Yêu Võ Thần

Chương 58: Lật Mặt



Chương 58: Lật Mặt

Cầm lấy rực lửa hắc thiết đao trong tay, Trần Huyền Cơ không ngừng vung đao, mỗi một đao chém ra đều có đại lượng bóng đen b·ị c·hém g·iết.

Xung quanh Lương Thắng, Trương Lăng, Nhị Hổ cùng tuần vệ binh khác cũng đang cật lực chém g·iết bóng đen.

Thế nhưng bóng đen số lượng thật sự quá đông, phảng phất như vô cùng vô tận, mặc cho bọn hắn cố gắng như thế nào cũng không thể ngăn cản, vẫn có không ít bóng đen xông phá phòng tuyến vọt tới chỗ bình thường thôn dân.

Nhất thời từng tiếng hét thất thanh vang lên, vừa mới ổn định thôn dân lại lâm vào r·ối l·oạn.

Theo bóng đen vọt tới, rất nhiều thôn dân không kịp tránh né lập tức bị nhập thể, tiếp sau đó qua mấy giây bắt đầu ngã xuống, ánh mắt trắng dã, toàn thân cứng đờ, hơi thở đoạn tuyệt.

Mà g·iết c·hết xong một tên thôn dân, bên trong bóng đen lại thoát ra tiếp tục hướng đến những người khác.

Nhìn thấy một màn này, Trần Huyền Cơ không chút chậm trễ nhảy vào đám thôn dân bên trong, nhưng không phải chém g·iết bóng đen mà là tìm người.

Ánh mắt đảo quanh, rất nhanh đã phát hiện ra Trần Bàng cùng Lý Thiền bóng dáng.

Thấy hai người vẫn còn bình an vô sự, Trần Huyền Cơ trong lòng thở ra, ngay sau rẽ đám người đuổi theo.

Trần Bàng lúc này đang kéo lấy Lý Thiền ở trong đám người chạy loạn, chứng kiến rất nhiều thôn dân tại trước mắt mình ngã xuống, cả hai sắc mặt trắng bệch, bọn hắn dường như đã thấy được bản thân kết cục.

-" Trần Thúc, Lý Thiền! "

Vào lúc hai người tuyệt vọng, bên tai đột nhiên vang lên giọng nói quen thuộc.

Đưa mắt nhìn lại, khi thấy Trần Huyền Cơ bóng dáng, cả hai sắc mặt lộ ra mừng rỡ, vội vàng chạy đến cùng hắn tụ hợp.

Mà Trần Huyền Cơ cũng không có nói nhảm gì nhiều, cùng hai người tụ hợp sau đó trực tiếp dán cho mỗi người một tấm Kim Quang Phù hộ thân, đồng thời cũng dán cho mình một tấm.

Không có ngừng lại một chỗ quá lâu, dán phù xong sau đó Trần Huyền Cơ lại dẫn theo Trần Bàng hai người tiếp tục tại trong hỗn loạn chạy đi, không qua bao lâu đã thấy một tên nam tử dáng người cao gầy đang cầm gậy sắt cùng bóng đen chiến đấu, người này không phải ai khác chính là Tôn Đằng.

Tìm được tên tiểu tử Tôn Đằng, Trần Huyền Cơ cũng móc ra một tấm Kim Quang Phù dán cho hắn.

Đến đây Trần Huyền Cơ trên người Kim Quang Phù toàn bộ tiêu hao sạch sẽ.

Trần Huyền Cơ ban đầu vốn chỉ có ba tấm, nhưng thăng làm tiểu đội trưởng sau đó được tặng thêm một tấm, như vậy tổng cộng mới có bốn tấm Kim Quang Phù.



Không chỉ Trần Huyền Cơ bên này, Hà Lạc, Lãnh Thiết cùng mấy vị tiểu đội trưởng khác cũng đã chống thêm Kim Quang Phù hộ thể.

