Đối với người không tu luyện những cô gái bình thường khác, trên mặt cũng liền là cảm thấy vui mừng hớn hở.
Nơi này là Mân Việt Quận Thành, các nàng không tu luyện, cũng hiểu quá rõ ràng giá trị của Linh Thạch này, một viên có thể đổi lấy cả ngàn đồng tiền vàng, số tiền kia là quá đủ cho các nàng có được một cuộc sống dư dả như bao người bình thường khác rồi, nơi đây không ai là không cần nó cả.
"Ma ma..! Vị Nội Viện sư huynh kia quá hào sảng, sau khi y rời khỏi gian phòng kia, ma ma phải chém y một đao nữa thì mới được đó nha..!"
Lời nói này là của Phan Minh Ngọc phát ra, không giống như phần lớn danh kỹ tại Phong Hoa Lâu này, nàng là người tu luyện, tu vi cũng khó thấp, Yêu Sĩ nhất trọng cảnh giới.
Cũng có nhiều tham vọng trên con đường tu luyện này, dĩ nhiên là muốn có càng nhiều Hạ Phẩm Linh Thạch càng tốt rồi.
"Đương nhiên..! Hưởng thụ diễm phúc lớn như vậy, mười một ngàn viên Hạ Phẩm Linh Thạch làm sao mà đủ..!"
Lý Hiểu Mai đi đến một bên cửa sổ, mở nó ra, nhìn sao trời bên trên kia, mỉm cười đắc ý lên tiếng.
Cô gái kia là tuyệt thế mỹ nhân, có bao nhiêu người nam nhân khát cầu mà không có được, nay tên Trần Vân Thanh này đụng phải vận khí cứt chó mới có thể được phúc khí lớn như thế, chỉ bỏ ra mười một ngàn viên Hạ Phẩm Linh Thạch làm sao mà được.
Nàng nhìn ra được, tên Trần Vân Thanh này là một người giàu có, cũng rất là biết điều, y vui vẻ mà nói bỏ thêm vài chục ngàn viên Hạ Phẩm Linh Thạch cũng không có vấn đề gì.
Không nghĩ đến vô tình làm người tốt thôi, lại có thể giúp nàng kiếm được nhiều tiền như vậy.
Nghĩ xem, với nhan sắc của cô gái kia, nếu lợi dụng tốt, sau này nàng đâu phải chỉ có mấy chục ngàn Hạ Phẩm Linh Thạch thôi đâu, tài nguyên cuồn cuộn sẽ không ngừng chảy vào túi của nàng, biết đâu chừng nhờ vào cô ta, nàng sẽ đột phá càng cao cảnh giới, mà không chỉ là tại Yêu Sư nhất trọng như bây giờ đâu.
"Ma ma! Nếu như vị Nội Viện sư huynh kia động lòng, muốn chuộc thân cho cô nương đó thì chúng ta phải làm thế nào?" Phan Minh Ngọc có điều lo âu.
Phong Hoa Lâu mình đột nhiên khởi sắc là dựa vào cô gái xinh đẹp kia, nếu mà không có cô ta, Phong Hoa Lâu sẽ quay lại cái máng lợn như cũ.
"Con lo lắng cũng đúng!" Nàng phải nghĩ đến khả năng này phát sinh mới được.
Trần Vân Thanh đó là Nội Viện đệ tử, y muốn quyết tâm chuộc vị cô nương xinh đẹp kia, mình cũng không có bao nhiêu thực lực để ngăn cản.
"Đến khi đó ta sẽ ra một cái giá cao ngất ngưởng, để cho y biết khó mà lui!"
Cứng không được thì mềm, nàng cũng không tin một Nội Viện đệ tử như Trần Vân Thanh lại có thể ra giá lớn để đem một danh kỹ chuộc thân.
'Bọn này câm hết rồi sao..?' Lý Hiểu Mai nhíu mày.
Bình thường sau khi nàng lên tiếng, đám danh kỹ con cháu phía sau của nàng liền là hà dua ủng hộ, tâng bốc nàng lên tận mây xanh, nhưng hôm nay sao cả đám câm nín thế này.
