"Vân Thanh sư huynh..! Đúng là như vậy..!"
Chuyện này không thể giấu giếm được Trần Vân Thanh lâu, Trần Tú cũng không có giấu giếm gì nhiều.
"Két..!".
"Người đâu..?"
Nghe Trần Tú nói như thế, Trần Vân Thanh nhanh chóng mở cửa phòng đi vào cùng người con gái ngang ngược kia nói cho ra lẽ.
Nhưng là khi vào bên trong, đã không còn có bóng dáng của cô ta đâu, bên trong phòng hiện tại là quá lộn xộn, bàn ghế tất cả đều phá toái, chứng minh nơi đây từng diễn ra giao chiến cũng không hề nhỏ.
"Vân Thanh sư huynh..! Vị cô nương đó đã rời khỏi nơi đây..!"
Còn có thể làm sao được, đánh người thì cũng đã đánh rồi, phá hoại thì cũng đã phá hoại rồi, còn không rời đi không lẽ ở đây chờ Trần Vân Thanh nhà ngươi về nói chuyện tình cảm sao.
"Nói rõ ràng chuyện xảy ra nơi này khi ta vừa rời khỏi nơi đây một chút..!"
Trần Vân Thanh hít sâu vào một hơi, làm cho mình trở nên bình tĩnh lại một chút, sau đó quay lại hỏi Trần Tú chuyện gì đã xảy ra.
Hai tiếng đồng hồ trước, sau khi đưa người con gái đó về Lệ Phú Hoa Viên nơi này, hắn liền đi trở lại Phong Hoa Lâu, đem toàn bộ người bên trong diệt đi một cách sạch sẽ, hủy diệt đi Phong Hoa Lâu, sau đó hắn liền quay trở lại nơi này.
Chuyện xảy ra ở đây hai tiếng đồng hồ qua hắn là không có biết gì cả, hắn chỉ biết, khi hắn rời đi, cô gái kia vì là mệt mỏi quá độ đã lâm vào ngủ say, sao bây giờ lại thành ra thế này được nhĩ.
"Vân Thanh sư huynh..! Sau khi anh đi không lâu, vị cô nương kia tỉnh lại, biết được.. Biết được..!"
Biết được chuyện làm xấu xa của nhà ngươi.
Trần Tú vừa rồi là muốn nói như thế, nhưng nghĩ lại hắn lại không có giám nói đi ra, dù sao đây cũng là chuyện tế nhị mà, hắn là tay chân của Trần Vân Thanh, sao có thể nói ra được những lời như thế kia.
"Nói tiếp đi..!"
Trần Vân Thanh gương mặt hiện tại cũng là đỏ gay, hắn làm gì không biết Trần Tú vừa rồi muốn nói gì.
Cái này cũng không thể trách, ai bảo hắn là người sai lầm đầu tiên, làm cho tên Trần Tú này phải chịu họa lây.
"Vị cô nương kia rất là nỗi giận, đem tất cả vật dụng bên trong hủy diệt, ta chạy đến xem thế nào, cô ta muốn ta khai ra tung tích của anh, ta không có nói, kết quả..!"
Kết quả là một cánh tay của hắn ra đi, cả người nơi nơi đều có vết kiếm thương, phải băng bó toàn bộ thân thể như hiện tại.
Đây còn là may mắn, nếu xui xẻo chút xíu e là Trần Vân Thanh đã không còn gặp mặt được hắn trong lúc này nữa đâu.
"Trần Tú..! Sao anh không có tránh né đi..!"
Trần Vân Thanh có chút dỡ khóc giở cười.
Trước đây vì tu vi yếu kém, nên hắn là không nhìn ra được thực lực chân chính của Trần Tú, hiện tại hắn biết rõ, Trần Tú là Yêu Sư cửu trọng cảnh giới, loại cảnh giới này là vượt qua Trần Vân Thanh hắn một mảng lớn, đặt tại Mân Việt Quận Thành bên trong cũng là Trưởng Lão đứng đầu của các thế lực lớn rồi.
