Tuy nhiên hiện tại Ngô gia đã bị hai gia tộc bọn họ liên kết lại đánh cho tàn phế, kéo dài hơi tàn, Ngô Mãnh Đạt này sắp sửa làm diệt tộc chi tử rồi, có cái gì đáng để lên mặt đâu.
"Hừ..! Tao cười bọn mày bị con tiện nhân Lăng Tĩnh Y lợi dụng mà không có biết, vẫn như con chó nghe lời chạy theo vì cô ta làm việc, ta khinh bỉ tụi mày..!"
Ngô Mãnh Đạt không cười nữa, quay lại một bộ nghiêm túc, hừ lạnh một cái, chỉ thẳng mặt ba người Cổ Cự Nghiệp cất tiếng mắng.
Mắng xong thì hắn nghĩ lại dường như mình với bọn họ cũng là cùng một loại người thì phải.
Trước đây chỉ cần Lăng Tĩnh Y gọi một tiếng, hắn dù đanh làm gì cũng cấp tốc chạy đến, không chút do dự nào.
"Rầm..! Phốc..!"
"Hừ..! Bọn tao chỉ muốn giúp đỡ yếu nhược lấy lại công đạo mà thôi..! Nếu mày không dùng thủ đoạn bỉ ổi hại Tĩnh Y học muội, bọn tao cũng không đến tìm mày lúc này đâu.!"
Một cước đá đến, đem Ngô Mãnh Đạt đá bay cả chục mét, Cổ Cự Nghiệp lạnh lùng lên tiếng.
Hắn ghét nhất người khác gọi hắn là chó săn, trên thực tế chuyện lần này dồn Ngô Mãnh Đạt vào chỗ chết, mấy người bọn họ có hiềm nghi bị Lăng Tĩnh Y lợi dụng thật.
Tuy nhiên đây là chuyện tất cả mọi người trong lòng đều đồng ý được Lăng Tĩnh Y lợi dụng.
Mấy năm nay tại Mân Việt Học Viện, Lăng Tĩnh Y chưa hề nhờ bọn họ giúp đỡ chuyện gì cả, bọn họ có muốn được Lăng Tĩnh Y lợi dụng cũng không thể được, bây giờ là cơ hội quý giá lấy lòng người đẹp, để cô ta mở lòng tiếp thu bọn họ, sao bọn họ có thể bỏ qua.
"Khụ..! Phốc..!"
"Một đám đạo đức giả..!"
Ngô Mãnh Đạt phun ra một ngụm máu tươi, vẫn là dùng ánh mắt khinh thường quét đi qua ba người Cổ Cự Nghiệp.
Giúp đỡ yếu nhược, loại lý do cùi bắp này mấy người này cũng nghĩ ra được đến. Thường ngày đám thế gia như bọn họ lấy cường lăng nhược, khi dễ nhỏ yếu nó đã tồn tại từ tận sâu trong xương cốt của đám người mình rồi, khó có thể bỏ được.
Chuyện lần này không phải là vì Lăng Tĩnh Y, một cô gái xinh đẹp xuất sắc nhất của Mân Việt Học Viện mấy chục năm trở lại đây, mà chỉ là một cô gái bình thường không có gì lạ, đám người này chiu ra tay mới là lạ.
"Nói thật cho tụi bây biết, Lăng Tĩnh Y từ lâu đã có người trong lòng của mình, cô ta không có yêu thích gì tao cũng như đám người tụi bây, tụi bây lần này làm chỉ tốn công vô ích..!"
Đám người này chắc chắn không bỏ qua cho mình, Ngô Mãnh Đạt quá tin tưởng như thế, nhưng hắn cũng không muốn cho những người còn sống được yên thân.
Đặt biệt là con tiện nhân Lăng Tĩnh Y cùng tên khốn kiếp Trần Vân Thanh kia, đôi gian phu dâm phụ này đều đáng chết, hắn không để cho hai người này được chết một cách yên lành.
Nếu mà được nữa, đám người này cùng Trần Vân Thanh lưỡng bại câu thương, hắn càng thêm.hài lòng, đi xuống bên dưới hắn cũng là có bạn, còn gì vui vẻ hơn ngoài chuyện này nữa.
"Xẹt..!".
