Yêu Võ Thần

Chương 68: Độc Nhãn Câu



Chương 68: Độc Nhãn Câu

Thời gian trôi nhanh, một đêm chớp mắt đã qua.

Trong một đêm này, Từ Đại đám người cùng Trần Huyền Cơ không ngừng nghỉ canh gác, may mắn một đêm cũng không có tiếp tục xuất hiện bất cứ dị biến nào.

Ngay cả một con yêu quỷ cũng không có lại xuất hiện, bọn chúng dường như đều đã rời đi, hiển nhiên tám, chín phần mười là bị tiếng chuông gió bên trong ẩn chứa khủng bố khí tức dọa sợ.

Càng để đám người thả lỏng là, tòa kia thần bí khách sạn sau lần kia cũng không có tiếp tục mở cửa, ngược lại khi mặt trời chuẩn bị mọc thời điểm, khách sạn xung quanh bỗng xuất hiện sương mù dày đặc đem nó bao phủ, đợi sương mù tản đi khách sạn bóng dáng đã biến mất không thấy.

Đối với chuyện này đám người cũng chỉ khắc ở trong lòng chứ không ai dám tìm hiểu quá sâu, tò mò sẽ hại c·hết người.

Sáng sớm, cảm nhận ánh mặt trời đem đến cảm giác ấm áp, Trần Huyền Cơ nhẹ thở ra một hơi.

Lại một đêm không ngủ cộng thêm tinh thần luôn ở trong trạng thái căng cứng để hắn có chút mệt mỏi, hai bên vành mắt lúc này đã sớm biến thành màu đen.

Đưa mắt nhìn về phía đang gấp gáp dọn dẹp đồ đạc thương đội, Trần Huyền Cơ cũng không chậm trễ xách đồ lên khởi hành, hắn không muốn nán lại thêm, nơi này để hắn cảm thấy cực kỳ bất an, tựa như có một cỗ nguy hiểm nào đó đang thời thời khắc khắc rình rập.

Mặc dù khách sạn đã biến mất, nhưng khi đi ngang qua nó xuất hiện vị trí, đám người tinh thần vẫn không tự chủ căng cứng.

May mắn trong tưởng tượng dị biến cũng không có phát sinh.

Đợi khi an toàn đi xa, tất cả mới thở dài một hơi, đồng thời tăng nhanh cước bộ.

Đi tại thương đội phía sau, Trần Huyền Cơ vác theo hòm gỗ, sắc mặt nhìn qua có chút tiều tụy nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén.

Đêm qua sự kiện càng để hắn khắc sâu thêm thế giới bên ngoài nguy hiểm, đồng thời đối với Bích Thủy thành càng thêm hướng tới, hắn nhất định phải mạnh lên.

Từ lúc Trần Huyền Cơ khởi hành đến bây giờ đã trôi qua ba ngày, bản thân cũng không biết đã đi bao xa, nhưng hắn biết mình hẳn còn cách Bích Thủy Thành không quá xa.

Bởi qua đến ngày thứ ba, Xa Ô Lộ đã không còn như cũ vắng vẻ, trên đường đã xuất hiện bóng người.

Trong đó cũng có không ít thương đội, nhưng chiếm đa số đều là yêu võ giả kết thành đoàn đội, số lượng cũng không nhiều, khoảng ba đến năm người một đội, giống như Trần Huyền Cơ độc hành như vậy gần như là không có, mà cho dù có cũng không dám đi cách Bích Thủy Thành quá xa.



Bởi cách Bích Thủy Thành càng xa, nguy hiểm càng lớn, không chỉ các loại yêu quỷ hoành hành mà còn có cùng cực hung ác tà tu.

Dám một mình ra ngoài độc hành, không phải thực lực cực mạnh hạng người thì là t·ội p·hạm truy nã hoặc đi vào đường cùng như Trần Huyền Cơ.

Đến đoạn đường này có thể nói là cực kỳ bình tĩnh, ban ngày cơ hồ có rất ít yêu quỷ dám xuất hiện.

Cứ như vậy, lại một ngày trôi qua.

Ban đêm các thương đội cùng đội ngũ bắt đầu dừng chân nghỉ ngơi, xa ô lộ rất nhanh đã bị ánh lửa xanh chiếu sáng.

Trần Huyền Cơ vẫn như cũ một mình một chỗ, đợi ăn uống xong sau đó bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, tranh thủ xua tan đi một chút mệt mỏi.

Nhưng tinh thần cảnh giác của hắn cũng không có buông xuống, ngược lại còn đều đặn mở ra Thông Linh Chung cảm ứng, cứ năm, mười phút sẽ lại mở ra một lần cảm ứng xung quanh.

