Cửa tu luyện thất đã đóng lại, Lữ Tụng Hoa không có khả năng đem nó phá hủy đi.
Dù cho có bản lĩnh đó, hắn cũng không có dám, hắn là không có quên, nơi này không thể ra tay đánh nhau.
Tên tiểu tử này biết quá rõ điều này, thế nên mới giám dùng loại thái độ đó lên mặt với hắn.
Nhưng tên này đừng có quên, ra bên ngoài Tu Luyện Tháp nơi đây, sẽ không còn được sự bảo hộ như tại trong này nữa, khi đó cũng là ngày tàn của y.
"Tụng Hoa học đệ..! Theo ta thấy chú không cần cùng người này phát sinh ân oán tiếp thì hơn..!"
"Triệu Long Minh Chủ..! Thì ra là anh ..!"
Lữ Tụng Hoa rất muốn phát tác người vừa rồi lên tiếng khuyên mình không có cần cùng tên tiểu tử vừa rồi kia gây chiến, thậm chí hắn là còn muốn đến Diễn Võ Trường cùng tên khốn mới vừa lên tiếng quyết đấu sinh tử một trận, tuy nhiên khi quay lại nhìn người phát ra âm thanh là ai, Lữ Tụng Hoa là không dám lên mặt lời nữa.
Trâu Triệu Long, Minh Chủ của Đạo Minh, một thế lực bang hội cũng không hề yếu bên trong Mân Việt Học Viện, gồm những tân tu liên hợp lại với nhau, luôn luôn cùng Mạnh Minh, Ngô Minh các đại thế lực do những thế gia kia lập nên chống đối.
Như vậy thôi hắn cũng không sợ Trâu Triệu Long cho lắm, đặc biệt tại đây là tu vi của Trâu Triệu Long, Yêu Sư ngũ trọng trung kỳ cường giả, thực lực không thua kém cho Lăng Thành Phong bao nhiêu, được mọi người công nhận là Nội Viện Đệ Nhị cường giả, so với lại xếp thứ tư như hắn, hắn tự nhận mình thực lực là không có bằng người này.
"Triệu Long Minh Chủ..! Anh vừa rồi nó tôi không cần cùng tên thanh niên kia phát sinh xung đột là vì chuyện gì..?"
Tuy kiên kỵ thực lực của Trâu Triệu Long, nhưng với tên tiểu tử vừa rồi làm cho hắn mất mặt quá độ hắn vẫn không thể bỏ qua.
Nếu mà người này có quan hệ mật thiết với lại Trâu Triệu Long, hay người của Đạo Minh y, như vậy nể mặt của Trâu Triệu Long, hắn có thể tha cho tên đó một mạng, nhưng tên tiểu tử đó cần phải quỳ xuống xin lỗi hắn đây thì mới được.
"Y tên là Trần Vân Thanh..! Chắc cậu có nghe nói chứ..?"
Trâu Triệu Long nhàn nhạt lên tiếng nói.
"Trần Vân Thanh..?" Lữ Tụng Hoa cau mày.
Trâu Triệu Long này muốn nói chuyện gì thì nên nói rõ ràng ra một chút.
Mân Việt Học Viện hơn mười ngàn đệ tử, hắn làm sao mà nhớ tên hết.
Hắn chỉ nhớ vài trăm cái tên có danh tiếng nỗi bật nhất tại Mân Việt Học Viện này mà thôi, những người khác hắn chẳng quan tâm, vì là bọn chúng không xứng đáng để hắn nhớ tên.
Trong số mấy trăm cái tên mà hắn quen biết, hắn dường như chưa có nghe qua cái tên Trần Vân Thanh này bao giờ cả, chắc cũng chỉ là một người vô danh mà thôi.
"Trần Vân Thanh là người cách đây nữa tháng có ước chiến ba tháng sau cùng Lăng Thành Phong..!"
Trâu Triệu Long hơi có chút ngạc nhiên vì Lữ Tụng Hoa không có nghe qua tên của Trần Vân Thanh.
Nhưng rồi hắn nghĩ lại chuyện này cũng không thể nào trách được Lữ Tụng Hoa, người này quanh năm suốt tháng tại bên ngoài làm nhiệm vụ.