"Chết đến nơi còn nói chuyện mê sảng..!"
Cổ Cự Nghiệp một kiếm chém tới, kiếm khí phát ra lạnh lẽo không gian xung quanh, với tình cảnh hiện tại của Ngô Mãnh Đạt, như trúng một chiêu kiếm này, cả ngươi thế nào cũng sẽ bị chẻ ra làm đôi.
Ngô Mãnh Đạt này oán hận Lăng Tĩnh Y cùng bọn họ, nên muốn làm ra một cái tiểu kế dẫn dắt bọn họ nhập bẫy, cùng Lăng Tĩnh Y đấu đá lẫn nhau.
Nhưng Cổ Cự Nghiệp hắn là hạng người nào, làm gì đi tin tưởng những lời ma quỷ của Ngô Mãnh Đạt.
Lăng Tĩnh Y mấy năm qua tại Mân Việt Học Viện vẫn luôn an phận tu hành, mối khi ra bên ngoài thí luyện hắn cũng như mấy người khác luôn cho người đi theo sau nói là âm thầm bảo hộ nhưng trên thực tế là giám sát nhất cử nhất động của Lăng Tĩnh Y, nếu cô ta có hành động bấy thường gì, liền báo cho bọn họ biết.
Theo đó mấy năm qua, Lăng Tĩnh Y dù là ở bên trong Mân Việt Học Viện hay là tại Trường Sa Sơn Mạch thí luyện, bọn họ chưa từng có nghe nói qua Lăng Tĩnh Y cùng có nam nhân nào tiếp xúc thân cận qua, có đi chăng nữa cũng chỉ là những người mà Lăng Tĩnh Y cứu giúp, những người này sau đó cũng đều bị bọn họ tiễn đi hết rồi, hắn nhớ Ngô Mãnh Đạt cũng giết không ít người như vậy.
Giờ đây Ngô Mãnh Đạt đưa ra chuyện Lăng Tĩnh Y có người trong lòng, lời nói này có ai có thể tin được.
"Xẹt..! Ong..!"
"Rầm rầm..!".
"Sĩ Nguyên học trưởng..! Không biết anh làm vậy là có ý gì..?"
Cổ Cự Nghiệp ngạc nhiên nhìn qua Lê Sĩ Nguyên bên kia, kiếm khí hắn phát ra muốn giết chết Ngô Mãnh Đạt, chính là do Lê Sĩ Nguyên này đánh bay, cũng chính là Lê Sĩ Nguyên đã ra tay cứu mạng của Ngô Mãnh Đạt.
Không chỉ Cổ Cự Nghiệp ngạc nhiên, bên cạnh Mạnh Thường Quân cũng là lấy ánh mắt kỳ quái nhìn lại.
Không phải bọn họ đã nói thật tốt với nhau là sẽ cùng nhau ra tay đem Ngô Mãnh Đạt giết đi hay là sao.?
Bây giờ đúng lúc quan trọng nhất, Lê Sĩ Nguyên lại ra tay đem Ngô Mãnh Đạt cứu đi, không ai biết Lê Sĩ Nguyên hiện tại trong lòng đang tính toán cái gì?
Không lẽ tên này muốn lật lọng, tự mình ra tay giết đi Ngô Mãnh Đạt, sau đó đưa đầu y đến gặp Lăng Tĩnh Y lĩnh công, đem hai người bọn họ dạt ra một bên đó chứ..?
Nếu là như thế, cho dù Lê Sĩ Nguyên này có là Nhị Giai hậu kỳ Trận Pháp Sư, hay Lê gia dòng chính đệ tử, hai người bọn họ cũng sẽ không có bỏ qua cho y.
"Nói cho ta biết..! Người trong lòng của Tĩnh Y học muội thương yêu là ai..?"
Lê Sĩ Nguyên hắn là một người rất là kiêu ngạo, trước giờ không có thói quen giải thích với bất kỳ người nào, bên kia Cổ Loa Thành cũng là như vậy, đối đãi với những tên thôn quê Quận Thành này lại là càng không.
"Hắc hắc hắc.!. Cuối cùng thì cũng đã có người thông minh hơn một chút..!"