"Rầm rầm!"
"Xẹt..!"
"Công tử..! Có chuyện gì bình tĩnh nói..! Không muốn đưa thêm tiền ngài có thể rời đi, hay lấy lại số tiền kia đi cũng được..!"
Lý Hiểu Mai nhìn thanh kiếm đang kề trên cổ mình liền cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
Yêu Sư thần niệm phát ra được một vài mét nàng cũng liền biết người đang uy hiếp tính mạng của mình là ai, đây không phải là tên Nội Viện đệ tử mấy tiếng đồng hồ trước cùng đệ nhất hoa khôi của mình ân ái hay là sao..?
Tên này như thế nào đột nhiên giở chứng, đem toàn bộ danh kỹ của mình giết chết, còn muốn giết cả mình nữa, thật ra là có chuyện gì?
Hay nàng đã làm cái gì có lỗi với người này..?
Sẽ không đâu, Lý Hiểu Mai nàng nhớ là từ khi người này bước chân vào Phong Hoa Lâu, nàng là tiếp đãi y hết sức nhiệt tình, ngay cả cô gái đẹp nhất của Phong Hoa Lâu này nàng cũng nhường cho y thưởng thức, sao tên này lại có thể vong ân bội nghĩa như thế này được.
"Rượu mà bà đưa cho ta uống, có bỏ xuân dược vào bên trong..?"
Trần Vân Thanh sâm lãnh lên tiếng hỏi.
Hắn quá hiểu bản thân mình, đúng là có háo sắc thật, cũng có bị Dung Thiên Quyết tác dụng phụ nhiều khi hay mất đi bình tĩnh.
Tuy nhiên để nói hắn không biết thị phi, không kiềm chế được bản thân của mình dục hỏa là không thể, chí ít, tác dụng phụ của Dung Thiên Quyết hiện tại còn chưa thể làm cho hắn mất đi lý tính.
Nghĩ đến chuyện điên cuồng đêm hôm nay, quá nhiều điều kỳ lạ, suy nghĩ lại, hắn phát hiện mình sau khi uống rượu của Lý Hiểu Mai mới thành ra như vậy, bà ta là giở thủ đoạn bên trong rượu mới đưa cho hắn dùng rồi.
Làm hại hắn phạm phải sai lầm khó có thể cứu vãn được.
"Đúng..! Đúng là như vậy..!"
Lý Hiểu Mai gật đầu lắp ba lắp bắp lên tiếng.
Khi thừa nhận cũng không được, chuyện này vốn dĩ là do nàng làm ra mà.
Nói đi cũng phải nói lại, chuyện này không thể trách nàng được, Phong Hoa Lâu nàng thật khó khăn lắm mới có được một khách quý như Trần Vân Thanh đến chơi, bằng mọi giá nàng phải nghĩ cách giữ chân Trần Vân Thanh lại.
Ai trong hoàn cảnh của nàng cũng liền sẽ làm như vậy mà thôi.
"Xuân dược trong người của cô gái kia cũng là do bà hạ..?"
Sát khí trên người Trần Vân Thanh phát ra càng ngày càng nồng đậm rồi.
Vì lợi ích, dùng ra thủ đoạn đê hèn như thế kia. Bà già này có biết xuân dược mà mình hạ có bao nhiêu nặng hay là không?
Một người bình thường nếu trúng lượng lớn Xuân Dược như thế kia, dù có cùng nam.nhân làm chuyện kia, cũng liền đã chết mất xác từ lâu rồi.
"Phải..! Ân..! Không..! Xuân Dược trên người của cô gái kia không phải là do tôi hạ..!"
Lý Hiểu Mai lắc đầu quầy quậy trả lời.
Nàng là có dùng một chút thủ đoạn trên người của cô gái đó, thế nhưng đó là một chút ít Nhuyễn Cân Tán, làm cho cô ta mất đi sức lực vốn có mà thôi, ngoài ra không có sử dụng bất kỳ thủ đoạn nào khác.
