Ảnh Giới

Chương 169: Nửa Bước Triển Linh



Chương 169: Nửa Bước Triển Linh

Lúc này thấy con Heo đang không ngừng chảy máu.

Rõ ràng hư ảnh của nó vẫn còn nguyên nhưng lực chấn động đã khiến nó b·ị t·hương.

Mặc dù lực phòng ngự mạnh nhưng không có nghĩa là vô địch.

Tuy nhiên trên miệng Kim Ngưu cũng có tia mau chảy ra.

Cách đấu liều mạng của con Heo đã có chút tác dụng.

Chí ít thì đã khiến phòng ngự của Kim Ngưu suy yếu.

Tôi có thể thấy rõ điều đó khi trên Hư ảnh Nhân Ngưu, những vân tròn đã mờ dần.

Vân tròn trên người con Heo cũng tương tự.

Những vân tròn này đại diện cho phòng ngự thiên phú.

Nhưng dù có mờ nhạt thì với công kích của tôi sợ cũng không thể xuyên qua.

Chợt tôi nhớ tới lực lượng nguyền rủa ở đất nước Ngự Linh và Vu Quốc.

Ở đó tu sĩ có thể dùng lực lượng của bản thân liên kết với thiên địa rồi đánh sâu vào người đối thủ.

Khi đó lão Vu Thần có dạy tôi một chút.

Tôi cũng đã thấy cách họ chiến đấu.

Họ đứng từ xa là có thể khiến đám trùng tộc b·ốc c·háy, hóa đá hay hóa thành vũng máu.

Họ nói đó là dùng thuộc tính bản thân áp chế quy tắc thiên địa rồi đưa nó vào người đối phương sau đó thì kích hoạt.

Lúc đó tôi chỉ học qua đôi chút vì tôi vốn không có linh căn.

Không có thuộc tính nên không thể liên kết với thiên địa.

Từ đó không thể sử dụng vu thuật được.

Nhưng ở đất nước này tôi lại nắm được lực lượng tịch diệt của tu la.

Cũng đã có giả đan nên có thể kết nối với thiên địa.

Tuy đây không phải là một lực lượng phổ biến như ngũ hành nhưng bản chất nó vẫn là một phần của tự nhiên.

Nó chỉ là đối nghịch của sinh sôi.

Nó giống như bóng tối và ánh sáng, nó giống như hàn hỏa.

Bản chất chỉ là sự đối nghịch mà thôi.

Thay vì không chế sinh cơ khiến đối thủ không ngừng phình to rồi nổ tung thì năng lực của tôi có thể rút đi sinh cơ khiến đối phương mục rữa.

Trong giây phút này tôi lại lần nữa rơi vào cảm ngộ.

Tôi đứng đó hồi lâu.

Khi tỉnh lại thì đã thấy con Heo b·ị đ·ánh bay.

Hư ảnh không lồ đã biến mất.



Giờ cả người nó thê thảm không chịu được.

Khi Kim Ngưu đưa búa đánh tới đầu tôi thì nó lại chạy tới.

Dùng thân thể tàn tạ không còn sức lực mà cố gắng ngăn cản.

Thấy vậy tôi nở nụ cười gượng.

"Cảm ơn, xin lỗi vì để cậu chờ lâu."

Tôi đưa đối mắt sắc bén nhìn thẳng vào Kim Ngưu mà hừ lạnh.

"Hừ."

Nói rồi hư ảnh Tu La lần nữa hiện ra.

Tôi đưa tay cản lại cái búa rồi lao tới mà cận chiến.

Con Heo thì nhanh chóng đi tới chỗ Pháp Chính mà nằm gục xuống.

Có lẽ đó đã b·ị t·hương rất nặng.

Chỉ là nó cao ngạo nên không kêu thành tiếng mà thôi.

Sau khi có lĩnh ngộ với lực lượng tịch diệt thì tôi vừa chống đỡ vừa không ngừng đánh lực lượng đó vào người Kim Ngưu.

Bản chất nó cũng giống cách mà Kim Ngưu dùng chấn động để công kích chúng tôi.

Đây là lực lượng chỉ có Triển Linh mới có thể lĩnh ngộ.

Ở cảnh giới Hóa Thần thì đa phần chỉ là khống chế lực lượng cơ bản mà triển linh sẽ thấy được bản chất của nó, liên kết nó với không gian mà chiến đấu, phát triển nó theo lĩnh ngộ của bản thân.

Ví dụ nước có thể hóa băng, có thể hóa tia, có thể hóa hơi.

Hỏa thì có âm hỏa, dương hỏa, liệt hỏa.

Ánh sáng cũng phân ra màu sắc, bóng tối, vân vân.

Tôi liên tục dùng lực lượng tịnh diệt đánh xuyên qua phòng ngự vào trong người Kim Ngưu.