Nhất thời tăm tối hầm trú ẩn bị màu vàng quang mang chiếu sáng rực lên.

Cùng vô số bóng đen chiến đấu, bọn hắn lúc này bộ dáng cũng đã cực kỳ chật vật, mỗi người đều tại cật lực chống đỡ, ngay cả bản thân còn lo chưa xong chứ đừng nói đến bảo hộ xung quanh thôn dân, ốc còn chưa lo nổi mình ốc làm sao có thể lo đóng cọc cho rêu.

Bọn này bóng đen mặc dù thực lực không mạnh như thắng ở số lượng cùng quỷ dị khó phòng bị, nếu không có Kim Quang phù chống đỡ quả thật khó mà trụ nổi.

Mà từ lúc bóng đen xuất hiện đến hiện tại mới trôi qua mấy phút đồng hồ, nhưng số lượng n·gười c·hết đã lên tới hàng trăm.

Lúc này rốt cuộc có người không chịu nổi xông về lối vào, muốn đem nắp hầm mở chạy đi ra ngoài.

-" Ngừng lại ! "

Đang ở chiến đấu Hà Lạc thấy vậy lập tức quát lớn, sắc mặt khó giữ được bình tĩnh.

Hiện tại đừng nhìn hầm trú ẩn bóng đen rất nhiều, nhưng so với bên ngoài thì chỉ là một chút râu ria không đáng nói mà thôi, một khi mở nắp hầm, bên ngoài những cái khác bóng đen ập vào, vậy khẳng định sẽ c·hết càng thêm nhanh.

Nhưng vào thời khắc sinh tử này, Hà Lạc lời nói đã không còn có trọng lượng, những người kia giống như đã triệt để phát điên, bọn hắn chỉ muốn nhanh thoát ra, hầm trú ẩn nơi này quá mức kinh khủng.

Rất nhanh, nắp hầm đã bị một đám người cho mở ra.

Chỉ thấy bên ngoài lúc này khắp nơi đều là màu xám sương mù, ẩn hiện trong đám sương mù đó còn có đại lượng bóng đen bay múa.

Nắp hầm bị mở ra trong phút chốc, không đợi người từ bên trong thoát đi, những cái kia bóng đen đã bị thu hút đến, bọn chúng tựa như cơn bão hướng nơi này quấn tới, không gian nhất thời bị một mảnh đen kịt bóng đen bao phủ.

-” Không! “

Chỉ nghe liên tiếng kêu thảm vang lên, toàn bộ đứng ở lối ra vào thôn dân trong nháy mắt lâm vào t·ử v·ong.

Không những vậy, vô số bóng đen còn theo lối ra vào xông vào hầm trú ẩn, vốn chật trội không gian lúc này lại ngập tràn bóng đen.

Mà ngoại trừ người có Kim Quang phù bảo hộ, bình thường thôn dân cùng tuần vệ binh vào lúc nào tất cả ngã xuống, cứng ngắc trên khuôn mặt đem theo vẻ thống khổ, oán hận cùng không can tâm.

-" Đáng c·hết, đám ngu xuẩn này! "



Nhìn thấy t·ử v·ong gần kề, Hà Lạc cắn răng từ trong ngực lấy ra Thông Linh chung.

Cầm Thông Linh Chung trong tay, Hà Lạc cắn lưỡi nhổ lên thân chuông một ngụm máu tươi, theo máu tươi thẩm thấu, thân chuông bất ngờ rung lên càng thêm kịch liệt, cuối cùng bắn ra xung quanh đạo đạo ánh sáng màu xanh lục, đem tất cả bóng đen ở hầm trú ẩn bên trong cưỡng ép đẩy ra.

Mặc dù thành công đem bóng đen ngăn trở, những Hà Lạc trên mặt lại không có một chút ý mừng.

Ngược lại bởi vì phun ra ngụm kia máu tưới, Hà Lạc thân thể nhất thời lâm vào suy yếu, già nua khuôn mặt cũng biến trở nên trắng bệch.