Lấy loại thực lực này, muốn tránh đi công kích của cô gái kia là không hề khó, làm thế nào lại để bản thân thành ra thê thảm như thế kia.
Dù Trần Tú này biết cô ta là nữ nhân của hắn, không làm gì được cô ta, có thể không đánh trả, nhưng tránh đòn là không có vấn đề gì a, tự mình chịu đòn như thế, có phải y là dạng người thích tự ngược cuồng hay là không, thật sự có chút khó hiểu.
"Vân Thanh sư huynh..! Cô ta là Yêu Tông cường giả..!"
Trần Tú đưa ánh mắt như nhìn một thằng ngốc đối với Trần Vân Thanh.
Trần Tú hắn đầu óc cũng đâu có vô nước, làm gì có chuyện đứng yên để mặc cho người ta đem cánh tay của mình chém xuống cho được.
Hắn là muốn tránh đi lắm chứ, quá đáng tiếc là cô gái kia ra tay quá mức là nhanh, lực lượng cũng quá khủng khiếp, nó không phải là một tên Yêu Sư cửu trọng hậu kỳ như hắn có thể chống lại.
Cũng hên cô ta vừa mới khỏi không lâu, thực lực còn không có khôi phục lại hoàn toàn, chỉ tương đương với Yêu Tông nhị trọng mà thôi, hắn còn cơ may trốn tránh được đôi chút.
"Yêu..! Yêu Tông cường giả..!"
Trần Vân Thanh gian nan nuốt một ngụm nước miếng, không thể nghĩ ra được, người mà ân ái cùng với lại hắn đêm hôm qua lại là một tôn Yêu Tông cường giả, đây không biết là may mắn hay bất hạnh của hắn đây.
Nhìn lại Trần Tú một cái, sau lưng của Trần Vân Thanh liên tiếp ứa ra mồ hôi lạnh, như không phải hắn quay lại hủy diệt Phong Hoa Lâu, mà là ở lại nơi này chăm sóc cho cô gái kia, giờ đây người mà bị chém xuống một cánh tay không phải là Trần Tú, mà là Trần Vân Thanh hắn đây.
Không, chỉ sợ hắn không phải là mất đi cánh tay, mà là mất đi cái đầu của mình a. Trần Tú người này xem ra đã cứu hắn một cái mạng rồi.
"Vân Thanh sư huynh..! Cô gái này đối với anh có oán hận thâm sâu, sau này anh phải cẩn thận một chút..!"
Nhìn Trần Vân Thanh sắp rời khỏi cửa biệt viện, Trần Tú khẽ lên tiếng nhắc nhở một chút.
"Yên tâm..! Ta biết phải làm như thế nào..!"
Trần Vân Thanh trong lòng thở dài một tiếng, hắn có thể biết làm cái gì để ứng phó bây giờ.
Người ta là Yêu Tông cường giả, muốn lấy cái mạng của Trần Vân Thanh hắn không khác gì là lấy đồ trong túi, hắn có thể làm cái gì.
Một điểm nữa là cô ta dường như quen biết hắn, hiểu được tin tức về hắn quá nhiều, chắc chắc cũng là biết hắn đang ở Mân Việt Học Viện, một khi cô ta mà tìm đến, hắn là khó sống nha.
Hiện tại tình cảnh của hắn khá là kham ưu, hắn không biết một chút tin tức gì về cô gái kia, chỉ biết cô ta có thực lực Yêu Tông cường giả, không biết ở nơi nào còn tìm biện pháp ứng phó, hắn như một người làm mù một dạng.
Mình ở ngoài sáng, đối phương ở trong tối, đây mới là khó khăn nhất a.
"Mân Việt Học Viện..! Sao mình lại quên nơi này..!"
Trần Vân Thanh gõ nhẹ cái đầu của mình một cái, thầm trách mình có chút ngốc nghếch.
