Yêu Võ Thần

Chương 147: Thạch Hi Thôn



Chương 147: Thạch Hi Thôn

Cách Nam Dương thôn mười dặm về phía đông, chiến đấu lúc này đã đi vào hồi kết.

Trải qua một ngày không ngừng nghỉ chém g·iết, Trần Huyền Cơ đám người cuối cùng cũng thành công đem toàn bộ yêu quỷ dọn dẹp.

Phốc!

Đem cuối cùng một đầu bọ quỷ g·iết c·hết, Trần Huyền Cơ chậm rãi thu đao.

Nhìn qua hắn bộ dáng lúc đã chút mệt lả, trên người ngoại trừ mồ hôi còn thấm đẫm yêu quỷ máu tươi.

Bọ quỷ thực lực trung bình mặc dù không cao, như thắng ở số lượng thực sự quá nhiều.

Chiến đấu đến hiện tại, Trần Huyền Cơ không nhớ được bản thân đã chém g·iết bao nhiêu đầu bọ quỷ, cơ hồ có thể lấy hàng trăm mà tính.

Trong quá trình này tự nhiên cũng gặp rất nhiều lần nguy hiểm, thậm chí còn bị tam giai yêu quỷ truy đuổi.

Đã có kinh nghiệm, những lúc đó Trần Huyền Cơ phản ứng nhanh chóng, lập tức sử dụng nhanh nhất tốc độ chạy tới chỗ Ngô Sinh nhờ đối phương giúp đỡ, không có ngu ngốc đến mức tự mình đối cứng.

Cứ như vậy hắn một đường hữu kinh vô hiểm, vượt qua hoàn thành nhiệm vụ.

Đã giải quyết xong nơi này yêu quỷ, Trần Huyền Cơ không nán lại lâu mà nhanh chóng cùng những người khác tập hợp lại.

Rất nhanh mười tám người đã có mặt đầy đủ, không có t·hương v·ong.

Trải qua một ngày chiến đấu, ai đấy cũng đều đã thấm mệt, đồng thời còn mang không ít thương thế.

Xong đối với yêu võ giả, một chút thương thế này không đáng là gì, chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian ngắn là được, không ảnh hưởng tới tổng thể chiến lực.

-” Được rồi, đã tất cả không có chuyện gì thì chúng ta tranh thủ trước khi trời tối trở về đi, tránh phiền phức. “

Lúc này Ngô Sinh đứng ra mở miệng nói.

Nghe vậy còn lại đám người tất cả gật đầu đồng ý, bọn hắn cũng không muốn ban đêm còn ở lại đây.

Mặc dù cánh rừng tre này đã bị bọn hắn dọn dẹp qua một lượt, nhưng ban đêm yêu quỷ hoành hành, ai mà biết được có thể xuất hiện thứ gì, nếu không may đụng phải cấp cao yêu quỷ vậy thì quả thật đen đủi.

Đã thống nhất, đám người lập tức xếp thành hai hàng xuất phát trở về.

Trên đường đi, Trần Huyền Cơ ánh mắt không tự chủ nhìn về phía hàng thứ bốn, đây cũng là chỗ của vị kia nữ yêu võ giả.



Tuy nhiên người Trần Huyền Cơ nhìn cũng không phải nàng, mà người bên cạnh nàng.

Đó là một vị trẻ tuổi thanh niên, nhìn qua người này dáng người không quá to lớn khoảng một mét tám, gương mặt anh tuấn, làn da hơi ngăm.

Theo như Trần Huyền Cơ tìm hiểu được, đối phương tên thật là Ngô Phục, mới gia nhập Chiến Yêu đường không lâu, cảnh giới ở Luyện Huyết Cảnh nhị đoạn.

Lấy đối phương cảnh tới này, đặt tại Chiến Yêu đường chỉ thuộc dạng bình thường không có gì đáng chú ý, nhưng không biết tại sao từ lúc gặp mặt, đối phương lại cho Trần Huyền Cơ cảm giác rất nguy hiểm, tựa như một con mãnh thú đáng ẩn nấp rình mồi.

Đây cũng là nguyên nhân Trần Huyền Cơ để ý đến đối phương, tuy nhiên cũng không dám quá lộ liễu.

Đã đối phương cho hắn cảm giác nguy hiểm, hiển nhiên cũng là ẩn dấu thực lực.

Đối với những loại người am hiểu ẩn nhẫn này, Trần Huyền Cơ sẽ không tự tiện trêu chọc, nhưng đề phòng là không thể thiếu.

Trần Huyền Cơ bên cạnh, Hoàng Thương lúc này dường như cũng chú ý tới hắn khác thường, ánh mắt đồng dạng nhìn về đội ngũ hàng số bốn.

