Yêu Thần Lục

Chương 627: Đến Phong Hoa Lâu




"Vậy em so ra kém Dương Tư Tư ở nơi nào..?"

Nhìn thẳng vào ánh mắt của Trần Vân Thanh, khi nhận ra trong mắt của y không có chút gian dối nào, lời nói vừa rồi của y hoàn toàn là sự thật, y là không có xem thường qua nàng, nàng mới từ bỏ cái ý nghĩ tự sát vừa xuất hiện trong lòng.

Tuy nhiên nàng là không có cam tâm, Trần Vân Thanh không ghét nàng, cũng có yêu thích nàng, làm sao lại không cùng nàng bước qua một bước kia.

Từ Dương Tư Tư nơi đó nàng biết, Trần Vân Thanh hiện tại rất háo sắc, luôn muốn cùng cô ấy vượt qua một bước, chỉ vì Dương Tư Tư chưa đột phá Yêu Sư, nên chuyện này mới kéo dài đi xuống.

Trần Vân Thanh có thể cùng Dương Tư Tư đi một bước kia, vì sao lại không thể cùng nàng được, nghĩ lại chắc cũng chỉ có một khả năng duy nhất là nàng không xinh đẹp bằng Dương Tư Tư, cũng không tốt bằng Dương Tư Tư, nên Trần Vân Thanh mới ghét nàng, không muốn cùng nàng trở thành vợ chồng thôi.

"Em không có nơi nào thua cho Dương Tư Tư cả..!"


Trần Vân Thanh khẳng định lại thêm một lần nữa.

Nhan sắc của Lăng Tĩnh Y, không hề thua kém gì Dương Tư Tư cả, nói một chín một mười cũng không quá.

Hơn nữa, có một vài điểm, Lăng Tĩnh Y còn vượt qua Dương Tư Tư một chút, Lăng Tĩnh Y nói mình thua kém Dương Tư Tư là điều mà Trần Vân Thanh hắn không có đồng ý.

Hắn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện so sánh Dương Tư Tư cùng Lăng Tĩnh Y hai người, như không thể nào phải chọn lựa, hắn thấy Lăng Tĩnh Y vẫn hơn một chút.

"Đừng có suy nghĩ bậy bạ..! Anh không cùng em đi bước kia, là vì có nỗi khổ bất đắc dĩ, không phải là vì em không tốt..!"

Trần Vân Thanh khẽ cúi đầu xuống, hôn nhẹ trên trán của Lăng Tĩnh Y một cái, khá là chân thành lên tiếng.

"Cũng không cần hỏi anh đó là vì nguyên nhân gì, tạm thời anh sẽ không có nói ra, khi thích hợp, anh sẽ cùng em nói..!"

Trần Vân Thanh hắn vốn luôn muốn tránh Lăng Tĩnh Y, thật tâm hắn không muốn gặp lại cô gái này chút nào.

Mỗi lần gặp Lăng Tĩnh Y, trong lòng hắn luôn có cảm giác rất là lạ, cũng yêu thích cô ta, nhưng cũng dặn lòng không thể bên cạnh cô gái này được, hắn cũng khó xử phải biết.

Ngày hôm nay nếu hai người bọn họ không ở tại hoàn cảnh như thế này, hắn cũng không nói với Lăng Tĩnh Y nhiều như vậy đâu.

"Thôi được, em không có hỏi anh nguyên nhân kia, em chỉ muốn hỏi anh, anh là có thích em hay không..?"

Lăng Tĩnh Y đưa đôi mắt đen láy xinh đẹp nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Trần Vân Thanh, như muốn nhìn thấu tự trong lòng Trần Vân Thanh, muốn hắn nói ra lời nói thật sự trong lòng của mình.

"Có..!"

Trần Vân Thanh hơi sửng sốt một chút, hắn vô ý thức nói thế nào mà hắn cũng không hay, cứ như tự sâu trong lòng hắn nghĩ gì liền nói như thế một dạng.

