Yêu Võ Thần

Chương 121: Nghiền Ép



Chương 121: Nghiền Ép

Mở ra yêu kỹ, Trần Huyền Cơ lực lượng giờ phút này cơ hồ đạt được nhảy vọt.

Đối với Đào Tấn kẻ này, hắn không có tâm trạng chơi đùa, ngược lại phải nhanh chóng bằng mọi cách chém g·iết, bằng không tương lai sẽ chính là mối hiểm họa khó lường.

Oành!

Trần Huyền Cơ hai chân đạp đất mượn lực, lực lượng khổng lồ trực tiếp dậm mặt đất gạch đá vỡ nát, tiếp đến cả người liền biến mất tại chỗ, xuất hiện thời điểm đã ở trước mặt Đào Tấn.

Cầm hắc thiết đao, Trần Huyền Cơ hai tay vận lực, không chút do dự bổ xuống.

Một đao này ẩn chứa Trần Huyền Cơ toàn bộ lực lượng, vừa ra liền xé rách không khí, tốc độ nhanh đến cực điểm, cơ hồ chỉ lưu lại tàn ảnh.

Đối mặt một đao này, Đào Tấn sắc mặt giật mình, vội vàng đưa song kiếm đan tại trước ngực đón đỡ.

Thế nhưng một đao này ẩn chứa lực lượng vượt xa Đào Tấn tưởng tượng, đao kiếm vừa chạm đã bị hất văng, cả người tựa như diều đứt dây đập vào cuối ngõ kiến trúc, đem nơi này đánh sập mỡi miễn cưỡng ngừng lại.

Xong ở giáp rơm bao bọc Đào Tấn sức chịu đựng cực mạnh, vừa mới bay vào đã lập tức phá vỡ mảnh vỡ xông ra.

Cùng lúc Trần Huyền Cơ cũng đã lại xông đến, chào đón chính là một đao cực tốc.

Bị bất ngờ Đào Tấn lúc này chỉ có thể cắn răng trực tiếp đón đỡ, tuy nhiên kết quả vẫn như cũ b·ị đ·ánh bay.

Không cho Đào Tấn cơ hội thở dốc, Trần Huyền Cơ đã lại lập tức đuổi theo.

Vút! Vút! Vút!

Nhưng ngay vào lúc này, từ bên trong đống kiến trúc đổ vỡ có vô số tảng đá bay ra, toàn bộ ập thẳng đến chỗ Trần Huyền Cơ.

Đứng mũi chịu sào Trần Huyền Cơ sắc mặt không đổi, hắc thiết đao vũ động cực nhanh, toàn bộ tảng đá thoáng chốc đều b·ị đ·ánh bay, đồng thời tốc độ vẫn không giảm xông đến.

Mà Đào Tấn cũng tranh thủ từ trong đống đất đá lần nữa đứng dậy, bộ dáng không có chút nào tổn thương nặng nề.

Nhìn Trần Huyền đã sắp chuẩn bị tới gần, biết không thể cùng kẻ này đối cứng, Đào Tấn hai mắt đột nhiên xung huyết, đồng tử nở rộng, cùng lúc một làn sóng vô hình từ trong hai mắt bắn ra, tốc độ nhanh đến kinh người, chớp nhoáng đã bao phủ Trần Huyền Cơ.

Mà bị làn sóng này bao phủ, Trần Huyền Cơ cơ đột nhiên cảm thấy toàn thân nặng nề, đầu óc ong ong, hành động chậm chạp, thế công theo đó cũng chậm lại.

Bắt lấy cơ hội này, Đào Tấn đã nhanh chóng áp sát, lòng bàn tay lưỡi kiếm không chút do dự đầm về phía Trần Huyền Cơ.



Mặc dù toàn thân nặng nề, hành động chậm chạp, nhưng Trần Huyền Cơ vẫn thấy được tất cả.

Giờ phút này hắn muốn giơ đao đón đỡ nhưng bất lực, hành động không theo kịp suy nghĩ, chỉ có thể trơ mắt nhìn xem lưỡi kiếm đâm đến.

Keng!

Rất nhanh, mũi kiếm đã đâm vào Trần Huyền Cơ phần ngực vị trí trái tim.

Tuy nhiên máu me một màn cũng cũng không xảy ra, ngược lại bắn ra là vô số tia lửa, lưỡi kiếm đã bị hộ giáp ngăn cản.

Nhưng một kiếm này lực lượng không kém, Trần Huyền Cơ vẫn khó tránh khỏi bị lực phản chấn đánh bay, cả người đụng vỡ sau lưng bức tường.

Xong b·ị đ·ánh bay một khắc, Trần Huyền Cơ đã khôi phục hành động bình thường, cả người lập tức phá vỡ đá vụn thoát ra.