Trừ khi đạt đủ điểm cống hiến vào bên trong Tu Luyện Tháp này tu hành, không thì tên này cũng rất ít khi có mặt tại Mân Việt Học Viện, không có nghe qua chuyện của Trần Vân Thanh cũng không có gì lạ.
"Ước chiến với Lăng Thành Phong?"
Lần này Lữ Tụng Hoa đã nghiêm túc lên rồi.
Hắn tự nhận mình thực lực cũng không hề yếu, nhưng so với lại Lăng Thành Phong thì vẫn còn kém nhiều lắm, ngay cả bản thân hắn hiện tại cũng không dám khiêu chiến với lại Lăng Thành Phong nữa là.
"Chuyện là như thế này?"
Hai người bọn họ có chút giao tình, nên Trâu Triệu Long cũng không ngại đem chuyện ước chiến của Trần Vân Thanh cùng Lăng Thành Phong ra nói cho Lữ Tụng Hoa biết.
"Hừ..! Chỉ là kế sách hoãn binh mà thôi..!"
Nghe qua lời thuật lại của Trâu Triệu Long về trận ước chiến ba tháng giữa Trần Vân Thanh cùng Lăng Thành Phong, Lữ Tụng Hoa là khinh thường hừ lạnh một tiếng.
Một tên tiểu tử mới có mười bảy tuổi, cơ duyên xảo hợp đột phá được Yêu Sư, còn đánh bại được Ngô Mãnh Quyền, nghe qua đúng là thiên tài hiếm có thật.
Nhưng để nói tên đó có đủ trình độ cùng Lăng Thành Phong so tài, hắn ngàn vạn lần là không có tin.
Một tên lão đệ tử như hắn đây, còn không thể nào chống lại được Lăng Thành Phong ba chiêu nữa là một tên mới gia nhập Nội Viện không bao lâu như Trần Vân Thanh.
Người nghe chuyện ước hẹn này bất kỳ người nào có chút đầu óc, liền sẽ biết được, Trần Vân Thanh căn bản không phải là đối thủ của Lăng Thành Phong.
Ước hẹn kia chỉ để làm cho Lăng Thành Phong không ra tay ngay lập tức, tất cả đều hiểu được đây là kế hoãn binh của Trần Vân Thanh, chờ ba tháng sau, người chết cũng là tên tiểu tử này mà thôi.
Không..! Không cần đến ước hẹn ba tháng kia làm gì cho xa xôi, chỉ cần tên Trần Vân Thanh này bước ra khỏi Tu Luyện Tháp, đó cũng lúc tên này phải chết đi thời gian.
Lữ Tụng Hoa hắn sẽ không có cho tên Trần Vân Thanh này có cơ hội cùng Lăng Thành Phong quyết chiến đâu.
"Ngoài ra Trần Vân Thanh còn là đệ tử của đại trưởng lão Phát Chính Nam..!"
"Đệ tử của Đại Trưởng Lão..?"
Lữ Tụng Hoa ánh mắt hơi co lại một chút.
Mân Việt Học Viện đệ nhị cường giả Phát Chính Nam, tên này như sấm bên tai, Lữ Tụng Hoa hắn đương nhiên là có nghe qua.
Không những nghe qua, hắn cùng Phát Chính Nam từng có một đoạn nhân duyên, hắn là muốn bái Phát Chính Nam làm thầy, hắn nghĩ với thiên phú của mình, có thể được lọt vào mắt xanh của Phát Chính Nam, nhưng quá đáng tiếc ông ta lại từ chối hắn nhiều lần, thành ra lâu dần hắn cũng đã hết hy vọng.
Thật sự không thể ngờ đến ngày hôm nay Phát Chính Nam lại nhận đệ tử, tên này còn mới gia nhập Mân Việt Học Viện không bao lâu nữa.
Lữ Tụng Hoa hắn không phục, hắn không hiểu mình có điểm nào đi thua cho tên Trần Vân Thanh này, vì cái gì Phát Chính Nam lại đi chọn Trần Vân Thanh mà không có chọn hắn kia chứ.
"Được..! Nghĩ tình đại trưởng lão, ta chỉ phế đi hắn hai cánh tay..!"