Có điều hắn cũng không hề hối hận, một cô gái như Lăng Tĩnh Y, nếu mà nói hắn không yêu thích cô ta, chỉ e đến hắn cũng không tin tưởng lời nói của mình.

Yêu thích cái đẹp vốn là bản năng của nam nhân mà, ai lại đi nói dối lòng mình bao giờ, để lát nữa tự hỏi lại lòng mình xem mình là thích Lăng Tĩnh Y thật hay thích vẻ bề ngoài của cô ta đây.

"Từ khi nào..?"

Lăng Tĩnh Y mỉm cười ngọt ngào, câu trả lời của Trần Vân Thanh thật sự làm nàng rất là vui vẻ, không uổng công nàng là đã sử dụng ra một ít thủ đoạn không trong sáng cho lắm.

"Có lẽ...!Tại Nam Trúc Lâm bên kia đi..!"

Trần Vân Thanh thu hồi lại ánh mắt, hồi tưởng lại một chút, lần đầu hắn gặp Lăng Tĩnh Y tại Nam Trúc Lâm, nhan sắc cùng thần thái của Lăng Tĩnh Y thật sự đã làm lay động trái tim của hắn.

Khi đó hắn nói với bản thân mình cứu Lăng Tĩnh Y chỉ là vì trả ân cô ta truyền thụ Kim Long Bách Biến kia cho mình, thật tế hắn cũng hiểu, đó chỉ là một cái cớ mà thôi, hắn là vì thích cô ta nên mới ra tay.

Nhất là khi Lăng Tĩnh Y đến gần hắn khoảng thời gian kia, tim hắn là đập rất nhanh, vì là không dám đối mặt với Lăng Tĩnh Y, nên hắn mới phải chạy trốn thục mạng mà thôi.

"Nam Trúc Lâm..?"

Không phải là từ trước đó vài năm hay là sao?

Câu trả lời của Trần Vân Thanh làm cho Lăng Tĩnh Y có điều suy tư, nàng nghĩ với quan hệ của hai người Trần Vân Thanh là phải nhớ đến nàng từ mấy năm trước mới đúng chứ nhỉ.


Vậy là từ thời thanh mai trúc mã kia Trần Vân Thanh không có yêu nàng rồi, hoặc có thể là vì hận nàng liền quên đi mất.

Nhưng không sao, chỉ cần Trần Vân Thanh thích nàng là được rồi, những chuyện không cần thiết không cần phải nghĩ đến làm gì.

"Vân Thanh ca ca..! Em sẽ không bỏ cuộc..!"

Trần Vân Thanh rời khỏi nơi này một khoảng thời gian, Lăng Tĩnh Y cũng từ trong suy tư quay trở lại hiện thực.

Nàng có tiếp mục tiêu cho mình, đó là phải ở bên cạnh của y, phải làm cho y thương yêu nàng hết mực, nàng là không cần biết trong lòng của Trần Vân Thanh là có khổ tâm gì, tóm lại, một khi Lăng Tĩnh Y nàng đã quyết tâm, nhất định là phải làm được.

Nói nữa không ở bên cạnh Trần Vân Thanh cũng là không được, đêm hôm nay nàng trên dưới toàn thân đều là đã bị Trần Vân Thanh nhìn không bỏ sót, còn làm ra nhiều như vậy đáng xấu hổ hành động. Đời này nàng không có gả cho Trần Vân Thanh, thì có thể gả cho ai được nữa chứ.

"Ân..! Có sát khí..!"

"Ong..! Rầm..!"

Lăng Tĩnh Y lời nói vừa mới dứt sau, một cổ to lớn Chân Khí lực lượng đánh đến, cánh cửa phòng vừa rồi Trần Vân Thanh bước ra cũng liền đã bị cổ Chân Khi kia chấn toái, không bao lâu sau đó, một người nữ nhân trên thân phát ra băng hàn sát khí đi vào bên trong cùng Lăng Tĩnh Y đối diện, người này không phải là Dương Tư Tư thì còn có thể là ai được nữa.

...

Cách Mân Việt Học Viện năm trăm km về phía tây, một con đường nhỏ..!

Phong Hoa Lâu..

