Yêu Võ Thần

Chương 57: Hồn Nô



Chương 57: Hồn Nô

Trời chiều, vạn vật đều bị ánh hoàng hôn bao phủ.

Dưới ánh nắng đỏ rực mà yên ả đó, Bình An Thôn đám người lại không có tâm trạng ngắm nhìn.

Giờ phút này bọn hắn lực chú ý đều bị phía xa đám sương mù khổng lồ thu hút, nơi đó giống như một thái cực khác, âm u đến lạ thường.

Theo sương mù không ngừng tới gần, sự to lớn của nó lại càng hiện lên rõ ràng, bên trong vô số bóng đen bay nhảy gào khóc thê lương, quả thật chính là cảnh tượng quần ma loạn vũ.

Đến hiện tại, sương mù chỉ còn cách Bình An Thôn chưa tới hai mươi dặm.

Lúc này, Hà Lạc, Lãnh Thiết, Trần Huyền Cơ cùng những người khác đáy lòng đã nặng nề tới cực điểm.

Đứng trước sương mù tỏa ra uy áp khủng bố, bọn hắn trong đầu không tự chủ nghĩ đến chạy trốn, nhưng có thể trốn đi đâu, hiện tại khắp nơi đều là yêu quỷ bóng dáng, cho dù là Ngưng Nguyên Cảnh đi ra cũng phải quỳ.

-” Thời gian đã trôi qua lâu như vậy, Bích Thủy Thành như thế nào vẫn không có động tĩnh. “ Không biết là ai vào lúc này đột nhiên lên tiếng.

Hắn tiếng nói vừa ra, xung quanh những người khác cũng không có đáp lại, bởi tất cả trong lòng đều đã ngầm hiểu được câu trả lời.

Sự thật thì đau lòng, Bích Thủy Thành bỏ rơi bọn hắn!

Hiển nhiên ẩn dấu trong sương mù yêu quỷ quá mức mạnh mẽ, Bích Thủy Thành bên trong Trấn Yêu Ti cũng không dám ra tay, ngược lại những tên kia chỉ mong tôn này sát thần mau mau rời đi, đừng có hướng về Bích Thủy Thành.

-” Được rồi, tất cả cùng ta đi vào trong hầm trú ẩn đi. “ Không biết trôi qua bao lâu, Hà Lạc đột nhiên mở miệng nói.

Đứng ở Hà Lạc bên cạnh Lãnh Thiết, Trần Huyền Cơ cùng những người khác không có phản đối.

Tất cả bọn hắn trong lòng đều biết rõ, lúc này trốn vào trong hầm trú ẩm mới là cơ hội sống duy nhất, dù mỏng manh nhưng có còn hơn không.

Theo người cuối cùng đi vào hầm trú ẩn, vốn sinh động Bình An Thôn nháy mắt trở nên quạnh quẽ.

. . .

Cùng lúc, cách Bình An thôn năm mươi dặm.

Trên không trung lúc nảy lơ lửng một bóng người, người này toàn thân mặc một bộ màu đen viền đỏ y phục, sau lưng ưng dực vung vẩy uy vũ, không phải ai khác chính là Kỳ Sơn.



Tại hơn một tuần trước, Trấn Yêu Ty đột nhiên nhận được rất nhiều thôn xóm truyền tin nói về việc yêu quỷ bất thường b·ạo đ·ộng, đối với chuyện này Trấn Yeu Ty tự nhiên không qua loa, mà trước tiên cho người cẩn thận dò xét tình hình.

Hơn một ngày trước Kỳ Sơn mới nhận được đến kỹ càng tình báo, biết được đây rất có thể là do yêu quỷ cấp bậc quỷ tướng gây nên, hắn liền tự thân chạy đến.

Khi nhìn tới đám kia sương mù, Kỳ Sơn trong lòng chấn kinh không thôi, bởi hắn cảm nhận được quỷ tướng khí tức.

Sợ đầu này quỷ tướng phát hiện bản thân, Kỳ Sơn không dám tiếp cận quá gần, chỉ dám đứng từ xa quan sát, đây thế nhưng là hàng thật giá thật thất giai yêu quỷ, hắn một tên Hợp Thể Cảnh tiểu tôm cá quả thực không bõ đối phương nhét kẽ răng.

Còn Bình An Thôn, Thiết Ngưu Thôn xung quanh mấy cái thôn trang sống c·hết, Kỳ Sơn không chút do dự mặc kệ.

Trong mắt hắn, đây chẳng qua là mấy cái hoang sơn dã lĩnh thôn dân, hàng năm cũng c·hết không ít, c·hết thêm mấy cái cũng không ảnh hưởng gì.

Ngược lại nếu như bản thân ra tay cứu giúp, không nói có thể cứu được người hay không, chẳng may bị đầu kia quỷ tướng để mắt, vậy thì hắn cái mạng có thể giữ được hay không cũng là cả một vấn đề.

