Yêu Võ Thần

Chương 17: Tuần Hoàn Mộng Cảnh



Chương 17: Tuần Hoàn Mộng Cảnh

Trở về nhà, Trần Huyền Cơ tranh thủ tắm rửa thay đồ, dùng bữa xong sau đó lại tiếp tục như thường lệ tập luyện.



Bởi bên ngoài trời mưa nên Trần Huyền Cơ cũng không có ra ngoài mà ở trong nhà tập luyện, không gian mặc dù chật hẹp nhưng lấy hắn quen thuộc Trảm Đao Pháp trình độ đã không quan trọng, một mực luyện đến nửa đêm Trần Huyền Cơ mới bắt đầu nghỉ ngơi, có lẽ do cả ngày hoạt động mệt mỏi, hắn rất nhanh đã lâm vào giấc ngủ.

Thế nhưng khác với thường ngày, vừa lâm vào giấc ngủ Trần Huyền Cơ đột nhiên phát hiện ý thức của mình xuất hiện ở một nơi xa lạ.

Nơi này giống là vĩnh cửu hắc dạ thế giới, khắp nơi đều bị bóng tối bao phủ, ánh mắt không thấy được bất cứ thứ gì, ngay cả giơ năm ngón tay lên trước mặt cũng khó mà phân biệt.

Thế nhưng không biết tại sao giờ phút này Trần Huyền Cơ lại có cảm giác quen thuộc, giống như hắn đã từng tới nơi này.

-” Ta là đang ở trong mộng sao? “ Trần Huyền Cơ nghi hoặc thầm nghĩ.

Hắn còn nhớ rất rõ ràng, bản thân là vừa mới đặt lưng đi ngủ, kết quả nhắm mắt sau đó đã bị kéo đến nơi này, đây chỉ có thể có một cách giải thích, hắn là đang ở trong giấc mộng của chính mình.



Để kiểm chứng Trần Huyền Cơ còn tự nhéo mình một cái, vậy mà thật không thấy đau, đến đây Trần Huyền Cơ có thể khẳng định mình là đang ở trong mộng, chỉ như vậy bản thân mới không có bất cứ cảm giác đau đớn nào.

Còn cỗ kia cảm giác quen thuộc, Trần Huyền Cơ âm thầm suy đoán bản thân hẳn là đã từng mơ thấy nơi này.

Đã xác định được nơi này bản chất, Trần Huyền Cơ liền bắt đầu lớn mật ở xung quanh tìm kiếm, bởi vì khắp nơi đều là hắc ám cho nên cũng không thu hoạch được gì, cuối cùng Trần Huyền Cơ chỉ là tùy tiện chọn một hướng rồi sau đó tiến lên.

Quả thực không biết đã đi bao lâu, mười phút, nửa giờ hay một giờ, nơi này một màu hắc ám quả thực để con người ta mất đi tất cả khái niệm thời gian.

Vào lúc Trần Huyền Cơ muốn từ bỏ tiếp tục đi tới, hắn đột nhiên nghe được bên tai tiếng khóc nỉ non.

Trần Huyền Cơ theo bản năng dừng lại bước chân, toàn bộ tinh thần tập trung nghe ngóng, thế nhưng chỉ trong giây lát, tiếng khóc nỉ non biến mất, thay vào đó là tiếng cười khùng khục đáng sợ, hai âm thanh không ngừng thay phiên để con người ta tinh thần không tự chủ sợ hãi.



Thế nhưng Trần Huyền Cơ lại không có chút nào cảm xúc sợ hãi, ngược lại đợi xác nhận được phương hướng tiếng khóc truyền ra, hắn không chút do dự lập tức tiến lại.

Cứ như vậy một mực truy theo tiếng khóc ngọn nguồn, Trần Huyền Cơ rất nhanh thấy được ở phía xa một tia yếu ớt u quang, dù cho tại trong đêm tối, u quang lại vẫn như cũ nổi bật, nó giống như là trực tiếp rót vào đầu óc bên trong, cho dù nhắm mắt vẫn có thể thấy được rõ mồn một.



Mà u quang này lại do một đám ngọn lửa màu đen chiếu xạ ra, càng kinh dị hơn chính là, Trần Huyền Cơ vậy mà có thể thấy được một bóng người mơ hồ ở giữa ngọn lửa đen đó.



Đối phương ngồi tại dưới mặt đất, cái đầu cúi rạp xuống, hai tai đồng thời ôm đầu tựa như đang rất thống khổ.

Mà tiếng khóc cùng tiếng cười chủ nhân cũng chính là đối phương.



Không biết tại sao, từ nhìn thấy đối phương nháy mắt, Trần Huyền Cơ cảm giác quen thuộc lại càng thêm mãnh liệt, thậm chí hắn còn không tự chủ đi về phía trước, muốn tiếp cận đối phương, muốn khám phá đối phương thân phận. Thế nhưng cho dù cả hai khoảng cách không xa, lại mặc Trần Huyền Cơ đi bao lâu cũng không thể lại gần được đối phương.



