Còn với Cổ Cự Nghiệp, tên Trần Vân Thanh cũng không hề xa lạ gì với hắn, nhị đệ của hắn Cổ Cự Cao vị hôn thê tên Trần Tố Nga kia, là có thù giết cha diệt tộc với Trần Vân Thanh, điều này hắn đã nghe nói qua.
Thằng em kia của hắn thấy mình không phải là đối thủ của Trần Vân Thanh, nên là đến tìm hắn mời giúp đỡ không chỉ một hai lần, hắn nghe hoài cũng chán, không biết tên Trần Vân Thanh này cũng khó.
"Dám khiêu chiến với lại Lăng Thành Phong..! Người này cũng không có đơn giản..!"
Mấy tháng nay vì chăm chú đột phá Tam Giai sơ kỳ Trận Pháp Sư, nên hắn ít khi trở lại Mân Việt Học Viện, chuyện Mân Việt Học Viện chiêu mộ tân sinh năm nay hắn là không có biết đến.
Cũng không biết trong số đám người mới này lại có một tên xuất sắc như Trần Vân Thanh, ngay cả đệ nhất Nội Viện cường giả của Mân Việt Học Viện mà tên này cũng giám khiêu chiến, thật sự không có đơn giản.
"Không có gì đáng ngạc nhiên..! Chẳng qua là tên đó dựa hơi của Đại Trưởng Lão nên mới dám làm càn mà thôi..!"
Mạnh Thường Quân không hề đánh giá Trần Vân Thanh quá cao.
Hắn khẳng định với hậu trường cứng rắn của Trần Vân Thanh hiện tại, dù hơn hai tháng sau Lăng Thành Phong có đánh bại được Trần Vân Thanh, Lăng Thành Phong cũng không dám làm gì.
Cái chiêu bài Đại Trưởng Lão bên trong Mân Việt Học Viện vẫn còn có thể hù dọa được không ít người.
Không có ai lại không cho đại Trưởng Lão vị kia vài phần mặt mũi.
"Làm sao tao có thể tin tưởng vào lời nói của mày hoàn toàn là thật..?"
Yêu Tông tam trọng cường giả mà thôi, những người tại nơi này có thể sợ loại cường giả này, nhưng Lê Sĩ Nguyên hắn không hề ngán.
Tại Cổ Loa Thành Lê Gia bọn họ trên kia, Yêu Tông tam trọng cũng có chỗ đứng nhất định, nhưng địa vị không phải cao lắm, chỉ cần hắn lên tiếng một cái, có thể đem Phát Chính Nam xử lý trong một ngày.
Vấn đề tại đây là làm sao hắn có thể tin vào lời nói của Ngô Mãnh Đạt này là thật, hắn cũng không ngu đến mức độ để cho người khác xem như cung tên đến sử dụng.
'Ân! Mình không nên quên Lê Sĩ Nguyên này chứ!' Mạnh Thường Quân đám người quay lại nhìn Lê Sĩ Nguyên.
Sau lưng Lê Sĩ Nguyên là Lê gia, cao thủ như mây, Yêu Tông cường giả không hề thiếu, muốn bóp chết Phát Chính Nam không khác gì bóp chết một con kiến cả.
Có tên này ra mặt, bọn họ căn bản không cần phải sợ Phát Chính Nam.
"Ta muốn hỏi các người..! Gần đây Lăng Tĩnh Y có phải là có đến biệt viện của Trần Vân Thanh hay không.?"
Ngô Mãnh Đạt vòng qua Lê Sĩ Nguyên, nhìn hai người Cổ Cự Nghiệp mỉm cười lên trời hỏi.
"Đúng thật Tĩnh Y học muội có đến biệt viện của Trần Vân Thanh, nhưng lý do này hoàn toàn không được thuyết phục..!"
Cổ Cự Nghiệp gật đầu, cũng là lắc đầu ngay sau đó.
Lăng Tĩnh Y đến biệt viện của Trần Vân Thanh, mục đích không phải là để thăm Trần Vân Thanh như Ngô Mãnh Đạt này nói, nàng ta đến nơi đó là để gặp người sư muội đồng môn mà Viện Trưởng mới thu nhận, người này là người đàm bà của Trần Vân Thanh tên Dương Tư Tư.