Ngô Mãnh Đạt không có vì vừa rồi mình thoát chết liền tỏ ra vui mừng, ngược lại hắn khá bình thản, liếc mắt qua hai người Cổ Cự Nghiệp, đi khen ngợi Lê Sĩ Nguyên, dụng ý nói hai người Cổ Cự Nghiệp là hai thằng ngốc quá mức rõ ràng mà, đồng thời còn đề cao Lê Sĩ Nguyên lên một tầm cao mới.
"Hừ..!"
Mạnh Thường Quân cùng Cổ Cự Cao hừ lạnh một tiếng, không hề quan tâm đến một người sắp chết như là Ngô Mãnh Đạt nữa.
Bọn họ trong lòng hiện tại cũng là thở ra một hơi, an tâm hơn không ít, hóa ra Lê Sĩ Nguyên cứu mạng của Ngô Mãnh Đạt không phải như hai mét bọn họ nghĩ ăn mảnh một mình, mà là nghi ngờ lời nói của Ngô Mãnh Đạt có khả năng là sự thật.
Như vậy dễ xử lý rồi, bọn họ là sợ phải đi đến bước đường cùng Lê Sĩ Nguyên đối đầu với nhau, trên thực tế mình là không có bao nhiêu niềm tin có thể cùng Lê Sĩ Nguyên cứng đối cứng, không cùng đối đầu vẫn là tốt nhất.
"Không muốn chết sớm thì nhanh nói ra đi.!"
Lê Sĩ Nguyên không hề có một tia cảm tình lên tiếng, hắn gia hạn thời gian tử vong của Ngô Mãnh Đạt, không phải là muốn nghe những lời nói không đâu của tên này.
"Người này tên là Trần Vân Thanh, là vị hôn phu bốn năm về trước của Lăng Tĩnh Y..!"
Ngô Mãnh Đạt cũng không có dám kéo dài thêm thời gian nữa, Lê Sĩ Nguyên người này hẹp hòi âm hiểm có tiếng, nếu như chọc giận y, mình chết sẽ càng thảm, dù là chết, cũng phải làm cho bọn họ choa cắn chó thì hắn mới được vui.
"Trần Vân Thanh..!"
Tên vừa nói ra, cả Cổ Cự Nghiệp cùng Mạnh Thường Quân cả hai đều là sửng sốt một chút.
"Hai người quen biết với lại người này hay sao.?"
Nhìn phản ứng của cả hai, Lê Sĩ Nguyên có chút ngạc nhiên, tên Trần Vân Thanh này có vẻ nỗi tiếng, nhưng sao hắn chưa nghe qua cái tên này vậy kìa.
"Sĩ Nguyên học trưởng, chúng tôi có quen thuộc với người này..!"
"Chuyện là như vậy..!"
Cổ Cự Nghiệp cùng Mạnh Thường Quân cười khổ một tiếng, hai người bọn họ đâu phải chỉ quen thuộc Trần Vân Thanh thôi đâu, còn có ân oán không hề nhỏ.
Với Mạnh Thường Quân là vì Trần Vân Thanh đem đứa em thứ ba của hắn diệt đi, hắn chính là đứng ra xin cha mình giao Trần Vân Thanh cho mình xử lý mà, tiếc là hiện tại hắn chưa có cơ hội ra tay.
Tin tức hắn nhận được hiện tại Trần Vân Thanh đang bên trong Tu Luyện Tháp tu hành thì phải, cũng vì nghe tin tức này, biết tạm thờt trong thời gian ngắn không thể đem Trần Vân Thanh giết đi, nên hắn mới chuyển hướng qua Ngô Mãnh Đạt cái tên này.
Còn với Cổ Cự Nghiệp, tên Trần Vân Thanh cũng không hề xa lạ gì với hắn, nhị đệ của hắn Cổ Cự Cao vị hôn thê tên Trần Tố Nga kia, là có thù giết cha diệt tộc với Trần Vân Thanh
Điều này hắn đã nghe nói qua, thằng em kia của hắn thấy mình không phải là đối thủ của Trần Vân Thanh, nên là đến tìm hắn mời giúp đỡ không chỉ một hai lần, hắn nghe hoài cũng chán, không biết tên Trần Vân Thanh này cũng khó.
Một câu truyện dã sử về thời Lê Sơ, một cái nhìn khác về lịch sử, đa chiều và nhiều màu sắc.