Yêu Võ Thần

Chương 110: Triệu Tập



Chương 110: Triệu Tập

Đông đúc quảng trường giờ phút này lặng ngắt như tờ, ngay cả tiếng kim rơi đều có thể nghe rõ, tất cả đều nín thở ngưng thần nhìn chăm chú lên lôi đài không rời mắt.

Trần Huyền Cơ cũng không ngoại lệ, toàn bộ lực chú ý cũng đặt ở trên lôi đài.

Trải qua một lần cuối cùng giao thủ kia, lôi đài liền trở nên tĩnh lặng, không còn bất cứ âm thanh nào vang lên, tựa như đã kết thúc.

Thời gian chậm rãi trôi, phía dưới đám người rốt cuộc không nhịn được xì xào nghị luận:

-” Các ngươi nói trận chiến này Phùng công tử hay Lý công tử sẽ thắng? “

-” Đương nhiên là Phùng công tử, ngài ấy trở thành bát tử đã lâu, thực lực rõ như ban ngày, không thấy Lý Huỳnh Lăng từ đầu đến cuối một mực bị áp chế hay sao. “

-” Hahaha! Hươu c·hết về tay ai còn chưa rõ đâu, không bằng chúng ta làm một trận đánh cược như thế nào, các ngươi có dám hay không. “

-” Hừ! Cược thì cược, chẳng lẽ lão tử sợ ngươi. “

Nhất thời, phía dưới đám người trở nên càng thêm náo động.

Mà theo thời gian, lôi đài hơi nước rốt cuộc cũng tán đi, lộ ra bên trong hoàn cảnh.

Trên lôi đài, chỉ thấy khắp nơi đều là mảnh băng tinh vỡ nát văng toán loạn, đứng giữa trung tâm lôi đài, có hai bóng người phân biệt đứng đối diện nhau.

Bên phải chính là Phùng Khoan, trải qua lần giao thủ cuối cùng, Phùng Khoan nửa thân trên y phục đã biến mất, gương mặt trắng bệch đến đáng sợ, không những vậy khắp người còn trải đầy vô số vết cắt sâu hoắm, nhìn qua tựa như bị ngàn đao chém qua.

Dù là vậy, hắn lúc này vẫn hiên ngang mà đứng, tay phải nắm chặt trường thương.

Nhìn về phía đối diện Lý Huỳnh Lăng, đối phương bộ dạng so với Phùng Khoan không kém bao nhiêu, thậm chí còn tệ hơn.

Quần áo toàn thân rách nát, đầu tóc rối bời, bả vai còn xuất hiện một cái lỗ máu lớn.

Không biết có phải hàn khí phản phệ hay không, Lý Huỳnh Lăng trên người giờ phút này lại bám đầy sương tuyết trắng, thông qua bả vai lỗ máu còn có thể thấy nội thể đang chậm rãi băng hóa.

-” Ta thua. “

Qua một hồi lâu, Lý Huỳnh Lăng giọng nói yếu ớt vang lên.

Sở dĩ Lý Huỳnh Lăng tự nhận mình thua là bởi vì ban nay một kích cuối cùng kia, nếu không phải Phùng Khoan nương tay thì một thương kia không chỉ đơn giản đâm vào bả vai như vậy, mà chính là trái tim.



Nói xong Lý Huỳnh Lăng đem trường kiếm cất vào vỏ, tiếp đến dứt khoát xoay người xuống lôi đài rời đi trước sự ngỡ ngàng của đám đông.

Mà Phùng Khoan thấy vậy cũng không có nói gì, đợi Lý Huỳnh Lăng khuất bóng sau đó hắn cũng nhanh chóng rời đi.

Đến đây lôi đài liền trống vắng, trả lại ban đầu dáng vẻ yên tĩnh.

Xong trái ngược với dáng vẻ yên tĩnh đó, ở phía dưới lôi đài lúc này người quan chiến không thể giữ được bình tĩnh, tất cả bắt đầu nhau nhao nghị luận.

-” Trời ạ, Lý công tử… hắn vậy mà thua. “

-” Hahah! Phùng Khoan công tử không hổ là một trong bát tử, thực lực quả nhiên danh bất hư truyền. “

-” Chậc chậc! Đúng vậy, trận chiến này thực sự là đặc sắc, Phùng công tử cùng Lý công tử cả hai thực lực đã không phải Ngưng Nguyên Cảnh bình thường có thể so sánh.

Lý công tử mặc dù thua nhưng là thua do tu luyện sau mà thôi, nếu như tu luyện thêm một, hai năm, ai thắng ai thua còn chưa biết được đâu. “

Đối với đám người nghị luận, Trần Huyền Cơ cũng không để ý.