Tuy nhiên chưa nghỉ ngơi được bao lâu, Trần Huyền Cơ hai mắt đã lại lần nữa mở ra.

Xuyên qua lớp áo, chỉ thấy trong lồng ngực Thông Linh Chung không biết từ lúc nào đã bắt đầu rung lên, hơn nữa biên độ còn càng lúc càng mạnh.

Đưa tay nắm lấy hắc thiết đao chuôi, Trần Huyền Cơ tinh thần dần dần trở nên căng cứng.

-" Có cực mạnh yêu quỷ muốn tới. "

Xong không chỉ hắn, những đội ngũ khác dường như cũng đã phát hiện ra được bất thường, tất cả nhao nhao im lặng, đồng thời nắm lấy binh khí.

Hiển nhiên, dám đi ra bên ngoài hành tẩu đều không phải người tầm thường.

Ầm! Ầm! Ầm!

Theo thời gian trôi qua, mặt đất bắt đầu xuất hiện chấn động, kèm theo đó là liên tiếp tiếng bước chân nặng nề.

Đưa mắt nhìn về phía đầu nguồn, chỉ thấy một cái bóng đen khổng lồ đang chậm rãi tiếp cận.

Mặc dù yêu quỷ hình dáng còn chưa xuất hiện, nhưng áp lực khủng bố đã để đám người không tự chủ run lẩy bẩy, tuy nhiên lại không một ai dám vào lúc này bỏ chạy.



Đối mặt với mạnh mẽ yêu quỷ, việc bỏ chạy chính là việc làm cực kỳ ngu ngốc.

Bởi ngươi càng bỏ chạy, c·hết sẽ càng nhanh, hơn nữa hiện tại thời điểm này còn đang vào giữa đêm tối, một khi rời đi Xa Ô Lộ, đối mặt sẽ là không đếm hết yêu quỷ, thực lực không đủ mạnh, cơ hồ tất phải bỏ mạng.

Mà ở lại không nói sẽ bình an sống sót, nhưng cơ hội sống sót chắc chắn sẽ cao hơn.

Tại đám người chú mục, yêu quỷ hình dạng rất nhanh đã lộ diện.

Đó là một con yêu quỷ có hình dáng như người, cao khoảng năm mét có hơn, làn da màu xanh lam, trên tay cầm một cái móc câu màu đen kịt. Nhưng để người ta càng chú ý hơn là nó khuôn mặt, bên trên không có đủ ngũ quan, chỉ có một cái miệng lớn trải đầy răng nhọn cùng một con mắt nằm dọc.

Đến đây, không chỉ hình dáng, yêu quỷ khí tức cũng hoàn toàn hiển lộ rõ, thình lình chính là khủng bố tứ giai yêu quỷ.

Mà đi tới Xa Ô Lộ bên cạnh sau đó, độc nhãn cự nhân cũng không có tiếp tục tiến lên, ngược lại đứng sừng sững tại chỗ, chỉ có trên mặt độc nhãn không ngừng đảo qua lại nhìn về phía dưới đám người, tựa như đang lựa chọn con mồi.

Đứng trước khủng bố uy áp, đám người thở đều không dám thở mạnh, tất cả khuôn mặt lộ ra sợ hãi đến cực điểm.

Trần Huyền Cơ sắc mặt lúc này cũng đã tái xanh, áp lực khủng bố từ yêu quỷ tỏa ra để hắn toàn thân nặng nề, giống như trên vai đang vác một ngọn núi nhỏ.

Đưa mắt liếc nhìn độc nhãn cự nhân, sau đó lại quét về xung quanh đám người, tất cả mọi chi tiết nhỏ đều bị Trần Huyền Cơ thu vào tầm mắt, hiện tại chỉ cần có bất cứ động tĩnh nào hắn đều có thể kịp thời phản ứng.

Đương nhiên phản ứng ở đây chính là chạy trốn, bởi lấy hắn cảnh giới Luyện Huyết Cảnh quả thật không phải bất cứ thế lực nào ở đây đối thủ.

Dám ra bên ngoài hành tẩu, không có kẻ nào thực lực yếu, trong những người ở đây, Ngưng Nguyên cảnh đếm sơ qua cũng không ít, thậm chí còn có Đan Thai Cảnh ẩn nấp cũng không chừng.

Lạch cạch! Phanh!

Đột nhiên vào lúc này, độc nhãn cự nhân có động tĩnh, nó cầm trong tay móc câu màu đen vung ra.