Ân..! Nếu như tên Nội Viện này nói như vậy, cô gái kia vốn là đã có trúng xuân dược trong người trước khi được mình cứu đi về Phong Hoa Lâu.
Nhưng mà cũng lạ thật, sao nàng lại không nhận ra được kìa, lấy ánh mắt mấy chục năm trong nghề, chỉ cần một người con gái nào trúng qua xuân dược, nàng liền phải nhận ra được mới phải chứ..?
Hay là tên Nội Viện này nói dối..?
Nhìn kỹ lại không có giống a, y không cần thiết phải lừa gạt mình..?
Mặc kệ nó đi, suy nghĩ đến chuyện này làm cái gì, trước tiên hãy nghĩ làm sao còn toàn mạng thoát khỏi tay của tên Nội Viện này trước đi.
"Vậy thì là ai..?"
Đúng là ngạc nhiên, không phải Trần Vân Thanh hắn nhìn vào ánh mắt bà già này không có nói dối, có đến chín mươi phần trăm hắn cho là bà ta là người hạ độc rồi.
Vấn đề lần này có chút phức tạp, nếu không phải là do Lý Hiểu Mai hạ độc, vậy Liệt Nữ Tán cực nặng kia là do người nào đã dùng để hại cô gái kia đây.
"Công tử..! Tôi cũng là không biết..!"
"Nói cho ta biết thân biết phận của cô gái đó?"
"Công tử! Thật ra thì tôi cũng không biết cô gái này là ai!"
Chuyện đến nước này, Lý Hiểu Mai cũng là không có giấu giếm Trần Vân Thanh làm gì, nàng là đem mọi chuyện từ đầu gặp Nguyễn Thư Dung cho đến khi đưa cô ta trở lại Phong Hoa Lâu, nhất nhất nói cho Trần Vân Thanh được rõ, không dám có một chút thêm mắm thêm muối gì vào bên trong.
"Công tử..! Những gì biết tôi đã nói cho cậu biết hết cả rồi, có thể tha cho tôi một mạng hay không..!"
Lý Hiểu Mai run sợ lên tiếng cầu xin, nàng có rất nhiều Linh Thạch chưa xài, nàng có hoài bão trở thành một vị Yêu Tông tuyệt thế cường giả, nàng là không muốn chết, không muốn chết như vậy một chút nào cả a.
"Xẹt..! A..!".
"Bà đáng chết..!"
"Rầm!"
Trần Vân Thanh xuất thủ nhanh lẹ, không cho Lý Hiểu Mai bất kỳ cơ hội đưa ra thủ đoạn nào khác.
Người ta bị thương bất tỉnh, tứ cố vô thân, không giúp đỡ thì cũng thôi, cũng chẳng quan tâm đến chuyện người ta có đồng ý hay không, một hai ép con người ta phải làm danh kỹ, hạng người tâm địa rắn rết như thế này còn có thể sống được trên thế gian, đúng là không có thiên lý.
...
Cách Phong Hoa Lâu không đến hai mươi km, Yến Hoa Lâu.
"Ma ma..! Có chuyện lớn..! Có chuyện lớn xảy ra..!"
"Tiểu Thúy..! Có chuyện gì bình tĩnh rồi nói..!"
Yến Xuân nhíu mày, hết sức không hài lòng con nha hoàn của mình.
Trời còn chưa sáng nơi kìa, nói cái gì là có chuyện lớn, xung quanh Yến Hoa Lâu của nàng vẫn là sóng yên biển lặng kia mà.
La hét như vậy, thật không ra thể thống gì cả, làm cho nàng mất giấc ngủ ngon là chuyện nhỏ.
Nếu vì chuyện này liền làm kinh động đến những vị khách quý đang tận hưởng vui vẻ bên trong Yến Hoa Lưa giật mình tức giận, bỏ Yến Hoa Lâu của nàng đi qua bên kia Phong Hoa Lâu tìm thú vui thì thật không tốt.
Đao trong tay trảm đạo, diệt sinh, xé mở chân trời.
Kiếm trong tay bát phương vân động, hỏi thiên hạ quần hùng ai dám tranh phong!
Chỉ có tại