"Thứ gì chứ, lại giám đuổi đi chị em chúng ta..!"

Ninh Lan một bộ tức giận ra mặt, quay lại nhìn căn phòng khách quý mình vừa mới đi ra kia, cực kỳ là căm tức lên tiếng.

Người mà nàng giận đây chính là tên thanh niên tầm mười tám mười chín bên trong kia, Ninh Lan nàng nói thế nào cũng đã từng là hoa khôi đứng đầu của Phong Hoa Lâu một thời, cư nhiên tên thanh niên đó vừa nhìn thấy liền là đuổi nàng đi như đuổi tà một dạng, nàng là không phục a, tên đó lấy cái tư cách gì mà dám đối xử với nàng như vậy.

Có điều những bất mãn này nàng cũng chỉ để trong lòng, không dám nói đi ra, thậm chí âm thanh mắng chửi vừa rồi cũng rất là nhỏ, như ruồi muỗi kêu một dạng.

"Người ta là Mân Việt Học Viện Nội Viện Đệ Tử, đương nhiên có quyền từ bỏ chúng ta..!"

Tề Linh trong lòng cũng khá là bất mãn, nhưng nàng hiểu người thanh niên vừa rồi kia có tư cách không nhìn đám người mình.

Phong Hoa Lâu nơi này cách Mân Việt Học Viện không có xa, tuy vắng vẻ nhưng lâu lâu cũng có một vài đệ tử của Mân Việt Học Viện đến đây vui chơi, nàng là từng tiếp đãi cũng không ít người như vậy, từ trong miệng bọn họ, nàng cũng hiểu được đôi chút Mân Việt Học Viện tin tức trong vòng.

Hóa ra mấy người mà nàng tiếp đãi, chỉ là Ngoại Viện đệ tử của Mân Việt Học Viện mà thôi, những Nội Viện rất hiếm khi đến nơi này, thân phận bọn họ cũng thật cao.

Hôm nay người đến Phong Hoa Lâu, dựa trên trang phục, nàng nhận ra ngay đối phương là Nội Viện đệ tử của Mân Việt Học Viện.

Những người này ánh mắt cao thái quá, sao có thể đặt mấy nữ tử bình thường như các nàng vào trong mắt được, đuổi đi ra cũng là hợp tình hợp lý mà thôi.

"Nếu được cùng vị công tử đó qua đêm, như vậy dù có tổn thọ mười năm ta cũng chịu a.!"

Lớn tuổi nhất trong đám chị em Mỹ Hoa ánh mắt tràn đầy hướng tới.

Nội Viện đệ tử nha, đó là nhân vật lợi hại đến chừng nào, thông thường đều là Yêu Sư cảnh giới cường giả, những người như thế sẽ không có đến Phong Hoa Lâu nơi đây bao giờ.

Mỹ Hoa nàng đã nghe qua quá nhiều truyền kỳ về nhân vật như thế này, nàng ước mơ sẽ có một ngày được phục vụ cho những thiên kiêu như vậy, đáng tiếc đến tận bây giờ, mơ ước cũng chỉ là ước mơ, với nhan sắc của nàng, người ta ngay cả nhìn cũng lười nhìn nữa là.

"Ta đây nguyện tổn thọ trăm năm a..!"Tề Linh càng là mộng mơ nhiều hơn.

Nội Viện không những thực lực cao như thần tiên một dạng, cường giả chân chính, mà phía sau họ đều là sẽ có thế lực lớn chống lưng, như được một vị Nội Viện để mắt đến.

Sau đó nuôi dưỡng làm tiểu thiếp hay người tình bí mật cũng được.

Nói vậy ngày tháng sau này là không cần phải lo nữa, nàng cũng không cần phải ở lại nơi Phong Hoa Lâu này làm danh kỹ nữ.

Đây là mong muốn lớn nhất của bất kỳ một cô gái nào khi lỡ không may bước chân vào con đường danh kỹ này.



Một câu truyện dã sử về thời Lê Sơ, một cái nhìn khác về lịch sử, đa chiều và nhiều màu sắc.