Hiện tại việc hắn cần làm chỉ là theo dõi con kia quỷ tướng động tĩnh là đủ rồi.

. . .

Bình An Thôn hầm trú ẩn bên trong.

Rộng lớn không gian giờ phút này có chút chật chội, mấy trăm thôn dân đều đổ dồn ở tại đây, cộng thêm chất đống các loại vật tư, cơ hồ chiếm lấy hầm trú ẩn ba phần bốn diện tích.

Dưới ánh nến leo lét, thôn dân ai nấy khuôn mặt đều lộ ra lo lắng, tất cả dựa sát vào nhau cầu nguyện.

Ngồi gần lối ra vào tuần vệ binh đám người sắc mặt cũng là nặng nề, cho dù ngồi trong ở hầm trú ẩn, bọn hắn vẫn như cũ nghe được bên trên tiếng bước chân của yêu quỷ đang chạy loạn.

Thời gian cứ như vậy chậm trôi, tăm tối không gian để bọn hắn hoàn toàn mất đi khái niệm thời gian.

Mà trên mặt đất, sương mù đã càng ngày càng gần.

Một ít yêu quỷ bởi vì phản ứng chậm bị sương mù quấn lấy, cơ hồ không kịp kêu rên, trong nháy mắt đã bị vô số bóng đen vây lại xâu xé.

Nơi sương mù đi qua, tất cả đều trở thành tử địa.

Không biết trôi qua qua bao lâu, sương mù cuối cùng cũng đi tới Bình An Thôn phạm vi.



Theo sương mù bao phủ, hầm trú ẩn bên trong, yên ắng không gian đột nhiên vang lên vô số tiếng kêu gào thảm thiết, âm thanh đem theo oán hận, đau đớn xâm nhập vào trong đầu tất cả Bình An Thôn thôn dân.

Đang ở trong giấc ngủ thôn dân lập tức tỉnh lại, tất cả đưa mắt nhìn nhau, trên mặt đều là hoảng sợ.

Tuần vệ binh đám người đương nhiên cũng nghe được những âm thanh này, thậm chí so với thôn dân càng thêm rõ ràng, tinh thần theo đó trở nên căng cứng, đồng thời không hẹn mà cầm lên binh khí của mình.

-" Tất cả mọi người bình tĩnh, đừng nên quá sợ hãi, ở yên tại chỗ không nên chạy loạn. " Trưởng thôn Nguyễn Phúc vào lúc này lên tiếng trấn an.

Thế nhưng Nguyễn Phúc vừa dứt lời, hầm trú ẩn một góc đã vang lên tiếng la thất thanh.

-" Đây… đây là thứ gì! "

Theo phương hướng âm thanh nhìn lại, chỉ thấy từ trên vách tường, một bóng đen kỳ dị đang chậm rãi chui ra.

Nhìn qua thì bóng đen có hình dạng giống như giọt nước, không có tay chân, phần đầu ngũ quan thì toàn bộ thay bằng lỗ đen sâu hoắm, nhất là khuôn miệng, càng là nhếch lên một cái hình trăng khuyết quỷ dị.

Vừa từ vách đất chui ra, bóng đen liền lấy tốc độ cực nhanh lao tới gần nhất một tên thôn dân.

Quá bất ngờ, người thôn dân này không kịp tránh né, chỉ có thể trơ mắt nhìn xem bóng đen tiếp cận thân thể mình.

Mà tại bóng đen chạm vào thôn dân thân thể trong nháy mắt, cũng không có trong tưởng tượng máu me tràn cảnh xảy ra, ngược lại bóng đen lại giống như không có thực chất xuyên thấu qua phần ngực da thịt chui vào thôn dân trong người, đồng thời phần ngực lại không lưu lại bất cứ cái gì v·ết t·hương.

Xong rất nhanh, thôn dân này ánh mắt đột nhiên trắng dã, thân thể cứng đờ " ầm ầm " ngã xuống.

Cảnh tượng này nhất thời dọa tới xung quanh thôn dân sợ hãi không ngừng lùi lại, cả hầm trú ẩn thoáng chốc loạn thành một bầy.

Lúc này tuần vệ binh đám người lúc này cũng kịp phản ứng, tất cả rẽ ra thôn dân xông lại.

Đúng vào lúc này, ngã xuống tên kia thôn dân thân thể bất ngờ run lên, sau đó cái kia bóng đen lại từ bên trong vọt ra, hướng về một tên thôn dân khác đánh tới.

Thế nhưng không để nó đạt tới mục đích, một vị Luyện Thể Cảnh tam đoạn tuần vệ binh đã nhanh nhẹn tiếp cận, đối phương cầm đao trong tay chém xuống, lưỡi đao tinh chuẩn cắt qua bóng đen ở giữa.