Đến đây Trần Huyền Cơ không nhịn được muốn mở miệng hô lên, xong lại phát hiện mình miệng vậy mà không thể phát ra âm thanh.

Thời gian cứ như vậy nhanh chóng trôi qua, hắn ý thức chỉ biết đứng ngây ngốc tại chỗ nhìn xem bóng người kia, tiếng khóc cùng tiếng cười không ngừng quanh quẩn đem ý thức đưa vào vòng lặp vô hạn.

Cộc cộc cộc!



Đột nhiên vào lúc này liên tiếp tiếng đập cửa vang lên, đang nằm ở trên giường Trần Huyền Cơ theo bản năng mở mắt.



Giống như là mới từ trói buộc thoát ra, hắn từ dưới giường choàng mình ngồi dậy, khuôn mặt, sau lưng không biết từ lúc nào đều bị mồ hôi thấm ướt đẫm.

Đầu óc không kịp vận chuyển, Trần Huyền Cơ đã đưa mắt dò xét xung quanh, phát hiện quen thuộc gian phòng hoàn cảnh mới thở ra nói: -" Chỉ là mộng sao. "



Nghe ở bên ngoài vẫn vang lên tiếng gõ cửa, Trần Huyền Cơ vội vã ngồi dậy đi ra mở cửa, chỉ thấy người đến chính là Tiểu Mục.



-" Huyền Cơ ca, ngươi… không có sao chứ? " Nhìn thấy Trần Huyền Cơ toàn thân ướt đẫm mồ hôi đi ra, Tiểu Mục không nhịn được ấp úng nói.



-" Ta không sao. " Trần Huyền Cơ mỉm cười đáp.





Vừa nói Trần Huyền Cơ vừa đưa ánh mắt nhìn ra phía bên ngoài, trong lòng nhất thời giật mình, chỉ thấy bầu trời lúc này cũng đã hửng đông.



Hắn vậy mà dậy muộn giờ tuần tra.



Hắn không nghĩ tới giấc mộng kia để mình hãm sâu như vậy, nếu Tiểu Mục không tới thì không biết mình lúc nào mới có thể tỉnh lại.



-" Không thấy ngươi đúng giờ tập hợp, tiểu đội trưởng sai ta tới đây nhìn xem, Huyền Cơ ca ngươi không sao là tốt rồi. "



-" Vậy ngươi ra bàn giao với tiểu đội trưởng trước một tiếng đi, ta lập tức ra ngay. "



Dứt lười Trần Huyền Cơ quay trở vào rửa mặt, thay đồ rồi lập tức chạy ra cùng Bành Húc đám người tập kết.



Đối với hắn tác phong Bành Húc cũng không có nói nhiều, chỉ là nhắc nhở vài câu, dù sao Trần Huyền Cơ thường ngày chăm chỉ có tiếng, tập hợp làm nhiệm vụ thời điểm cũng luôn luôn đến sớm nhất, chậm trễ một buổi cũng không ảnh hưởng quá nhiều.



Cả đội tuần tra khu vực vẫn như cũ là phía đông cùng phía nam, so với mọi hôm hôm nay an tĩnh hơn rất nhiều, cơ hồ một đường không đụng trúng một con yêu quỷ nào.



Đến ban đêm Trần Huyền Cơ vẫn như thường ngày luyện tập rồi sau đó nghỉ ngơi, không nghĩ tới hắn vậy mà lại trở về giấc mộng hôm qua, vẫn như cũ là hắc ám không gian, vẫn như cũ là quỷ dị tiếng khóc, tiếng cười cùng hắc hỏa bên trong bóng người. Lần này Trần Huyền Cơ lại tiếp tục nếm thử tới gần người kia, xong kết quả đồng dạng như hôm qua, hắn vẫn không thể tiếp cận đối phương mảy may.

May mắn đợi đến trời sáng Trần Huyền Cơ cũng không có giống như hôm qua bị mắc kẹt, người lại trở về thường ngày đồng hồ sinh học giờ thức giấc.

Tiếp đến những ngày sau đó, chỉ cần Trần Huyền Cơ chìm vào giấc ngủ sẽ lại vẫn như cũ trở về cùng một giấc mộng, quen thuộc ở trong đó trần Huyền Cơ nếm thử đi về rất nhiều phương hướng tìm tòi, xong để hắn kinh ngạc phát hiện chính là, mặc cho hắn đi về hướng nào đều sẽ gặp được hắc hỏa cùng người kia.

Kinh lịch lập đi lập lại liên tục trong vòng một tháng để Trần Huyền Cơ tinh thần bị mãnh liệt t·ra t·ấn, cuối cùng hắn không nhịn được đem chuyện này báo cho Bành Húc, xong Bành Húc đối với chuyện này cũng bó tay, chỉ có thể hỏi thăm Hà Lạc.