Khi Lăng Tĩnh Y đến, Trần Vân Thanh cũng là đang bế quan không ra, nên căn bản không thể vì một chi tiết này để nói Lăng Tĩnh Y yêu thích Trần Vân Thanh được.
"Không sai..! Cô gái như Lăng Tĩnh Y, không có chuyện cô ấy cùng người khác chung chồng..!"
Mạnh Thường Quân chắc chắn như đinh đóng cột lên tiếng.
Hắn từng nhìn thấy Lăng Tĩnh Y ra tay đem một tên nam nhân bắt cá hai tay giết đi, cô ta từng nói rằng mình cực độ căm ghét những người nam nhân tam thê tứ thiếp, còn là hành hạ nữ nhân của mình nữa.
Chính vì nguyên nhân này, thế cho nên dù có Thiệu Mỹ Mỹ bên cạnh giúp hắn giải sầu, nhưng hắn không bao giờ đi công khai cô ta ra bên ngoài, ngay cả đưa cô ta vào Mân Việt Học Viện hắn cũng lười làm nữa là.
"Phải hay không..? Không phải các người đến biệt viện của Trần Vân Thanh giám sát một vài hôm liềm biết rồi không phải sao..?"
Ngô Mãnh Đạt cười nhạt, cực kỳ tự tin với lại suy đoán của mình.
Lăng Tĩnh Y cùng Trần Vân Thanh không có quan hệ yêu đương, thật là một chuyện cười.
Ngô Mãnh Đạt hắn gặp qua biết bao cô gái, cũng từng hưởng dụng qua rất nhiều. Ánh mắt của bọn họ nhìn người mình yêu hoàn toàn khác biệt khi nhìn nam nhân khác.
Khoảnh khắc Trần Vân Thanh xuất hiện cứu Lăng Tĩnh Y, ánh mắt Lăng Tĩnh Y nhìn Trần Vân Thanh tràn đầy tình ý, hắn mãi mãi sẽ không có quên.
"Chuyện Trần Vân Thanh cùng Lăng Tĩnh Y ta sẽ điều tra! Còn ngươi..!"
...
Thời gian nhanh chóng trôi đi, rất nhanh liền đã đến mười ngày hôm sau.
"Tam Giai Thượng Phẩm Trận Pháp có chút kỳ dị..! Nhưng không thể làm khó được Trần Vân Thanh ta..!"
Đi ra bên ngoài Tu Luyện Tháp, Trần Vân Thanh không chú ý đến dòng người tấp nập ra vào Tu Luyện Tháp xung quanh, hắn vẫn còn đắm chìm trong dư âm mình đã tìm hiểu được Tam Giai Thượng Phẩm Tụ Linh Trận, còn đem được một số Trận Văn họa đi ra, làm được Trận Kỳ.
Tuy nhiên vì thiếu khuyết Tam Giai Linh Tài, làm cho hắn không thể hoàn thành được toàn bộ cái Tụ Linh Trận Pháp này, nếu mà cho hắn thêm một ít Tam Giai Linh Tài, hắn có thể làm ra đủ bộ Trận Kỳ, bố trí Tam Giai Thượng Phẩm Tụ Linh Trận đối với hắn là không có chuyện gì khó khăn cả.
Mới đột phá Tam Giai trung kỳ Trận Pháp Sư không được vài tháng, hiện tại hắn đã đột phá tiếp Tam Giai hậu kỳ Trận Pháp Sư, một tốc độ không khỏi làm cho người khác líu lưỡi kinh hãi, đương nhiên hắn phải vui mừng một chút.
"Đại chiến của hai người bọn họ nên kết thúc đi rồi chứ nhỉ..!" Trần Vân Thanh ve cằm ngẫm nghĩ.
Đã hơn mười ngày trôi qua kể từ cái đêm mình cùng Lăng Tĩnh Y xảy ra chuyện kia, hai nữ nhân đó hiện tại nên bình tĩnh lại, bắt tay nhau hóa giải thù oán, cùng hắn bình an qua ngày mới tốt, chắc là sẽ không có tiếp tục đại chiến nữa đâu.
