Tầng thứ nhất cùng tầng thứ ba của Tu Luyện Tháp nơi đây là dành cho Yêu Giả vào tu hành, cũng là có chứa nhiều phòng tu luyện nhất, cao nhất là ba trăm điểm cống hiến một giờ.
Tầng thứ tư đến tầng thứ sáu cao cấp hơn, dành cho Yêu Sĩ cảnh giới tu hành, linh khí nơi đó cũng nồng đậm hơn tầng thứ nhất cùng tầng thứ ba rất nhiều lần, đổi lại điểm cống hiến phải chi ra cũng nhiều hơn, cao nhất tầng thứ sáu phải mất năm ngàn điểm cống hiến một giờ mới có thể ở trong đó tu hành.
Tầng thứ bảy cùng tầng thứ chín là dành cho Yêu Sư cảnh giới tu hành, nó có những quy định nghiêm ngặt hơn, đặc biệt tại tầng thứ chín nơi đây, không chỉ cần phải có Yêu Sư cảnh giới tu vi, muốn vào bên trong cũng phải chứng minh thân phận Nội Viện hay trưởng lão đầy đủ, còn phải chứng minh bên trong lệnh bài của mình có đầy đủ điểm cống hiến mới được.
Vì tại tầng thứ chín nơi đây, một giờ tu luyện cần phải tiêu hao mười ngàn điểm cống hiến, một con số không hề nhỏ chút nào, với tỷ giá trao đổi hiện tại, năm viên Hạ Phẩm Linh Thạch một điểm cống hiến, như vậy một giờ tại tầng thứ chín nơi đây phải mất năm mươi ngàn viên Hạ Phẩm Linh Thạch, một con số cũng không hề nhỏ chút nào, nhất là đối với những học viên điều kiện kinh tế không được khá giả cho lắm.
Người ta nói nghèo văn giàu võ là không hề sai tại nơi này, nếu không có nhiều tiền, sẽ không thể nào có được tài nguyên tu luyện nhiều trong tay, cũng sẽ không có được những đãi ngộ đặt biệt.
Những gia tộc đệ tử lớn tại Mân Việt Quận Thành nơi đây, luôn luôn đứng trên những học viên đệ tử bình thường khác, đây chính là nguyên nhân chủ yếu.
"Hai mươi hai triệu điểm cống hiến ...!"
Quét qua lệnh bài của Trần Vân Thanh một cái, Bồ Mục bỗng nhiên mở mắt ra, nhìn kỹ lại Trần Vân Thanh này một chút.
Hai mươi mấy triệu điểm cống hiến với những Trưởng Lão lâu năm như hắn chỉ là mưa bụi, không đáng nhắc đến, nhưng với những đệ tử khác là một con số không hề nhỏ.
Trừ những thế gia đệ tử kia ra, bình thường rất hiếm khi hắn nhìn thấy một tên đệ tử có điểm cống hiến cao đến như thế này, không xem xét kỹ lại cũng không được a.
"Ân..! Trần Vân Thanh..! Cậu chính là người được Đại Trưởng Lão nhận làm đệ tử..?"
Bồ Mục nhớ lại cách đây nữa tháng Mân Việt Học Viện bên trong truyền lưu rộng rãi chuyện đại Trưởng Lão nhận một người tên Trần Vân Thanh làm đệ tử, hắn cũng có nghe nói qua, còn đích thân đến chúc mừng Phát Chính Nam một lần.
Như tên Trần Vân Thanh này là đệ tử của Đại Trưởng Lão, chuyện hắn có nhiều điểm cống hiến như có thế này cũng có thể giải thích thông.
Phát Chính Nam bên trong Mân Việt Học Viện nỗi tiếng gần xa là giàu có, đừng nói vài chục triệu điểm cống hiến chứ mấy trăm triệu tên đó cũng có, đưa cho Trần Vân Thanh một chút cũng không có vấn đề gì, như chín trâu mất một sợi lông mà thôi.
"Trưởng Lão nói không sai, tôi chính là Trần Vân Thanh đó..!"