Nhìn xem cách không xa Đào Tấn, Trần Huyền Cơ khẽ phủi đi trên người bụi đất, cũng không có vội vàng phát động công kích.

Hai con mắt khẽ híp, Trần Huyền Cơ trong lòng giờ phút này có chút nặng nề, Đào Tấn tên này yêu kỹ quá mức quỷ dị, vậy mà có thể ảnh hưởng tâm thần người khác, hơn nữa còn cực khó phòng bị.

-” Là do ta quá mức chủ quan. “

Trần Huyền Cơ hai con mắt híp lại, bên trong đồng tử lóe lên huyết quang.

Không để cho hắn thời gian suy nghĩ quá lâu, Đào Tấn đã lại chủ động công kích tới.

Chỉ thấy đối phương vào lúc này vươn ra hai hai tay, bàn tay mở ra dựng thẳng song song, nhất thời từ lòng bàn tay có vô số sợi rơm phóng ra, tốc độ cực nhanh, tựa như kim châm.

Đối mặt ập đến mưa sợi rơm, Trần Huyền Cơ không có cứng rắn đón đỡ mà lướt sang một bên tránh đi.

Nhưng Đào Tấn cũng không có buông tha, lập tức xoay người, hai bàn tay vẫn không ngừng phóng xuất sợi rơm đuổi sát, nơi đi qua mọi kiến trúc đều bị xuyên thủng thành cái sàng.

Dù là vậy những sợi rơm này cũng khó bắn trúng Trần Huyền Cơ, ở trạng thái mở ra yêu kỹ Trần Huyền Cơ tốc cực nhanh, tựa như một đầu báo săn.

Không để tình thế này diễn ra bao lâu, đang chạy Trần Huyền Cơ đột nhiên tại trên không trung xoay vòng tránh né, đồng thời thuận tay ném ra một tấm phù lục.

Xẹt!

Phù lục vừa ra liền b·ốc c·háy, tiếp đến một đạo màu vàng thô to lôi điện ngưng tụ, cuối cùng bắn thằng về phía Đào Tấn.



Cảm nhận được đạo này lôi điện đáng sợ, Đào Tấn khổng chút do dự dừng lại thế công, đồng thời nhịn đau kích hoạt một tấm tam giai phòng ngự phù lục.

Oành!

Cũng trong thoáng chốc lôi điện đã bổ tới, một vùng không gian lóe sáng rồi đốt cháy.

Đợi lôi điện tán đi, một khoảng rộng lớn mặt đất đã hoàn toàn bị đốt đến cháy đen, mà ở giữa trung tâm Đào Tấn lúc này lông tóc không chút tổn hao, chỉ có bao bọc hắn lồng ánh sáng sóng nước màu xanh đã nứt vỡ.

Nhưng không để cho Đào Tấn kịp vui mừng, một thân ảnh đã nối tiếp mà đến.

Trần Huyền Cơ tốc độ cực nhanh, cơ hồ chớp mắt liền đến, hắc thiết đao trong tay quấn theo sắc bén cuồng phong bổ xuống.

Giờ phút này Đào Tấn biết tránh né đã muộn, chỉ có thể theo bản năng cắn răng dùng song kiếm đón đỡ.

Oành!

Thế nhưng lấy hắn lực lượng làm sao có thể chống lại Trần Huyền Cơ, cả người lập tức bị đập bay.

Mà Trần Huyền Cơ sau khi chém ra một đao cũng không bỏ qua cơ hội nối đuôi theo sát, Phi Phong Đao Pháp thi triển đến cực hạn, đao đao như vũ bão, cơ hồ không cho Đào Tấn cơ hội phản công.

Đứng trước trước dồn dập ánh đao, Đào Tấn cơ hồ không thể theo kịp, chỉ có thể bị động phòng thủ, ngay cả khống thần yêu kỹ cũng nhất thời không thể thi triển.

Đây cũng bởi vì khống thần yêu kỹ cần thời gian thi triển, không thể sử dụng liên tục.

Đương nhiên việc này cũng là Trần Huyền Cơ mục đích, Đào Tấn yêu kỹ quả thật quá mức quỷ dị, gần như không thể cản lại, cho nên cách giải quyết tốt nhất chính là không cho đối phương cơ hội sử dụng yêu kỹ.

Mở ra Huyết Hóa trạng thái Trần Huyền Cơ lực lượng gần như vô cùng vô tận, càng đánh càng mạnh, càng đánh càng nhanh.