Thông Linh Chung chẳng qua chỉ là một kiện nhất phẩm yêu võ binh, hiện đại đối mặt thế nhưng chính là thất giai yêu quỷ quỷ tướng hồn nô, cho dù dùng tinh huyết kích phát Thông Linh Chung lực lượng đi nữa cũng chỉ là giữ lấy hơi tàn mà thôi.

Càng hỏng bét hơn chính là, Kim Quang Phù thời gian duy trì có hạn, hiện tại cũng đã bắt đầu ảm đạm đi xuống.

Trên người Hà Lạc Kim Quang Phù cũng không còn nhiều, hắn mặc dù là nhị giai phù sư, nhưng Kim Quang Phù tại nhị giai phù bên trong thuộc về khó vẽ nhất loại kia, xác suất thành công không lớn, lấy Hà Lạc trình độ cũng chỉ miễn cưỡng mới từ mười lần bên trong thành công một lần.

-" Hà đại nhân, chúng ta nên làm gì bây giờ? " Tiểu đội trưởng đội hai Ngô Giang vào lúc này lên tiếng, giọng nói gấp gáp.

Không chỉ Ngô Giang, lúc này tất cả người còn lại đều đưa mắt nhìn về phía Hà Lạc.

Vốn đông đảo mấy trăm người Bình An Thôn thôn dân hiện tại còn sống chưa tới hai mươi con số, toàn bộ đều là có Kim Quang Phù hộ thân.

Đứng trước đâm người ánh mắt, Hà Lạc sắc mặt âm trầm, trong đầu không ngừng suy nghĩ.

Qua một lát, Hà Lạc trên mặt hiện ra dữ tợn, trong mắt hung quang lóe lên.

Tiếp đến một cảnh tượng để tất cả mọi người ở đây sững sờ, Hà Lạc vậy mà đột nhiên xuất thủ, bàn tay tựa như long câu bắt lấy gần đó một tên Luyện Thể Cảnh tiểu đội trưởng cái cổ.

Răng rắc!

Không đợi vị tiểu đội trưởng kia kịp phản ứng, cái cổ đã bị nắm lấy, đồng thời Hà Lạc cổ tay khẽ chuyển lập tức đem xương cổ bẻ gãy, một chiêu đoạt mạng.

Xong không có ngừng lại, chỉ thấy Hà Lạc đem t·hi t·hể kéo lại bên cạnh, sau đó mở miệng trực tiếp cắn vào phần cổ bắt đầu hút máu.

Đúng vậy, chính là hút máu!

Cảnh tượng này nhất thời để Lãnh Thiết, Trần Huyền Cơ đám người sợ ngây ra, tất cả xảy ra quá mức bất ngờ.



Thế nhưng tất cả rất nhanh đã kịp phản ứng lại, toàn bộ lùi lại cùng Hà Lạc giữ lấy khoảng cách.

-" Hà đại nhân, ngươi đang làm cái gì? " Lãnh Thiết giận tím mặt quát lớn.

Hắn giờ phút này có chút không tin vào mắt mình, trong lòng vừa giận vừa sợ, nhưng nhiều hơn hết chính là thất lạc.

Hà Lạc tọa chấn Bình An Thôn đã có chục năm, bản thân tính cách lại hiền hòa dễ gần, luôn luôn hết mình bảo hộ thôn dân, hơn nữa Hà Lạc đối với Lãnh Thiết còn có ân, đối phương đã nhiều lần cứu mạng hắn.

Cho nên, Lãnh Thiết đối với Hà Lạc cực kỳ kính trọng, chỉ cần là Hà Lạc nhờ vả, hắn sẽ hết mình trợ giúp, không hỏi nguyên nhân, mục đích.

Hiện tại vào giây phút sinh tử này, đối phương vậy mà lại đột nhiên xuất thủ g·iết người, quả thực để Lãnh Thiết vừa tức giận vừa khó hiểu.