Móc câu không biết làm từ thứ gì, sau khi vung ra liền biến dài, hóa thành một đạo hắc ảnh bắn nhanh về phía một chỗ thương đội.



Phốc!

Tiếp đến chỉ nghe một tiếng huyết nhục bị xuyên thủng vang lên, bên trong thương đội một người đã bị móc câu xuyên thấu lồng ngực.

Người kia chỉ kịp kêu thảm một tiếng, thân thể đã bị kéo bay về phía độc nhãn cực nhẫn.

Đối với việc này, thương đội những người khác cũng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn, móc câu tốc độ thực sự quá nhanh, đợi đám người kịp phản ứng thời điểm, người đều đã bị kéo đi.

Cũng trong chớp mắt, bị móc trúng người kia cũng đã đi tới độc nhãn cự nhân trước mặt, kết quả tự nhiên bị nó ăn tươi nuốt sống.

Mà sau khi ăn hết người kia, độc nhãn cự nhân dường như cũng chưa thỏa mãn, nó lại tiếp tục đưa mắt nhìn về đoàn kia thương đội, đồng thời giờ lên móc câu.

Nhìn thấy độc nhãn cự nhân hành động, thương đội kia tất cả mọi người lông tơ dựng đứng, da đầu tê dại, có ít người không giữ được bình tĩnh mà bắt đầu chia ra bốn phương tám hướng chạy toán loạn, tuy nhiên bọn hắn lại không biết, càng chạy sẽ lại càng dễ bị độc nhãn cự nhân để mắt tới.

Xong đám người mặc dù nhanh, độc nhãn cự nhân móc câu lại còn nhanh hơn, chỉ vừa vung lên đã có một vị Luyện Huyết Cảnh bị nó bắt lấy, những người chạy trốn khác sau đó cũng lần lượt biến trở thành yêu quỷ thức ăn.

Cách đó không xa các thương đội cùng đội ngũ khác trơ mắt đứng nhìn, không ai có ý chạy trốn hay ra tay, bởi có người kiến thức uyên bác đã sớm nhận ra đầu này yêu quỷ lai lịch cùng tập tính, cho nên bọn hắn mới có thể bình tĩnh như vậy.

Đầu này độc nhãn cự nhân tên gọi là Độc Nhãn Câu, thực lực bình thường đều ở tứ giai cấp bậc đổ lên, mặc dù thực lực khủng bố nhưng Độc Nhãn Câu tính nguy hại không cao, đây cũng là do bọn chúng có tính công kích đơn thể, chỉ có người bị nó để mắt tới thì mới hứng chịu công kích.

Đối mặt với tứ giai Độc Nhãn Câu, đám người hiện tại chỉ có thể cầu nguyện bản thân sẽ không bị nó để mắt tới.

Trần Huyền Cơ mặc dù không nhận ra Độc Nhãn Câu lai lịch, nhưng nhìn những người khác động thái hắn cũng học theo, không có vội vã chạy trốn mà đứng yên tại chỗ theo dõi tình hình.

Có tập tính t·ấn c·ông đơn thể Trần Huyền Cơ cũng đã gặp qua, nhìn đám người động thái hắn cũng có phần nào đoán được, tuy nhiên Trần Huyền Cơ cũng không có hoàn toàn dựa vào những người khác, nhị Giai Phong Linh phù không biết từ lúc nào đã bị hắn nắm chặt ở trong tay.

Bên này Độc Nhãn Câu sau khi t·ấn c·ông ăn hết mấy người chạy trốn lại bắt đầu đổi đối tượng, xui xẻo trở thành nó con mồi là một nhóm bốn người nam tử.

Phát giác được Độc Nhãn Câu để mắt tới, bốn người biến sắc, bàn tay không tự chủ nắm chặt binh khí.

Vút!

Không qua mấy giây, Độc Nhãn Câu đã bắt đầu động thủ, nó vung lên cánh tay, màu đen móc câu lập tức kéo dài bắn về đội ngũ bên trong một tên tóc ngắn nam tử.

Xong vị tóc ngắn nam tử này cảnh giới cũng không thấp, Luyện Huyết Cảnh tam đoạn.

Nhưng đối mặt với tứ giai yêu quỷ một kích, cho dù xuất xử hết vốn liếng cũng không thể đón đỡ, lồng ngực trong chớp mắt b·ị đ·âm xuyên, sau đó bị kéo ra khỏi Xa Ô Lộ.

Mà ba người nam tử đồng bạn thấy vậy cũng không có ra tay giúp đỡ, ngược lại trong ánh mắt lại toát lên vẻ nhẹ nhõm.