Hắn lúc này đã chen lẫn trong đám người đi ra bên ngoài, dù sao chiến đấu đã kết thúc, nán lại cũng không có ích gì.

Còn nói về Lý Huỳnh Lăng cùng Phùng Khoan một trận chiến đấu vừa rồi, Trần Huyền Cơ cảm thấy đi một chuyến này cũng không uống phí.

Cả hai người này thực lực thật sự để hắn mở rộng tầm mắt, đối với Ngưng Nguyên Cảnh cũng hiểu rõ hơn một bậc.

Tại Ngưng Nguyên Cảnh, yêu võ giả không chỉ khai mở huyệt khiếu tăng cường lực lượng đơn thuần như vậy mà còn có thể vận dụng yêu nguyên vừa công vừa thủ.

Đặc biệt yêu nguyên thứ này còn trợ giúp tăng phúc yêu kỹ, để yêu kỹ phát ra lực lượng càng thêm mạnh hơn.

Ban đầu Trần Huyền Cơ vốn cho rằng bản thân hiện tại đã có thể cùng Ngưng Nguyên Cảnh vật cổ tay một, hai, nhưng hiện tại xem ra khả năng này rất khó, trừ khi đối phương cảnh giới cực thấp, cộng thêm khinh địch cùng yêu kỹ quá mức yếu kém mà thôi.

Xong sau này nếu không phải bất đắc dĩ, Trần Huyền Cơ không hy vọng bản thân sẽ cùng Ngưng Nguyên Cảnh cao thủ đụng độ.

Rời đi lôi đài quảng trường, Trần Huyền Cơ cũng không có ở thành bắc đi dạo mà trực tiếp trở về Trấn Yêu Ti.

Vừa trở về hắn liền bắt tay vào luyện vẽ phù lục, cứ như vậy một mực cho đến đêm.

. . .



Cách Bích Thủy Thành về phía bắc một trăm dặm.

Nơi này tọa lạc một ngọn núi lớn, cây cối rạp, chiếu mắt một vòng xung quanh cũng không có bắt gặp bất cứ khu người sống nào, thay vào đó là vô số yêu quỷ du đãng.

Ban đêm, dưới ánh trăng chiếu rọi, ngọn núi này phát ra huyền ảo khó dò, để người ta tâm thần không tự chủ e ngại.

Tại trên đỉnh núi một chỗ bãi đất trống, lúc này có ba con yêu quỷ đang tụ họp.

Trong đó một con yêu quỷ có hình dáng như người nhưng không có lông tóc, ngược lại làn da trắng bệch. Đứng bên cạnh nó là một con yêu quỷ khác cao lớn hơn rất nhiều, toàn thân mập mạp, cái bụng phình lớn như bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung.

Xong Trần Huyền Cơ nếu như đứng ở đây nhất định sẽ nhận ra thân phận của yêu quỷ có làn da trắng bệch, chính là bạch tạng yêu quỷ.

Mà đi bên cạnh bạch tạng mập mạp yêu quỷ không phải con nào khác, chính là cùng nó ở trong Bích Thủy Thành làm nhiệm vụ đầu kia quỷ đói.

Cả hai đã từ mấy tuần trước rời đi Bích Thủy Thành, sau đó lang thang bên ngoài, đợi nhận được chỉ lệnh mới chạy tới đây.

Ra lệnh cho bọn nó tự nhiên là trước mắt đầu kia yêu quỷ, nhìn qua con này yêu quỷ cực kỳ đặc biệt, bởi nó hình dáng cùng nhân tộc giống y như đúc, tóc trắng, khuôn mặt anh tuấn, khác biệt duy nhất chính là ánh mắt quá mức băng lãnh, không có một chút nhân tính.

Càng đáng sợ hơn là, con này yêu quý trên thân còn phát ra khí tức cực kì khủng bố.

Đứng trước con này yêu quỷ, bạch tạng cùng quỷ đói yêu quỷ đầu đều không dám ngẩng cao, chân tay thậm chí còn không tự chủ run như cầy sấy.

Thời gian trôi qua không biết bao lâu, đột nhiên tóc trắng yêu quỷ mở miệng nói: -” Ta giao cho các ngươi nhiệm vụ đã làm đến đâu rồi?”

Nghe vậy, bạch tạng cùng quỷ đói trong lòng run lên, đồng thời đưa mắt nhìn nhau.

Không dám chậm trễ, bạch tạng lập tức đứng ra chắp tay cúi đầu nói: -” Bẩm đại nhân, chuyện ngài giao chúng ta đã làm hết sức thỏa đáng, hiện tại chỉ cần ngài ra lệnh một tiếng là được. “

Theo nó tiếng nói vừa dút, tóc trắng yêu quỷ lập tức đưa đôi mắt băng lãnh nhìn chằm chằm cả hai.