Mà lúc này Hà Lạc đã đem t·hi t·hể hút khô, sau đó thuận tay vứt sang một bên, vốn tái nhợt khuôn mặt đã khôi phục lại hồng nhuận, so với lúc trước còn tốt hơn rất nhiều.

Lau đi trên miệng v·ết m·áu, Hà Lạc ngẩng đầu nhìn xem lãnh thiết, khóe miệng nhếch lên, tiếp đến bắt đầu cười lên khùng khục quỷ dị.

Phải thật lâu đi qua Hà Lạc mới khôi phục bình thường, sắc mặt tràn đầy tiếu dung mở miệng nói: -" Một đám dê non đáng thương, từ lúc sinh ra đến lúc c·hết, nó số mệnh đã được định đoạt, chỉ thể mặc cho người mổ sẻ lấy thịt. "

-" Mà các ngươi cũng giống như vậy, chính là một đám dê non, số phận của các ngươi cũng đã được định đoạt. "

-" Lãnh Thiết, ngươi làm người không tệ, ta rất thưởng thức ngươi, hiện tại đi theo ta, ta sẽ giúp cho ngươi sống qua trận t·ai n·ạn này, hơn nữa còn có thể để ngươi đột phá tầng thứ cao hơn. "

Dứt lời, Hà Lạc trên thân tỏa ra Ngưng Nguyên Cảnh khí thế, khí thế hùng hậu đem ép tất cả mọi người ở đây.

Vốn bị Hà Lạc từng câu từng chữ tựa như m·ũi d·ao đâm vào trong lòng làm giấy lên phẫn nộ mỗi người, lại cảm nhận được Hà Lạc khí thế mạnh mẽ, tất cả cả nháy mắt lâm vào tuyệt vọng.

Ngay cả Lãnh Thiết giờ phút này tức giận cũng đã biến mất, thay vào đó là hoảng sợ.

Mà nhìn thấy bọn hắn hiểu lộ, Hà Lạc trên mặt khoái ý càng thêm nồng đậm, ánh mắt hung quang lộ rõ.

Hà Lạc bản thân vốn không phải là cái gì Trấn Yêu Ti người, hắn thân phận thật sự chỉ là một tên tán tu, bởi vì cơ duyên xảo hợp thành công dung hợp một viên Yêu Huyết Bức tinh hạch đột phá Luyện Huyết Cảnh, đồng thời thức tỉnh Thực Huyết yêu kỹ.

Mà Thực Huyết yêu kỹ lại có thể để cho hắn có thể hấp thức người khác máu huyết lớn mạnh tự thân, thiên phú càng cao, cảnh giới càng cao, máu huyết đối với hắn càng là đại bổ.

Để mạnh lên, hắn lúc đó ở trong Bích Thủy Thành hắn bắt đầu âm thầm săn g·iết Luyện Thể Cảnh yêu võ giả, xong thiên hạ không có bức tường nào gió không lọt, cuối cùng hắn việc làm bị phát hiện cho nên mới trốn ra ngoài thành.

Đúng thời điểm đó hắn lại gặp được tới Bình An Thôn nhận chức vị kia Trấn Yêu Ti Luyện Huyết Cảnh, đối phương bởi vì nhận ra hắn cho nên lúc đó lập tức ra tay, ý đồ bắt lấy đầu hắn đổi thưởng, kết quá lại bị hắn phản sát, đồng thời thay thế thân phận.

Tới Bình An Thôn mười năm, nơi này đã bị hắn coi như một cái trang trại chăn nuôi, trợ giúp tu luyện, chỉ cần là tu vi cao một chút yêu võ giả, hắn sẽ lựa thời gian đem nhất định đem đối phương g·iết c·hết.

Tại năm năm trước, hắn rốt cuộc thành công đột phá Ngưng nguyên Cảnh, nhưng vẫn một mực ẩn dấu đến bây giờ.