Lấy Hà Lạc kiến thức rất nhanh liền đưa ra suy hai dạng suy đoán, thứ nhất chính là cảnh tượng trong giấc mộng Trần Huyền Cơ đã từng trải qua sau đó khắc sâu vào trong tiềm thức, hiện tại không ngừng mơ thấy rất có thể là khoảng thời gian gần đây hắn bị thứ gì đó kích thích khiến đoạn ký ức đó hồi chiếu lại thông qua giấc mộng.

Thế nhưng Trần Huyền Cơ lại không nhớ được đoạn ký ức nào liên quan đến giấc mộng này, khẳng định bản thân chưa từng kinh lịch qua.

Đến suy đoán thứ hai, Trần Huyền Cơ rất có thể là bị một con nào đó sở hữu mộng cảnh năng lực yêu quỷ để mắt tới, thế nhưng tại Hà Lạc sử dụng Trắc Yêu Phù lại không cảm ứng được một chút nào yêu quỷ khí tức.

Bất đắc dĩ, Trần Huyền Cơ chỉ có thể trở về, sau đó từ từ theo dõi tình hình.

Đợi lần tiếp theo lạc vào giấc mộng, Trần Huyền Cơ dứt khoát không có như cũ đi loạn, ngược lại đứng nguyên tại chỗ bắt đầu tu luyện Trảm Đao pháp, sớm đã quen luyện đao điên cuồng Trần Huyền Cơ không có chút nào chán nản, vậy mà một mực luyện đến khi thức giấc.

Cứ như vậy từng ngày trôi qua, Trần Huyền Cơ cuộc sống cũng trở về ban đầu quỹ đạo, liên tục lập lại giấc mộng đã không thể lại có chút nào ảnh hưởng hắn, thậm chí giống như một dạng ma luyện để hắn tinh thần càng thêm vững chắc.

Thoáng chốc lại một tháng trôi qua, khí hậu chính thức bước vào mùa đông.

Bầu trời, mặt đất, cây cối toàn bộ đều bị tuyết trắng bao phủ, Bình An Thôn cũng không còn như cũ nô nức, tất cả đều trở về trong nhà tránh rét.

Xong tại khí trời rét lạnh như vậy, Trần Huyền Cơ vẫn như cũ đứng tại mưa tuyết phía dưới luyện đao, theo hắn mỗi một cái động tác trên người đều sẽ bốc lên một cỗ nóng bỏng nhiệt khí, bông tuyết chỉ cần chạm vào sẽ lập tức bị hòa tan.

Đây chính là Luyện Thể Cảnh tu luyện tới Thông Lực cảnh lúc sinh ra đặc biệt dị tượng.

Đúng vậy, tại không ngừng nỗ lực, Trần Huyền Cơ rốt cuộc tại nửa tháng trước đã đột phá Thông Lực cảnh, lực lượng càng là vượt qua một nghìn cân, đạt tới khủng bố bố một nghìn hai trăm cân, so với bình thường thông lực cảnh yêu võ giả khác mạnh hơn không ít.

Bất quá Trần Huyền Cơ cảm giác được đây còn chưa phải bản thân cực hạn, vẫn còn rất nhiều chỗ trống có thể tăng lên.

Mà đối với hắn đột phá, Hà Lạc đám người chỉ biết tán thán không thôi, bởi hắn thực sự không hợp thói thường, màu lam thiên phú có thể mạnh như vậy?

Phải biết, giống như hắn màu lam thiên phú Dương Chiêu Nhi thế như chỉ mới đột phá đến Vũ Dũng đâu.

So với các mùa khác trong năm, mùa đông sắc trời luôn luôn tối rất nhanh, Trần Huyền Cơ cũng sớm dừng luyện tập vào nhà nghỉ ngơi, bởi bọn hắn đội hai tháng này tuần tra nhiệm vụ đã chuyển giao sang ban đêm.

-” Huyền Cơ ca, trong thôn xảy ra chuyện lớn rồi. “

Thế nhưng không đợi hắn trở vào nhà, phía xa đã vang lên quen thuộc giọng nói, nhìn lại chỉ thấy Tiểu Mục một người hớt hải chạy đến.



Đợi đối phương lại gần, Trần Huyền Cơ lập tức tra hỏi: -” Trong thôn xảy ra chuyện gì, có yêu quỷ xâm nhập? “

-” Không phải, là ra ngoài đốn củi thôn dân, bọn hắn toàn bộ m·ất t·ích. “

-” Lãnh Thiết đại đội trưởng đã ra lệnh các đội tuần vệ binh tập hợp tìm kiếm, ta là đến thông báo huynh một tiếng. “

Nghe những lời này, Trần Huyền Cơ sắc mặt chợt biến, sau đó không chút nghĩ ngợi lập tức cùng Tiểu Mực chạy đến nơi tập kết.