Đến đây Hoàng Thương khóe miệng đột nhiên nhếch lên, cười gian.

-” Huyền Cơ huynh đệ. “ Hoàng Thương nhỏ giọng gọi một tiếng.

Đang tập trung suy nghĩ Trần Huyền Cơ nghe được tiếng gọi này thì nhìn lại, sắc mặt lộ ra nghi hoặc.

Tuy nhiên khi nhìn thấy Hoàng Thương trên mặt nụ cười gian, Trần Huyền Cơ trong lòng bất giác có linh cảm không lành.

Xong không đợi Trần Huyền Cơ mở miệng, Hoàng Thương đã lại một lần nữa ghé sát nhỏ giọng nói: -” Ta hỏi không phải, có phải ngươi để ý cô nàng Phùng Hoa kia hay không. “

Phùng Hoa, đây cũng tự nhiên là tên của vị kia nữ yêu võ giả.

-” Ngươi đang nói điên nói khùng cái gì đấy. “ Trần Huyền Cơ trừng mắt đáp lại: -” Ta cùng cô nàng kia cũng không quen, để ý là để ý cái gì, ngươi là bị mắc chứng hoang tưởng. “

-” Hắc Hắc Hắc! Huyền Cơ huynh đệ, ngươi không cần dấu, mắt của ta cũng không bị mù. “ Đối mặt Trần Huyền Cơ ánh mắt, Hoàng thương sắc mặt không chút nào thay đổi cười nói: -” Ngươi yên tâm, chuyện này ta sẽ không nói cho ai, đồng thời nếu như huynh đệ cần, Hoàng Thương ta còn có thể trợ giúp ngươi tư vấn tình cảm, vấn đề này ta rất có kinh nghiệm. “

Nghe Hoàng Thương tên này càng nói càng lệch lạc, Trần Huyền Cơ sắc mặt đen lại.

Cuối cùng hắn khẽ hít sâu một hơi, không thèm để ý mà tiếp tục đi đường.

Bởi vì đoạn đường này yêu quỷ đã bị dọn dẹp sạch sẽ, đám người tốc độ tương đối nhanh, mất chưa tới nửa giờ đã về tới Nam Dương Thôn.

Cùng thời điểm, ra ngoài các đội khác cũng lục tục trở về.



Lại thêm ba mươi phút, tám đội đã cơ bản đã hoàn toàn tập hợp đầy đủ, đến đây Lục Huỳnh theo như thường lệ bắt đầu điểm danh quân số.

Lần này ra ngoài làm nhiệm vụ càn quét, ngoại trừ Trần Huyền Cơ hai đội nguyên vẹn, còn lại đều có t·hương v·ong, số lượng tổng cộng đạt tới sáu người, nghe qua có vẻ rất ít nhưng thực tế đã là một con số không nhỏ.

Phải biết đây mới là mục tiêu thứ ba, bọn hắn đã tổn thất gần hai mươi người.

Phía còn có hai cái thôn cần phải dọn dẹp, ai biết sẽ còn c·hết bao nhiêu người nữa, liệu kẻ xấu số tiếp theo sẽ là ai trong số bọn bắn.

Sau khi nghe xong báo cáo, Lục Huỳnh sắc mặt cũng không có chút nào thay đổi, dường như tất cả đều nằm trong dự liệu.

Đây đã không phải lần đầu tiên Lục Huỳnh dẫn đội làm nhiệm vụ càn quét, mỗi lần đều có t·hương v·ong là bình thường, chỉ cần không vượt quá mức báo động là được.

Ban đêm tất cả lại một lần nữa ở trong Nam Dương Thôn hạ trại.

Trong lúc ăn uống, Tràn Huyền Cơ cũng chú ý tới Nam Dương thôn nội bộ khung cảnh.

Trải qua một ngày, nơi này đã trở nên khang trang rất nhiều, một số công trình đổ vỡ đã được tu sửa lại.

Hiện tại xung quanh phạm vi mười dặm yêu quỷ đã dọn dẹp sạch sẽ, các thôn dân có thể sinh sống lại bình thường, không cần tiếp tục trốn dưới hầm trú ẩn.

Tuy nhiên cũng không có an toàn tuyệt đối, ngày mai Chiến Yêu đám người sẽ rời đi.

Việc an bài thôn dân cuộc sống cùng hỗ trợ bọn hắn xây dựng lại thôn xóm cũng không phải nhiệm vụ của Chiến Yêu đường, phía sau bên trên tự nhiên sẽ phái ra yêu võ giả tới đây trấn thủ.