Lữ Tụng Hoa phun ra câu nói kia xong, không có cùng Trâu Triệu Long trao đổi cái gì nữa cả, tìm một cái căn tu luyện thất khác, tiến hành tu luyện.
Trâu Triệu Long không có nói đến chuyện Trần Vân Thanh là đệ tử của Phát Chính Nam thì cũng thôi, nể mặt của y ra nói hộ, Lữ Tụng Hoa hắn có thể bỏ qua cho Trần Vân Thanh một lần.
Nhưng tình cảnh hiện tại đã khác, Phát Chính Nam đi nhận Trần Vân Thanh là đệ tử, như vậy trực tiếp nói hắn không có ưu tú bằng Trần Vân Thanh, thiên phú của hắn cũng không có bằng Trần Vân Thanh.
Hắn muốn khiêu chiến với lại Trần Vân Thanh, đánh bại y, nói cho Phát Chính Nam biết, ông ta mắt bị mù mất rồi, châu ngọc như Lữ Tụng Hoa hắn không đi nhận, lại nhận một đống bùn nhão làm đệ tử, hắn sẽ cho ông ta hối hận vì sự lựa chọn của mình.
"Haiz..! Đàn gãy tai trâu..!"
Trâu Triệu Long lắc đầu thở dài một tiếng.
Hắn nói nhiều như thế, hoàn toàn không phải là vì lo lắng cho Trần Vân Thanh, mà hắn lo lắng cho cá tên Lữ Tụng Hoa này.
Trần Vân Thanh là một người không hề đơn giản, hắn không nhìn thấu, qua trận chiến với lại Ngô Mãnh Quyền nữa tháng trước hắn đã nhận ra.
Nói thật mấy Yêu Sư ngũ trọng trung kỳ của hắn đây, dùng toàn lực khi đó cũng chưa chắc gì có thể ăn được Trần Vân Thanh này, hắn tin tưởng Trần Vân Thanh có thế chống lại được Lăng Thành Phong, nên đặt cược vào Trần Vân Thanh cửa thắng rất là cao.
Nhìn lại Trần Vân Thanh ngay cả Lăng Thành Phong cũng không có để vào trong mắt, khi nào lại đi quan tâm một người như Lữ Tụng Hoa này.
Đi cùng Trần Vân Thanh gây chiến chỉ là tự chuốc lấy nhục vào thân. Quá đáng tiếc lời khuyên chân thành của hắn lại không có lọt vào trong tai của Lữ Tụng Hoa.
...
Đối với chuyện xảy ra bên ngoài kia, tại bên trong tu luyện thất đang bế quan Trần Vân Thanh không biết chút gì cả.
Mà dù có biết được Lữ Tụng Hoa có ý khiêu chiến với lại mình vì ghen ghét cùng lòng đố kỵ, Trần Vân Thanh cũng chẳng có quan tâm, hiện tại hắn là đang vận chuyển Dung Thiên Quyết tiến hành trạng thái bế quan tu luyện bên trong, mục tiêu đột phá cảnh giới còn dang dở mấy ngày trước đây.
"Ong..!".
"Thiên địa linh khí bên trong này quả thật rất nồng đậm..!"
Trần Vân Thanh mở mắt ra, cảm nhận bên trong cơ thể chấn động một cái, bình cảnh Yêu Sư tứ trọng sắp sửa được đã thông, hắn là không khỏi có đôi chút vui mừng ra mặt.
Thiên địa linh khí nơi này, là nồng đậm nhất mà Trần Vân Thanh hắn từng được biết đến, nó như ngưng đọng lại thành thật chất một dạng.
Dù kém đôi chút dùng Trung Phẩm Linh Thạch đến tu luyện, nhưng cũng kém không có xa.
Thêm vào Hoàng Giai Cửu Phẩm Yêu Hồn cùng Dung Thiên Quyết công pháp ra sức thu hút thiên địa linh khí quy nạp vào cơ thể hắn với tốc độ nhanh khủng khiếp.
Một câu truyện dã sử về thời Lê Sơ, một cái nhìn khác về lịch sử, đa chiều và nhiều màu sắc.