Yêu Thần Lục

Chương 632: Lửa Giận Viện Trưởng




Trời còn chưa sáng nơi kìa, nói cái gì là có chuyện lớn, xung quanh Yến Hoa Lâu của nàng vẫn là sóng yên biển lặng kia mà.

La hét như vậy, thật không ra thể thống gì cả, làm cho nàng mất giấc ngủ ngon là chuyện nhỏ, nếu vì chuyện này liền làm kinh động đến những vị khách quý đang tận hưởng vui vẻ bên trong Yến Hoa Lưa giật mình tức giận, bỏ Yến Hoa Lâu của nàng đi qua bên kia Phong Hoa Lâu tìm thú vui thì thật không tốt.

Khó khăn lắm Yến Hoa Lâu nàng mới có thể có được huy hoàng như ngày hôm nay, nàng là không hề muốn vì một chuyện nhỏ làm cho bao nhiêu công sức cố gắng của mình liền đổ sông đổ biển đâu.

"Ma ma..! Xin lỗi..! Thật xin lỗi, con không cố ý.!"

Tiểu Thúy nghiên mình nghe ngóng, khi biết xung quanh Yến Hoa Lâu nơi đây không có bao nhiêu khách quý vì âm thanh của nàng tỉnh giấc, khi đó nàng mới thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

"Tiểu Thúy! Mong cô sau này cẩn thận một chút! Không phải lần nào cũng được may mắn như vậy đâu!" Tiểu Hỷ khá là chanh chua.

Cùng là nha hoàn của Yến Xuân, nhưng dựa vào cái gì mà Yến Xuân luôn tin tưởng Tiểu Thúy nhất, còn nàng thì cứ bị ghẻ lạnh thế này mãi không biết.

Có được cơ hội tốt, nàng phải tận dụng mọi thủ đoạn để đạp cô ta xuống mới được.

"Được rồi..! Có chuyện gì thì nói nhanh đi..!"


Yến Xuân liếc mắt qua Tiểu Hỷ một cái.

Nói thì nói như thế thôi, nha đầu Tiều Thúy này đi theo nàng ngót nghét đã hơn mười năm, là một người rất thông minh hiểu chuyện, lại trung thành.

Bên trong Yến Hoa Lâu này tìm được một người như Tiểu Thúy vậy cũng rất khó, nàng cũng không muốn trách phạt cô ta làm cái gì.

Dù sao âm thanh vừa rồi của Tiểu Thúy cũng không gây ra sai lầm quá lớn.

"Ma ma..! Phong Hoa Lâu đã bị người ta diệt mất rồi..!"

Rút kinh nghiệm lần trước, lần này Tiểu Thúy đến bên cạnh Yến Xuân, thủ thỉ thật nhỏ lên tiếng, như sợ âm thanh này phát ra quá lớn sẽ làm kinh động nhiều người một dạng.

"Cái gì..?"

Vừa rồi còn lên tiếng trách mắng Tiểu Thúy nói quá lớn tiếng, thế nhưng âm thanh hiện tại của Yến Xuân là lớn hơn rất nhiều lần, còn dùng Linh Lực đi vào, làm Yến Hoa Lâu nơi đây không người nào không nghe thấy âm thanh của Yến Xuân phát ra.

"Con nói là sự thật sao..?"

Yến Xuân giật mình một cái, cũng biết vừa rồi là mình đã thất thố mất rồi.

Tuy nhiên nàng cũng không quan tâm mấy thứ này, mà là tin tức động trời mà Tiểu Thúy vừa nói ra kia kìa.

"Ma ma..! Đây là tin tức hoàn toàn chính xác, vị Lý Ma ma kia cùng tất cả người của Phong Hoa Lâu đều bị người ta giết..! Phong Hoa Lâu hiện tại đang chìm trong biển lửa..!"

Tiểu Thúy cố gắng giải thích thật kỹ cho Yến Xuân được biết.

Chuyện này phải nói đến nàng vừa khởi hành đi phường thị mua một ít phấn son cho những chị em bên trong Yến Hoa Lâu sử dụng, con đường đi đến phường thị là phải có ghé qua Phong Hoa Lâu rồi.