Cô gái này có thực lực cao cường thì như thế nào, chỉ cần hắn ở bên trong Mân Việt Học Viện không ra, cô ta có thể làm được gì hắn.
Đừng quên tại Mân Việt Học Viện bên trong cũng không hề thiếu Yêu Tông cường giả, người có quan hệ rất tốt với hắn, Phát Chính Minh cũng là Yêu Tông tam trọng hậu kỳ đó thôi, có những người như thế làm chỗ dựa, có cho cô ta mười lá gan cô ta cũng không dám đến Mân Việt Học Viện tìm hắn phiền toái đâu.
"Trần Tú! Điều tra lai lịch của cô gái kia cho ta một chút!"
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, chí ít hắn cũng muốn biết người con gái lần đầu tiên mà mình ân ái là ai mới được chứ.
"Vâng! Vân Thanh sư huynh!"
Trần Tú miệng hơi nhếch lên một chút, nhưng cũng là không nói nhiều, cung kính nghe theo mệnh lệnh của Trần Vân Thanh.
"Thiếu gia..! Sao cậu không nói cho Vân Thanh công tử biết cô gái kia là Nguyễn Thư Dung..?"
Phúc Lão xuất hiện bên cạnh Trần Tú, khẽ mỉm cười lên tiếng hỏi nhỏ.
Người mà cứu Trần Tú thoát khỏi độc thủ của Nguyễn Thư Dung chính là hắn đây, ban đầu cũng chính là hắn muốn đem người con gái đó giết đi, như không phải Trần Tú ngăn cản, hiện tại Nguyễn Thư Dung đã là một cái xác chết mất rồi.
Trần Tú chiêu này thả hổ về rừng, hậu quả khôn lường, ngày sau như cô ta nỗi giận lên, đem Trần Vân Thanh giết đi thì làm sao đây, khi đó Trần Tú không phải là sẽ phải đi kiếm một vị minh chủ mới hay là sao..
Khả năng này không phải là thấp đâu nha, Trần Vân Thanh hướng đi chính là Mân Việt Học Viện, mà cô gái kia lại là người đứng đầu của Mân Việt Học Viện, muốn ra tay đem Trần Vân Thanh xóa đi, đó là chỉ trong một nốt nhạc mà thôi, hành động lần này của Trần Tú có chút khó hiểu.
Như nói cho Trần Vân Thanh biết người mà hắn phong lưu đêm qua là Nguyễn Thư Dung, nói ra thân phận chân chính của cô ta, mọi chuyện có phải đã êm đẹp rồi hay không.
"Không có chuyện gì..! Trần Vân Thanh không dễ dàng có chuyện như vậy..!" Trần Tú cười nhạt.
Hắn theo Trần Vân Thanh thời gian không ngắn, cũng hiểu quá rõ ràng, người này thủ đoạn nhiều vô số, thêm vào may mắn vô cùng, một người con gái như Nguyễn Thư Dung sẽ không có làm gì được y.
Còn mục đích nữa là hắn cũng muốn cho Trần Vân Thanh chịu khổ nhiều hơn, thời gian gần đây hắn là để ý thấy Trần Vân Thanh sa đà vào nữ sắc quá nhiều đi rồi, như vậy tiếp diễn sẽ không phải là chuyện gì tốt.
Có một cường giả như Nguyễn Thư Dung bên cạnh nhìn chằm chằm, sẽ làm cho Trần Vân Thanh tu tâm dưỡng tính nhiều hơn, đây là điều hắn muốn nhìn thấy nhất khi bỏ qua cho Nguyễn Thư Dung người con gái nay.
"Hy vọng Trần Vân Thanh phát hiện được thân phận của Nguyễn Thư Dung chậm một chút, như vậy trò chơi mới trở nên thú vị..!" Trần Tú cười nhạt một tiếng.
Đao trong tay trảm đạo, diệt sinh, xé mở chân trời.
Kiếm trong tay bát phương vân động, hỏi thiên hạ quần hùng ai dám tranh phong!
Chỉ có tại