"A.....".
"Trần Vân Thanh..! Dừng tay, lập tức dừng tay lại..! Anh muốn điểm cống hiến, tôi lập tức chuyển cho anh..!"
Phương Thập Cửu tê tâm liệt phế gào lên, muốn Trần Vân Thanh dừng tay, hắn là không thể chịu đựng được nữa, tiếp tục bị đánh như thế này, không trước thì sau hắn cũng sẽ là người tàn phế mà thôi, tiền tài chỉ là vật ngoài thân, chờ qua kiếp nạn này rồi mới nghĩ cách kiếm lại đi.
"Xẹt..!"
"Hắc hắc..! Thập Cửu học đệ, như chú nói sớm một chút, có phải không cần chịu chút đau khổ rồi hay không..?"
Nhanh lấy ra thân phận lệnh bài của mình, Trần Vân Thanh liền đem nó quăng đến bên cạnh cho Phương Thập Cửu, dụng ý không cần nói cũng là hiểu mà.
Trần Vân Thanh hắn đây đến nơi này ngoài mượn chút ít điểm cống hiến để xài tạm ra, thú thật cũng không có mục đích gì khác.
Hắn nhớ mình khi đến nơi này là cùng Phương Thập Cửu chào hỏi rất đoàng hoàng, lên tiếng mượn của y một nữa điểm cống hiến, một thời gian sau hắn liền sẽ cả vốn lẫn lãi trả cho y.
Thế nhưng hắn nào có biết, tên khốn Phương Thập Cửu này ngay khi hắn vừa mở miệng hỏi mượn, liền không phân biệt xanh trắng đỏ đen gì ra tay với hắn, trong hoàn cảnh bất đắc dĩ như thế, hắn cũng chỉ biết ra tay đánh trả.
Mặc dù biết làm vậy sẽ mất hòa khí đồng môn bên trong Mân Việt Học Viện, nhưng hắn nào có thể làm khác được đi nơi nào.
"Hừ.!"
Như hiểu được Trần Vân Thanh hiện tại đang nghĩ gì, Phương Thập Cửu khẽ hừ lạnh một tiếng.
Điểm cống hiến tại Mân Việt Học Viện nơi này đối với lại mỗi một tên học viên là quan trọng nhất, Phương Thập Cửu hắn cùng Trần Vân Thanh này không thân cũng chẳng quen, hà cớ gì hắn phải cho đối phương mượn điểm cống hiến kia chứ.
Bình thường người Học Viên nào không được phép chủ nhân liền đi vào bên trong là điều tối kỵ, còn mở miệng ra mượn điểm cống hiến là chân chính gây sự, phải dùng đến thực lực để mà giải quyết, đơn giản vì chữ mượn này sẽ không có ngày đối phương có thể trả lại cho mình.
Có thể nói là hình thức khiêu chiến trá hình của các học viên bên trong Mân Việt Học Viện này, không đánh lại kẻ khiêu chiến mà nói, như vậy cũng chỉ có thể ngoan ngoãn giao đi ra một phần điểm cống hiến của bản thân mình.
Lần này hắn thất bại, không còn gì để nói, chỉ có thể trách hắn học nghệ không tinh, đem chuyện này đi ra nói cũng không có ai giúp mình, còn là bị cười nhạo một trận nữa, căn bản đây là quy định bất thành văn của Mân Việt Học Viện rồi.
"Vậy cám ơn Thập Cửu học đệ trước!"
Trần Vân Thanh gọi những Nội Viện đệ tử lâu năm là học đệ quen miệng hơn trước đây khá nhiều.
Mân Việt Học Viện thực lực làm đầu nha, chỉ cần đánh bại đối phương, tự khắc sẽ được nâng lên sư huynh.
Trần Vân Thanh hắn chỉ là một tiểu nhân vật, cũng không thể làm trái quy định của Mân Việt Học Viện được chứ, có phải không?
"Vân Thanh sư huynh khách khí quá! Chỉ là chuyện nhỏ, không có gì!"