Cứ như vậy lại một đêm trôi qua, sáng sớm Chiến Yêu đường tất cả mọi người đã xuất phát rời đi.

Mục tiêu tiếp theo chính là Đào Hoa thôn, cách Nam Dương thôn hơn một ngày đi đường.

Xong bởi vì Đào Hoa Thôn cách Xa Ô lộ khá xa, cần vượt rừng núi, cho nên đoạn đường này cũng không quá thuận lợi, Chiến Yêu đường đám người thường xuyên gặp phải yêu quỷ tập kích.

Thậm chí trong đó còn có một đầu tam giai đỉnh phong, may mắn cũng không có t·hương v·ong.

Thoáng chốc một ngày lại trôi qua, đến buổi trưa hôm sau, đám người cuối cùng cũng thành công đi tới Đào Hoa thôn.

Đào Hoa thôn diện tích cùng Nam Dương Thôn tương tự, khác biệt duy nhất chính là quanh thôn trồng rất nhiều cây đào, lúc này lại vào đúng đầu xuân, hoa đào nở rộ khắp nơi tạo nên một cảnh tượng thơ mộng.

Lại nói, có lẽ cách Bích Thủy Thành càng xa, Đào Hoa thôn tình cảnh tốt hơn những thôn khác rất nhiều.

Lúc Chiến Yêu đám người đến, trong thôn công trình vẫn tương đối nguyên vẹn, còn sống sót người cũng vượt qua một trăm, đồng thời còn đang thực hiện gieo trồng mùa vụ đầu năm.



. . .

Đào Hoa Thôn, trung tâm bãi đất trống.

Lúc này Chiến Yêu Đường tất cả mọi người đều tạm thời nghỉ chân ở đây, chuẩn bị cho buổi chiều càn quét.

Đối với bọn hắn đến, thôn dân cực kỳ nhiệt tình chiêu đãi, không dám lãnh đạm.

Chỉ cần là người của Bích Thủy Thành tới các thôn xóm như vậy, luôn luôn rất được chào đón, nhất là còn trợ giúp bọn hắn chém g·iết yêu quỷ Chiến Yêu đường.

Sau khi ăn uống no nê, buổi chiều Chiến Yêu đường đám người liền bắt đầu nhiệm vụ.

Vẫn như cũ là hai đội một hướng, tất cả ăn nhịp với nhau.

Đào Hoa thôn xung quanh yêu quỷ cũng không tính quá mạnh, cho nên các đội dọn dẹp tốc độ rất nhanh, chỉ một buổi chiều đã đem bảy, tám dặm phạm vi dọn sạch.

Sang đến ngày hôm sau, lại bỏ ra chưa tới nửa ngày thời gian, mười dặm phạm vi cơ bản đã sạch sẽ.

Đến đây không có nán lại thêm, Chiến Yêu Đường đám người lập tức xuất phát.

Từ lúc bắt đầu nhiệm vụ đến giờ đã qua hơn mười ngày, hiện tại chỉ còn cuối cùng một thôn bọn hắn liền hoàn thành nhiệm vụ, cho nên tất cả vô cùng hào hứng.

Hoàn thành nhiệm vụ, mang ý nghĩa bọn hắn có thể trở về Bích Thủy thành.

Mà mục tiêu cuối cùng lần này chính là Thạch Hi Thôn, đây là một tòa thôn trang được xây dựng ở trên lưng chừng núi.

Phải mất hai ngày thời gian, Chiến Yêu đường đám người mới đi tới dưới chân núi.

Đoạn đường này cũng tính khá thuận lợi, không gặp phải việc gì quá nguy hiểm.

Thế nhưng thuận lợi không được lâu, khi bọn hắn vừa bước lên núi liền gặp phải vô số tập kích.

Chỉ gặp từ trên các cây cổ thụ, từng con nhện lớn cỡ chậu rửa mặt đua nhau nhảy xuống công kích, bọn nó thực lực đều tại nhất giai.

Mặc dù thực lực không cao, nhưng những con nhện này số lượng đông đảo đến rợn người.

Từ chân núi lên tới Thạch Hi Thôn, cơ hồ chỗ nào cũng gặp phải, hơn nữa bọn chúng còn đi theo bầy đàn, mỗi lần đều từ vài chục đến hàng trăm con.

Cứ như vậy, Chiến Yêu đường đám người phải tốn rất nhiều sức lực mới thành công đi tới trên lưng núi Thạch Hi Thôn.

Tuy nhiên đến đây phiền phức còn chưa có ngừng lại, bởi thôn trang đã bị con nhện hoàn toàn chiếm cứ.

-” Khốn kiếp! “

Không biết là ai vào lúc này chửi bậy một tiếng.