Ông!

Đột nhiên, từ tóc trăng yêu quỷ trên người có một cỗ khổng lồ khí thế tràn ra, sau đó lấy tốc độ cực nhanh đè ép bạch tạng cùng quỷ đói.

Đối mặt với cỗ khí thế này, cả hai trong nháy mắt cảm giác bả vai như có núi lớn đè lên, tiếp đến ngay cả phản kháng đều không thể làm nổi, cả người trùng xuống, cái trán trực tiếp cùng mặt đất tiếp xúc.

Xong cỗ này khí thế đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, chỉ một lát đã biến mất.



-” Khặc khặc! Không sai, làm rất tốt. “ Tóc trắng yêu quỷ bất ngờ nhếch miệng cười nói.

Vừa nói, tóc trắng yêu quỷ vừa ngửa ra bàn tay phải, nơi lòng bàn tay nằm lấy hai vật màu đỏ sậm giống như trái tim, tuy nhiên trên mặt lại có một gương mặt người đang nhắm mắt.

Đem hai vật này ném cho bạch tạng cùng quỷ đói, tóc trắng yêu quỷ tiếp tục nói: -” Đây là phần thưởng của các ngươi, cầm lấy đi. “

Tiếp nhận tóc trắng yêu quỷ ném tới trái tim, bạch tạch lúc này đưa mắt nhìn xem, tâm thần lập tức chấn động, mọi bất mãn biến mất, thay vào đó là vui mừng.

Nó nhận ra vật này lai lịch, chính là Quỷ Diện Tâm.

Quỷ Diện Tâm đến từ Bách Diện Quỷ tộc, nghe nói là dùng một trăm viên trái tim của yêu võ giả luyện chế mà thành, yêu quỷ một khi nuốt vào không chỉ giúp gia tăng thực lực mà còn trợ giúp đột phá giai cấp cao hơn.

Chỉ hơi nghĩ ngợi một chút, bạch tạng lập tức thúc bên cạnh quỷ đói một cái ra hiệu, sau đó cả hai rối rít cúi đầu cảm ơn.

Sau khi cảm ơn xong, bạch yêu quỷ mới ngẩng mặt nghi vấn nói: -” Đại nhân, không biết kế hoạch khi nào mắt bắt đầu khởi động? “

Tóc trắng yêu quỷ lúc này đang chắp tay sau lưng ngẩng nhìn trăng tròn, nghe vậy liền cúi đầu xuống, khóe miệng nhếch lên nói: -” Khặc khặc khặc! Chưa vội, đầu tiên cần cho bọn chúng một chút cơ hội thể hiện đã. “

. . .

Thời gian thoi đưa, thoáng chốc lại nửa tháng trôi qua.

Một ngày này Trần Huyền Cơ đang ngồi trong phòng tu luyện, đột nhiên chỗ ngực hơi nóng ran lên.

Cảm giác được cỗ này nóng ran cảm giác, Trần Huyền Cơ lập tức ngừng lại tu luyện, sau đó từ trong ngực lấy ra lệnh bài thân phận, chỉ thấy nó lúc này đang phát sáng đỏ rực rỡ.

-” Triệu tập khẩn cấp? “

Biết là có chuyện lớn phát sinh, Trần Huyền Cơ không dám chậm trễ đứng dậy thay y phục, sau đó cầm theo hắc thiết đao chạy ra ngoài.

Cùng hắn đồng dạng, miễn là Chiến Yêu Đường thành viên lúc này cũng đều nhận được triệu tập, nhất thời cả khu tập thể trở nên ồn ào, tất cả mọi người giống như ong vỡ tổ xông về phía quảng trường.

Trên đường tới quảng trường, Trần Huyền Cơ bắt gặp Tấn tài, Triệu Khiết, cả ba lập tức kết đội cùng đi.

Còn về phần Điền Trung, trải qua trận chiến lần trước, đối phương hiện tại vẫn đanh tĩnh dưỡng thương thế, không biết lúc nào mới quay trở lại.

Đợi Trần Huyền Cơ đám người chạy tới thời điểm, Chiến Yêu Đường quảng trường nơi này đã tập hợp rất nhiều người, tất cả vẫn như cũ chia làm bốn khu.

Ở đây bọn hắn cũng gặp được Hoàng Thương, cả bốn tụ lại một chỗ.

Tuy nhiên sau khi hỏi chuyện, Hoàng Thương đối với làn này triệu tập khẩn cấp cũng không rõ ràng đầu đuôi, đến đâu bọn hắn chỉ có thể chờ đợi.