Có ấm ức thì cũng chỉ cố nuốt vào trong bụng thôi.
Ai bảo Phương Phập Cửu hắn đánh không lại Trần Vân Thanh, ngay cả hậu trường phía sau hắn cũng không cứng bằng đối phương.
"Mới ghé thăm năm người thôi đã đạt được ba trăm ngàn điểm cống hiến, con đường này thật sự có thể đi.!"
Nhận lại lệnh bài từ trong tau của Phương Thập Cửu, dùng thần niệm đi vào bên trong, Trần Vân Thanh không khỏi hài lòng gật đầu nói nhỏ.
Phương pháp này là hắn từng có nghe qua Hoàng Tử Du tên kia nói qua, thường thì các học viên bên trong, nếu như cảm thấy thực lực của mình đủ cao, liền có thể đến biệt viện của học viên khác tiến hành khiêu chiến, như thắng liền có có thể yêu cầu học viên kia chuyển qua cho mình một lượng lớn điểm cống hiến, còn nếu như thua, sinh tử tự lo liệu lấy, có chết cũng không ai thay mình đứng ra nói vài lời công đạo.
Thời gian trước đám người Hướng Hoa Minh đến nơi ở của hắn cũng chính là dựa vào quy tắc này muốn hắn giao ra điểm cống hiến, nhưng Hướng Hoa Minh làm có chút sai luật, hắn là đệ tử mới, trong vòng ba tháng không được có bất kỳ người nào đến khiêu chiến mình, đây xem như Học Viện bảo vệ học viên mới một cái quy tắc.
Không may cho đám người Hướng Hoa Minh, kết quả là tay trắng ra về, còn đem tất cả điểm cống hiến dâng lên cho hắn nữa.
"Vân Thanh học trưởng..! Anh hiện tại có phải đang rất cần nhiều điểm cống hiến.?"
Phương Thập Cửu ánh mắt xoay chuyển một cái, nghĩ ra một cái chủ ý, đến lại gần Trần Vân Thanh mỉm cười lên tiếng.
"Thế nào..! Anh có chủ ý gì hay..! Hay là muốn đem toàn bộ số điểm cống hiến còn lại cho tôi..!"
Điểm cống hiến mà, hai lại không cần, Trần Vân Thanh hắn hiện tại cần trốn tránh hai quả bom nổ chậm bên kia, nên quyết định tìm một nơi an toàn để bế quan.
Địa điểm thì hắn là đã tìm được, tuy nhiên muốn đi vào thì lại phải cần một lượng lớn điểm cống hiến, thế nên hắn mới phải dùng đến phương pháp này, nếu giàu sang mà nói, hắn cũng không đến tìm đồng môn của mình gây phiền toái đâu.
"Vân Thanh học trưởng..! Anh nói đùa..!"
Phương Thập Cửu cười khổ.
Hắn gia tộc phía sau không phải hạng khá giả gì, đưa đến Hạ Phẩm Linh Thạch cho hắn số lượng cũng có hạn, đổi lấy được hơn trăm ngàn điểm cống hiến đó đã là quá sức đối với hắn, hắn quý trọng nó còn không kịp, làm sao lại muốn chuyển giao tiếp cho Trần Vân Thanh này kia chứ.
"Vân Thanh học trưởng..! Anh muốn phát tài mà nói, liền đến tìm số một trăm biệt viện..! Đây là nơi ở của Tinh Khoa, người có tiếng giàu có bên trong Mân Việt Học Viện, chỉ cần gõ người này một chút, cũng có thể để cho học trưởng ngài tiêu xài trong một thời gian dài..!"
Không có thừa nước đục thả câu, Phương Thập Cửu là nói ra cho Trần Vân Thanh biết con đường phát tài mà y có thể đi.
Tinh Khoa..! Tinh gia..!