Khi nàng đến nơi đó, thấy Phong Hoa Lâu bốc cháy giữ dội, nhiều người là đang đứng xem, hỏi ra mới biết, Phong Hoa Lâu bên trong tất cả mọi người đều bị một người thần bí giết sạch, không còn một ai sống sót, theo đó trước khi rời đi người đó còn tàn nhẫn đến độ dùng lửa thêu rụi sạch sẽ Phong Hoa Lâu, xóa đi dấu vết, làm cho không một ai điều tra được cái gì cả.

Biết được tin tức này, nàng là nhanh chóng trở lại nơi đây báo tin cho bà chủ của mình biết, nàng biết quá rõ ràng ân oán của bà chủ Yến Xuân mình cùng bà chủ Phong Hoa Lâu Lý Hiểu Mai.

Như biết được tin này, bà ta mừng phải biết.

"Quá tốt..! Thật quá tốt rồi..!"

Yến Xuân đâu chỉ vui mừng, mà còn cực độ vui mừng mới đúng.

Nàng cùng Lý Hiểu Mai đều xuất thân từ kỹ viện đệ nhất Mân Việt Quận Thành nơi đây Phong Tuyết Lâu, khi đạt được tự do cho bản thân, cả hai đều rời khỏi Phong Tuyết Lâu, tự lập kỹ viện dành riêng cho mình.

Ban đầu tình cảm đôi bên còn rất tốt, tuy nhiên vì hai chữ lợi ích, bọn họ chị em hai người ngày càng xa nhau, đến hôm nay là đã trở mặt thành thù.

Có thể nói không ai tại Mân Việt Quận này mong muốn nhìn thấy Lý Hiểu Mai bị diệt như Yến Xuân nàng cả.

Bây giờ mong muốn đã thành hiện thực, nàng dĩ nhiên là phải vui mừng ra mặt rồi.

"Đi..! Chúng ta đến Phong Hoa Lâu xem thế nào.!"

Nghe tin không bằng tận mắt trông thấy, Phong Hoa Lâu bị diệt nó nằm trong trí tưởng tượng của nàng rất là nhiều lần, nhưng tưởng tượng dù sao cũng chỉ là tưởng tượng, tận mắt chứng kiến thì mới đủ thỏa mãn chứ lỵ.

"Ma ma..! Con nghĩ rằng ma ma không nên đi xem..!"

"Ân..! Vì cái gì..?".

"Ma ma..! Xung quanh khu vực nơi này ai cũng hiểu là ma ma cùng Lý ma ma có thù, nếu ma ma đến đó, nhiều người sẽ liên tưởng, đối với ma ma sẽ không được tốt lắm..!"

Tiểu Hỷ tận tình khuyên, hiện tại Phong Hoa Lâu bị diệt kinh động đến người của Quận Phủ, bộ đầu đang ở nơi đó điều tra tin tức, Yến Xuân bà già này xuất hiện, chắc chắn sẽ là đối tượng bị tình nghi, được mời về Quận Phủ nha môn uống trà cũng không phải là chuyện gì hiếm lạ đâu.

"Ân..! Con nói đúng.! Chờ thêm một đoạn thời gian nữa đi..!"

Yến Xuân cảm thấy hết sức là có lý, nếu để.đám quan sai kia nghi ngờ nàng giết đi mấy chục mạng người của Phong Hoa Lâu, như vậy dù là nhảy xuống Thiên Nam Hải cũng không thể nào rửa được tội danh của mình đâu.

Thôi thì kiên nhẫn chờ đợi thêm một thời gian nữa khi sóng yên biển lặng rồi hẳn đi, hiện tại kẻ địch lớn nhất của nàng đã bị tiêu diệt mất rồi, cũng không cần thiết đắc ý nhất thời làm cái gì.

Nếu như vì chuyện này mà phải gánh tội thay cho tên hung thủ kia, vậy cũng quá oan uổng một chút.

...

Sáng sớm hôm sau..! Lệ Phú Hoa Viên..! Số biệt viện thứ một ngàn.

"Két..!"

"Làm sao đối mặt với lại cô gái này đây..?"