Đào Tấn ban đầu vốn có thể hơi chút chống đỡ, nhưng rất nhanh bắt đầu lộ ra yếu thế, thân thể không ngừng xuất hiện v·ết t·hương, thậm chí không ít chỗ dù có giáp rơm bao bọc vẫn bị phá trực tiếp chém sâu vào trong da thịt, máu đỏ tươi trào ra đem thân thể chậm rãi nhuộm đỏ.

“ Khốn kiếp, tên này làm sao có thể mạnh như vậy,... cứ tiếp tục sợ rằng ta sẽ không chịu nổi mất. “ Đào Tấn hoảng sợ nghĩ đến.

Hắn lúc này bắt đầu cảm thấy bất lực, mọi thủ đoạn đều không thể thi triển.

Từ yêu kỹ cho tới các loại phù lục, đan dược hỗ trợ, cơ hồ không kịp thời gian sử dụng, mọi thời khắc đều phải tập trung tinh thần ứng phó đao quang, chỉ cần hơi chút lơ là sẽ ngay lập tức m·ất m·ạng.

Để Đào Tấn càng sợ hãi hơn chính là trạng thái lúc này của Trần Huyền Cơ, đối phương tựa như là một con mãnh thú điên cuồng đang săn mồi, sát khí tỏa ra dày nặng đến kinh người, như muốn nuốt chửng tất cả.



Đồng thời Đào Tấn cảm giác Trần Huyền Cơ lực lượng lúc này đã không phải của Luyện Huyết Cảnh, cơ hồ vượt qua giới hạn.

Nếu không phải bản thân Đào Tấn yêu kỹ phòng thủ đủ mạnh mẽ, cộng thêm sức khôi phục nhanh chóng, bằng không đã sớm vong mạng.

Giờ phút này Đào Tấn có chút hối hận, hắn từ đầu làm sao lại dây vào dạng này quái vật.

Thế nhưng hiện tại hối hận đều đã muộn, chỉ có sống hoặc c·hết!

Phốc!

Đang lúc Đào Tấn suy nghĩ, hắn bả vai trái đột nhiên cảm thấy lạnh buốt, nhìn lại chỉ thấy cánh tay trái không biết từ lúc nào đã đứt lìa, máu tươi văng tung tóe.

Xong không đợi Đào Tấn kịp hét thảm một tiếng, phần hông đã đã lại bị lạnh lẽo lưỡi đao quét trúng.

Đứng trước lực lượng mạnh mẽ, đã tàn tạ giáp rơm đến thời điểm chỉ có thể ngăn cản chốc lát, rất nhanh đã bị cắt phá, phần bụng cùng nội tạng tách ra làm đôi.

Tuy nhiên Luyện Huyết Cảnh sức sống mạnh mẽ, dù bị như vậy Đào Tân cũng không có ngay lập tức c·hết đi.

Biết vậy, Trần Huyền Cơ cũng không có ngừng tay, đao quang tiếp tục lóe lên.

-” Tha… “ Cảm nhận được t·ử v·ong tới gần, Đào Tấn muốn mở miệng xin tha thứ.

Nhưng không đợi Đào Tấn nói thành câu, đầu lâu cùng thân thể đã tách rời, máu tưới từ phần cổ phun ra như suối.

Đến đây Đào Tấn chính thức ngừng thở, c·hết đến không thể c·hết lại.

Cộc! Cộc! Cộc!

Đầu lâu rơi xuống, nó ở trên mặt đất lăn mấy vòng.

Nhìn lại, chỉ thấy Đào Tấn đầu lâu gương mặt thời thời điểm này vẫn giữ nguyên biểu cảm trước khi c·hết, con mắt trừng lớn, dường như không thể tin.

Đến c·hết Đào Tấn cũng không nghĩ tới, bản thân sẽ c·hết như thế này, tất cả diễn ra quá nhanh.

Lại nhìn xung quanh chiến trường một vòng, Trần Huyền Cơ cơ bóng dáng đã không thấy, chỉ để lại một bộ t·hi t·hể không toàn vẹn cùng mớ hỗn độn.

Mà Trần Huyền Cơ cùng Đào Tấn chiến đấu tự nhiên cũng gây chú ý đến xung quanh tuần tra yêu võ giả, tuy không người có thể đến kịp lúc, toàn bộ đều bận bịu cùng yêu quỷ chiến đấu.

Đợi bọn hắn đến thời điểm đã muộn, chiến đấu đã kết thúc.

Xong Đào Tấn c·ái c·hết cũng không để người quá mức chú ý, dù sao hiện tại chính là yêu triều, yêu quỷ tàn phá khắp nơi, c·hết một tên yêu võ giá quá bình thường.

Cứ như vậy nơi này hiện trường bị bỏ qua, những yêu võ giả khác lại tiếp tục trở về công việc săn lùng yêu quỷ.