Nhưng là một đao này cũng không có để bóng đen tổn thương, ngược lại tựa như chém vào không khí, không có một chút tác dụng.

Nhìn thấy một màn này, xuất thủ tuần vệ binh sắc mặt cứng đờ, ánh mắt lộ ra không thể tin tưởng.



-" Tránh ra, để ta! "

Xong không đợi hắn hồi phục tinh thần, Lãnh Thiết giọng nói đã vang lên bên tai.

Tiếp sau đó một đạo bóng người lướt nhanh mà qua, đưa mắt nhìn lại đã thấy Lãnh Thiết bàn tay to lớn nắm chặt lấy cái kia bóng đen, đồng thời từ lòng bàn tay bên trong hỏa diễm bùng lên, bóng đen chỉ kịp kêu thảm thiết một tiếng đã bị đốt thành tro tàn.

Bóng đen bị giải quyết, đám người trong lòng khẽ thở ra một hơi.

Tuy nhiên tất cả sắc mặt vẫn như cũ khó coi, bởi cái kia bóng đen quá mức quỷ dị, bình thường binh khí công kích vậy mà đối với nó không có hiệu quả, hơn nữa còn có thể xuyên vật mà đi.

Nếu như lơ là bị cái này bóng đen đánh lén, quả thực nguy hiểm mười phần.

-” Tất cả nghe ta nói, người bình thường nhanh chóng tụ tập lại ở giữa, tuần vệ binh các đội phân tán ra xung quanh thủ hộ. “ Thân là người đứng đầu, Hà Lạc rất nhanh đưa ra mệnh lệnh.

Nghe Hà Lạc âm thanh, mọi người ở đây không chút chậm trễ làm theo, chỉ thoáng chốc, hầm trú ẩn đã quay trở lại bình tĩnh.

Lúc này tất cả thôn dân cũng đã tập trung lại trung tâm hầm trú ấn, mà ở xung quanh thì đứng lấy từng vị tuần vệ binh, mười hai đội riêng phần mình thủ hộ một góc, có thể nói là giọt nước không lọt.

Hướng ba giờ, phụ trách thủ hộ chính là Trần Huyền Cơ cùng Lương Thắng, Trương Lăng, Nhị Hổ bốn người, tất cả giờ phút này sắc mặt căng thẳng, ánh mắt chăm chú nhìn lấy trước mặt vách tường, ngay cả chớp mắt đều không dám, chỉ sợ vừa lơ là sẽ có bóng đen từ bên trong vọt ra công kích.

Đứng ở giữa trận hình, Trần Huyền Cơ một tay cầm đao, một tay nắm chặt Hỏa Diễm Phù, thể nội khí huyết lưu chuyển, cơ hồ lúc nào cũng sẵn sàng phát động.

Nhìn qua, hắn sắc mặt lúc này giống như cực kỳ bình tĩnh, thế nhưng trong lòng đã sớm nóng như lửa đốt, đồng thời một cỗ cảnh báo nguy hiểm mãnh liệt từ sâu trong linh hồn truyền đến, không ngừng thúc dục để cho hắn chạy đi thật xa.

Thế nhưng tất cả đều bị Trần Huyền Cơ áp chế, hắn tử chí đã quyết.

Đột nhiên vào lúc nào, trước mắt vách tường bất ngờ có bóng đen ngọ nguậy chui ra, sau đó hóa thành mũi tên bắn về phía Trần Huyền Cơ đám người.

Sớm đã có cảnh giác Trần Huyền Cơ lập tức kích hoạt Hỏa Diễm phù, lực lượng trong nháy mắt bùng nổ, rực lửa đao quang lóe lên, cái kia bóng đen con chưa kịp tới gần đã b·ị c·hém làm đôi, hóa thành khói bụi tán đi.

Xong không chỉ có một cái này bóng đen, từ vách trường bên trên còn đang không ngừng có những cái khác bóng đen thoát ra.

Trần Huyền Cơ đương nhiên sẽ không để nó tùy ý thoát ra, chân phải đạp mạnh mượn lực, cả người lướt nhanh mà đi, đến gần vách tường liền vung lên hắc thiết đao, đao quang tốc độ nhanh kinh người, trong thời gian ngắn không biết có bao nhiêu bóng đen b·ị c·hém g·iết.

Phía sau Lương Thắng ba người thấy vậy không chút do dự đồng loạt kích hoạt Hỏa Diễm Phù xông lên hỗ trợ.

Nhưng Không chỉ mặt này vách tường có bóng đen thoát ra, những mặt khác vách tường cũng đang có vô số bóng đen thoát ra, số lượng nhiều đến khủng bố, tựa như suốt phun không ngừng.

Nhất thời cả hầm trú ẩn lâm vào hỗn loạn, tiếng khóc, tiếng la hét đan xen vang lên.