Gia tộc này tuy không mạnh bằng Ngô gia, Cổ gia, nhưng cũng không yếu hơn bao nhiêu, bọn họ là kinh doanh gia tộc, có tiếng tăm rất lớn tại Mân Việt Quận Thành nơi đây, hắc bạch hai đạo đều có bóng dáng của bọn chúng, luận về tiền tài mà nói, mấy đại gia tộc lớn như Cổ gia liên kết lại cũng chưa chắc bằng Tinh gia.
Tinh Khoa là trưởng tử của Tinh gia, người thừa kế sau này của Tinh gia, tiền bạc đối với y không phải là chuyện lớn gì cả, điểm cống hiến của y cũng là không có Học Viên nào tại nơi đâu có thể so sánh.
"Hắc..! Hắc...! Như vậy cám ơn Thập Cửu học đệ đã nhắc nhở rồi.!"
Trần Vân Thanh cười một cách khá âm trầm, vỗ nhẹ vai của Phương Thập Cửu một cái ra dấu mình khá hài lòng, rồi thì rời khỏi biệt viện nơi đây, không tiếp tục làm phiền Phương Thập Cửu nữa.
Tinh Khoa cái tên này hắn cũng có nghe Vu Hình nói qua, không tín đến gia tộc hùng hậu phía sau, chỉ nói đến tài năng kinh doanh của Tinh Khoa, cũng liền đã nắm trong tay một lượng tài nguyên không nhỏ.
Hắn không có quên, nữa tháng trước tên này đã lợi dụng trận chiến của hắn cùng Ngô Mãnh Quyền để hốt một lượng lớn cống hiến điểm.
Trần Vân Thanh hắn bình sinh ghét nhất là hạng người lợi dụng bản thân mình để trục lợi, hắn là muốn tìm Tinh Khoa này tính sổ từ lâu, nhưng vì lu bu một số chuyện, lại bị hai người Dương Tư Tư làm cho có chút đau đầu, nên quên đi mất.
Giờ đây Phương Thập Cửu nhắc đến, hắn mới nhớ lại, cũng không thể nào để cho tên đó tiêu dao khoái hoạt thời gian dài như thế kia được, cũng là đã đến lúc phải tính toán sổ sách với tên đó cho rõ ràng một chút rồi.
"Tinh Khoa a Tinh Khoa..! Lần này tao xem mày có chịu ói đi ra hay không..?"
Phương Thập Cửu nhìn Trần Vân Thanh bóng lưng khuất dần tại phía xa trong mắt không khỏi hiện lên một tia âm ngoan.
Tên khốn Tinh Khoa kia làm ăn gian dối, mở cược tung tin giả làm cho không biết bao nhiêu học viên phải tán gia bại sản.
Phương Thập Cửu hắn cũng là không ít lần bị tên đó hố cho mấy phát thật đau, khó lòng có thể gượng dậy nỗi, hắn trong lòng là đã hận Tinh Khoa từ rất lâu lắm rồi, luôn muốn tìm cơ hội cho y một bài học, khổ một nỗi là dù so tu vi hay quyền thế hắn đều không thể nào đấu lại được với lại Tinh Khoa.
Nhưng bây giờ thì lại khác, Trần Vân Thanh xuất hiện, hắn là đã nhìn thấy được cơ hội trả thù của mình đã đến rồi, phải để cho tên kia ăn một cái thiệt hại thật đau, mới có thể làm hả lòng hả dạ hắn đây.
....
Một tiếng đồng hồ sau..! Số một biệt viện..!
"Tinh Khoa học đệ..! Nói đi..! Chú muốn ta giúp chú làm chuyện gì..?"
Lăng Thành Phong vuốt ve lệnh bài của mình một chút, bên trong hiện tại có hơn hai mươi triệu điểm cống hiến, chính xác hơn là hai mươi hai triệu, hai triệu điểm cống hiến kia là Tinh Khoa vừa mới chuyển cho hắn.
Một câu truyện dã sử về thời Lê Sơ, một cái nhìn khác về lịch sử, đa chiều và nhiều màu sắc.