Trần Vân Thanh bất đắc dĩ gật đầu.
Điểm cống hiến bên trong lệnh bài đó nào phải hắn chuyển từ lệnh bài của Phát Chính Nam qua cho mình.
Đó là hắn vừa mượn tạm của tên Tinh Khoa kia không bao lâu trước đây.
Hắn vốn nghĩ tên kia sẽ có nhiều điểm cống hiến, nhưng cũng không nghĩ đến tên đó lại có nhiều đến như vậy, những hai mươi triệu điểm cống hiến, thêm vào của hắn vay mượn thêm của những người khác, chính là có hơn hai mươi hai triệu điểm cống hiến như hiện tại.
Hắn cũng là hiểu tay Bồ Mục này hiểu lầm điểm cống hiến của hắn là dựa vào Phát Chính Nam đưa cho, tuy nhiên hắn cũng không có giải thích cái gì, có một tấm mộc như Phát Chính Nam để đưa ra ngăn cản mưa gió, cũng không phải tệ lắm.
Bớt cho hắn quá nhiều chuyện, cũng không thể ở trước mặt vị Trưởng Lão này nói những điểm cống hiến này là do hắn đi mượn của những học viên khác được.
"Để xem! Đúng là rồng phượng trong loài người a!"
Không nói tu vi Yêu Sư, chỉ nói khí chất toát ra từ trên người của Trần Vân Thanh, Bồ Mục cũng liền nhận ra tên tiểu tử này không phải tầm thường, Phát Chính Nam khá là có mắt nhìn người đó chứ.
"Trưởng lão quá khen!"
Thái độ của tay trưởng lão này thay đổi cũng quá nhanh, nếu không có quan hệ gì thâm sâu với Phát Chính Nam, có đánh chết Trần Vân Thanh hắn cũng không tin.
"Cậu muốn vào bên trong tu luyện bao lâu..?"
Bồ Mục thái độ hiện tại hòa ái hơn khá nhiều, hắn cùng Phát Chính Nam là bằng hữu lâu năm, quan hệ rất là tốt, nếu Trần Vân Thanh này đã là đệ tử của Phát Chính Nam, như vậy hai người bọn họ cũng xem như là người một nhà rồi, giúp đỡ cho y một chút cũng không sao.
"Hồi trưởng lão..! Đệ tử muốn ở bên trong tu luyện mười ngày thời gian..!"
Trần Vân Thanh đã có tính toán từ trước. Tu Luyện Tháp này được đồn đại thần kỳ như thế, hắn cũng là muốn vào bên trong tu luyện một lần cho biết.
Vừa có thể tăng trưởng thực lực của mình lên, lại có thể tránh được sóng gió một thời gian, hắn sợ nhất hiện tại không phải là Dương Tư Tư cùng Lăng Tĩnh Y hai người kia lửa giận lan sang người mình.
Điều mà hắn kiên sợ nhất là cái cô gai Yêu Tông cường giả thần bí mà mình chưa biết thân phận cùng lai lịch kia.
Hy vọng qua đi mười ngày thời gian, cô ta không làm gì được mình, sẽ là từ bỏ rời đi nơi này thôi.
"Vậy cậu đi lên trên đó đi..!"
Bồ Mục gật đầu, trả lại lệnh bài cho Trần Vân Thanh, ý bảo hắn có thể tự nhiên đi lên tầng thứ chín trên kia.
"Trưởng Lão..! Cái này...?"
Cầm lại lệnh bài của mình, dùng thần niệm đảo qua một cái, Trần Vân Thanh không khỏi ngẩn người một chút.
"Nói nhiều quá vậy..! Ta bảo cậu đi thì đi đi..!"
Bồ Mục xua tay, gương mặt có chút giận, rất là không kiên nhẫn đuổi Trần Vân Thanh rời đi như đuổi tà một dạng.
"Đa tạ Trưởng Lão..!"