Đứng tại bên ngoài một thời gian khá lâu, cuối cùng Trần Vân Thanh vẫn là đẩy cửa đi vào.

Nhưng đi vào là một chuyện, có dám đến căn phòng trước mắt không xa gặp cô gái kia hay không lại là một chuyện khác.

Xảy ra chuyện lớn như vậy, gạo cũng nấu thành cơm, hắn phải làm sao đây?

Như cô gái đó là dạy kỹ của Phong Hoa Lâu, sau khi làm xong chuyện, liền đưa một ít tiền tài là được rồi, ăn bánh trả tiền, đây không phải là lần đầu tiên Trần Vân Thanh hắn làm như vậy.

Đáng tiếc nhất ta không phải, Lý Hiểu Mai kia trước khi bị hắn giết nói rất rõ ràng, là bà ta lợi dụng cô gái này hôn mê đưa về Phong Hoa Lâu, muốn ép cô ta làm danh kỹ, đến trước khi chết, ngay cả tên họ của cô ta Lý Hiểu Mai còn khả năng biết nữa là.

Không nói những chuyện này, Trần Vân Thanh hắn biết hiện tại mình là phải đối diện với lại phiền toái không hề nhỏ, chịu trách nhiệm trước cô gái này là một chuyện, cô ta có chấp nhận hay không lại là một chuyện khác.

Dù may mắn cô ấy đồng ý bỏ qua, vậy phải sắp xếp cô ta như thế nào?

Còn phản ứng của mấy người Dương Tư Tư, Lại Tinh Tinh kia nữa, đây là những bình dấm chua chính cống.

Bọn họ mà biết hắn quan hệ vượt rào với người khác mà không phải là mình, hậu quả liền lớn lắm, nghĩ đến thôi đầu của hắn cũng liền đau lên lợi hại.

"Haiz..! Thuyền đến đầu cầu sẽ tự thẳng, đi một bước tính một bước trước đi..!"

Thở dài một tiếng, Trần Vân Thanh tạm thời không quan tâm đến chuyện sau này nữa, trước mắt nên giải quyết chuyện cô gái này cái đã, có qua được cửa của cô ta hay không còn không biết được, nói gì đến chuyện sau này.

"Vân Thanh Sư huynh..!"

"Trần Tú..! Là ai đánh anh ra nông nỗi như thế này..?"

Trần Vân Thanh thả chậm bước chân đi vào gian phòng mà hắn sắp xếp cho Nguyễn Thư Dung mấy tiếng đồng hồ trước, quan tâm lo lắng đến gần Trần Tú lên tiếng hỏi thăm.

Không quan tâm là không có được, Trần Tú hiện tại trông thảm hại hết sức có thể, toàn thân trên dưới nơi nào cũng có thương tích, nhìn qua có thể biết là do kiếm thương tạo ra, để ý kỹ hơn, Trần Vân Thanh là phát hiện cánh tay trái của Trần Tú là đang băng bó cẩn thận, nhiều khả năng đã bị chặt đi, sau đó là dùng Tuyết Tằm Tinh Tơ nối trở lại.

Người ra tay với lại Trần Tú thật quá tàn nhẫn, hắn là đã quyết định, như biết người đó là ai, nhất định sẽ cho đối phương trả giá gấp mười lần.

Nên nhớ Trần Tú dì nói thế nào cũng là người của hắn a.

"Vân Thanh sư huynh..! Cái này..!"

Trần Tú ấp a ấp úng, rất là khó nói nên lời.


"Là có liên quan đến cô gái kia..?"

Trần Vân Thanh trầm mặc, Trần Tú biểu hiện như thế, không khó để cho Trần Vân Thanh hắn suy đoán chuyện lần này có đến tám chín phần là do cô gái mà hắn đưa trở lại đây hai tiếng đồng hồ trước.

"Vân Thanh sư huynh..! Đúng là như vậy..!"

Chuyện này không thể giấu giếm được Trần Vân Thanh lâu, Trần Tú cũng không có giấu giếm gì nhiều.



Một câu truyện dã sử về thời Lê Sơ, một cái nhìn khác về lịch sử, đa chiều và nhiều màu sắc.