"Mặc kệ nó đi..! Nếu hai người đó không bắt tay giảng hòa, mình sẽ đi tìm Lại Tinh Tinh..!"
Trần Vân Thanh gật đầu với chủ ý mình vừa nghĩ ra.
Đúng như vậy a, từ ngày chia tay Lại Tinh Tinh tại Phong Lang Sơn đến nay hơn cả tháng, hắn chỉ chăm chăm ở nhà tu hành, lúc rãnh thì cũng chỉ cùng Dương Tư Tư vui đùa, còn chưa từng đến thăm Lại Tinh Tinh lấy một lần.
Vì chuyện này nếu Lại Tinh Tinh mà nỗi cơn giận lên, hắn cũng là khó có thể ứng phó cho được, thật đúng là lỗi của hắn.
Đã chiếm hết của người ta, nhưng lại quăng người ta qua một bên, không thèm ngó ngàng gì đến, là ai cũng sẽ giận.
Cứ như vậy đi, chuyến này trở lại dù hai nha đầu kia có làm lành hay đại chiến tiếp, hắn cũng liền sẽ đến thăm Lại Tinh Tinh một lần, không thể để Lại Tinh Tinh ở bên kia một mình quá lâu được.
Nói nữa bên cạnh Lại Tinh Tinh hắn thấy còn thoải mái hơn Dương Tư Tư cùng Lăng Tĩnh Y nhiều.
"Đứng lại..! Trần Vân Thanh..! Ta muốn khiêu chiến cậu, lập tức đến Diễn Võ Trường cùng ta phân định một trận thắng thua..!"
Lữ Tụng Hoa xuất hiện ngăn chặn con đường rời đi của Trần Vân Thanh, đưa ra lời khiêu chiến thách đấu.
Hắn mãi còn chưa có quên chuyện tại Tu Luyện Tháp tầng thứ chín Trần Vân Thanh khinh thường hắn, hắn đã quyết tâm rất lớn là phải trả cái mối thù này.
Thế nên dù đã kết thúc tu hành bên trong Tu Luyện Tháp bảy ngày trước, hắn vẫn không có rời đi ra bên ngoài làm nhiệm vụ, ở lại bên ngoài này, mục đích chính yếu cũng chỉ là chờ Trần Vân Thanh này đi ra, sau đó liền xử lý y mà thôi.
"Có chuyện gì thế này..? Sao Tụng Hoa học trưởng lại đi khiêu chiến với lại Trần Vân Thanh..?"
"Không biết..! Tuy nhiên nhìn thái độ của Tụng Hoa học trưởng, có lẽ là bất mãn với Trần Vân Thanh rất lớn..!"
"Đúng thật là tai họa tinh, đi nơi nào cũng có thể cùng người khác kết thù, lần này để xem Trần Vân Thanh nhà mày làm sao có thể trốn thoát..!"
"Đúng vậy..! Trần Vân Thanh ỷ mình có Đại Trưởng Lão chống lưng, không xem ai ra gì, lần này xứng đáng cho y gặp phải quả báo..!"
Xung quanh học viên cảm thấy bên này náo nhiệt, liền là từ bỏ việc đi vào bên trong Tu Luyện Tháp tu hành, người từ bên trong ra cũng không có vội rời đi, bọn họ là muốn xem vỡ kịch này tiến hành đến nơi nào, cũng có không ít người đối với Trần Vân Thanh bất mãn, buông ra những lời không mấy hay ho.
Kể từ khi khi gần tháng trước tin tức Trần Vân Thanh là đệ tử của Phát Chính Nam truyền ra, liền là làm cho Mân Việt Học Viện đám đệ tử bàn tán xôn xao.
Hâm mộ thì ít mà ghen ghét thì lại nhiều, rất nhiều người cho là Trần Vân Thanh quá may mắn, nên mới được Yêu Tông cường giả đại trưởng lão nhận làm đệ tử.
Đao trong tay trảm đạo, diệt sinh, xé mở chân trời.
Kiếm trong tay bát phương vân động, hỏi thiên hạ quần hùng ai dám tranh phong!
Chỉ có tại