Ôm quyền cung kính với lại Bồ Mục một cái, Trần Vân Thanh không nói thêm cái gì, rời khỏi nơi đây
Nhìn lại lệnh bài một lần nữa, Trần Vân Thanh không khỏi lắc đầu, bên trong lệnh bài của hắn vẫn còn hơn hai mươi hai triệu điểm cống hiến, không hề bị trừ đi hai triệu bốn trăm ngàn điểm cống hiến cho mười ngày tu luyện của mình.
Hắn thật không hiểu dụng ý của tôn Trưởng Lão này là cái gì, tuy nhiên đây dù sao đối với hắn cũng là một chuyện tốt, tiết kiệm được một số ít tài nguyên, cảm giác cũng không tồi, sau này ra bên ngoài tìm hiểu nguyên nhân vì sao Bồ Mục này lại hào sảng với hắn sau vậy.
"Chín căn tu luyện thất..! Mình nên chọn căn nào đây..?"
Tu Luyện Tháp nơi đây càng lên cao càng là có ít gian phòng tu hành, riêng tầng thứ chín này chỉ có chín gian mà thôi, hắn không biết nên chọn gian nào có lợi nhất cho mình, vừa rồi quên không hỏi Bồ Mục vị kia, ông lão này có hảo cảm với hắn như vậy, hỏi ra chắc cũng sẽ được giải đáp tận tình.
"Số chín..! Vậy chọn mày đi..!"
Trần Vân Thanh mỉm cười, chín là cao nhất cảnh giới, chín cũng là chí tôn thiên hạ, chọn nó sẽ không có sai lầm.
"Khoan đã..! Gian tu luyện thất này ta đã chọn từ trước, cậu lập tức chọn căn phòng khác đi..!"
Lữ Tụng Hoa đi đến, một bộ không cho người khác có thể cự tuyệt mình yêu cầu.
"Đồ điên..!"
Trần Vân Thanh liếc mắt nhìn qua tên thanh niên này một cái, cũng là không có nói gì nhiều, để lại một câu mắng chửi, sau đó liền mở cửa phòng Tu Luyện Thất số chín đi vào bên trong.
Chuyện gì cũng có thứ tự trước sau, Trần Vân Thanh hắn đến nơi này trước, chọn căn tu luyện thất này cũng sớm hơn Lữ Tụng Hoa này nhiều, dưa vào cái gì hắn phải nhường nó lại cho y, nên nhớ chút tu vi Yêu Sư tứ trọng sơ kỳ của y hiện tại, Trần Vân Thanh là không bao giờ đặt tại trong mắt cả.
Nói ra tên Lữ Tụng Hoa này cũng có chút may mắn, đây là Tu Luyện Tháp không cho phép động thủ, nếu như không, với thái độ trịch thượng vừa rồi của tên này, Trần Vân Thanh hắn không cho y nằm trên giường vài tháng hắn liền không phải là Trần Vân Thanh nữa.
"Mày đến số rồi.!"
Lữ Tụng Hoa giận đến phát điên, lấy Yêu Sư tứ trọng sơ kỳ cảnh giới như hắn, nội Viện đệ tứ cường giả, nơi này Mân Việt Học Viện người nào gặp hắn cũng phải khách khí, ngay cả mấy tên Minh Chủ của các bang hội bên trong Mân Việt Học Viện, cũng phải cho Lữ Tụng Hoa hắn mấy phần mặt mũi, vậy mà hiện tại có tên tiểu tử ngay cả Yêu Sư tam trọng cũng không phải, dám khinh thường hắn, mắng hắn, đúng là không biết sống chết mà.
"Cạch..!".
"Tiểu tử..! Tao nhớ mặt của mày, rời khỏi Tu Luyện Tháp nơi đây, mày chắc chắn sẽ phải chết..!"
Cửa tu luyện thất đã đóng lại, Lữ Tụng Hoa không có khả năng đem nó phá hủy đi, dù cho có bản lĩnh đó, hắn cũng không có dám, hắn là không có quên, nơi này không thể ra tay đánh nhau.
Một câu truyện dã sử về thời Lê Sơ, một cái nhìn khác về lịch sử, đa chiều và nhiều màu sắc.