Hắn cũng không ngừng dùng búa mà đem lực chấn động đánh xuyên vào người tôi.

Sau hồi lâu thì vì yếu hơn.

Tôi đã b·ị đ·ánh bay ra ngoài.

Kim Ngưu cười lớn:

"Ha ha, đúng là một đám yêu đuối.

Các người nên c·hết hết đi để giúp ta thành đạo."

Rồi hắn dơ cao cái búa.

Những ánh sét ầm ầm như đang tiếp thêm lực cho cú đập tiếp theo.

Ở phía dưới cuộc chiến cũng đã tới hồi kết.

Hầu hết tất cả tăng nhân đứng về phía chúng tôi đều b·ị t·hương.

Hỏa Tượng đang dùng hư ảnh Voi Chiến của mình để ngăn cản sát thương bảo vệ cho đám người Pháp Chính.



Voi vốn chỉ mạnh về lực lượng chứ phòng ngự không phải sở trường.

Chỉ thấy hắn không ngừng thổ huyết.

Hắn nhìn tôi cười khổ.

"Xin lỗi."

Chúng tăng bên cạnh hắn cũng nhìn tôi mỉm cười.

"Chúng ta chí ít cũng tìm thấy đạo của mình.

A di đà phật."

Bên này Kim Ngư sau khi tích xong lực lượng.

Một búa hạ xuống.

Gia Hân cũng chảy nước mắt mà hét lớn.

"Không!"

Pháp Chính ngửa mặt lên trời nhắm mắt không cam lòng.

Rõ ràng đạo hắn thắng nhưng lực lại không đủ để xoay chuyển càn khôn.

Tưởng chừng khi mọi chuyện đã kết thúc thì chỉ thấy hư ảnh Nhân Ngưu nứt vỡ.

Cái búa ở trước mặt tôi cũng sụp đổ.

Kim Ngưu nhìn tôi gào thét.

"Ngươi, ngươi đã làm gì ta."

Chỉ thấy cơ thể hắn không ngừng héo úa.

Lực lượng suy kiệt.

Trong mắt hắn đầy vẻ khó hiểu và không cam tâm.

Tôi lau máu trên khóe miệng, nhìn hắn mà thở dài.

- "Ngươi dùng lực chấn động mà đánh chúng ta thì chúng ta cũng có những lực lượng tương tự như vậy để đấu với ngươi.

Ta đã dùng lực lượng tịch diệt đánh vào người của ngươi.

Khi sức lực của ngươi yếu đi thì lực lượng tịnh diệt sẽ nhanh chóng mở rộng mà ăn mòn sinh cơ."

Nghe đến đây thì Kim Ngưu cười lớn.

- "Haha, ra là vậy.

Ta đúng là đã coi thường ngươi rồi.

Thì ra ngươi cũng đã bước một chân vào cảnh giới đó.

Ta không phòng bị nên thua cũng không oan.



Khụ... Khụ."

Thấy Kim Ngưu b·ị đ·ánh bại thì đám tăng nhân điên cuồng kia cũng dừng tay.

Tôi xách cổ Kim Ngưu đưa tới trước mặt Pháp Chính.

Pháp Chính thấy vậy thì ngơ ngác.

Mọi thứ xoay chuyển quá nhanh.

Hắn thậm chí đã nghĩ tới c·ái c·hết.

Ấy vậy mà giờ mọi chuyện đã thay đổi.

Kim Ngưu đã b·ị đ·ánh bại và đang đứng trước mặt hắn.

Sống c·hết tùy hắn định đoạt.

Pháp Chính chắp tay đọc phật hiệu.

"A di đà phật."

Thấy vậy Kim Ngưu cười đắc ý.

"Ha ha, khụ khụ.

Sao? Ngươi có dám g·iết ta không? Giết ta rồi thì ngươi sẽ bị nghiệp lực quấn thân.

Nhân quả tuần hoàn lại phạm giới luật sát sinh thì ngươi cũng không thể thành đạo."

Ngay lúc này, hư ảnh Phật Tổ lại hiện ra như đang chứng kiến cho câu hỏi thứ 108.

Mọi người đều nhìn Pháp Chính đầy lo lắng.

Chuyện này quả thực là tiến thoái lưỡng nan.

Giết hay không g·iết đây.

Pháp Chính suy nghĩ một chút rồi cầm lấy con dao trong tay Gia Hân mà đưa qua một đường.

Đầu của Kim Ngưu bay lên nhưng đã không còn một chút máu nào.

Mọi người thấy vậy đều hết hồn.

Không ai nghĩ rằng một người khổ tu, giữ giới tuyệt đối đến giờ này lại có thể quyết đoán như vậy.

Sau khi ra tay thì Pháp Chính cũng chỉ nhắm mắt niệm phật hiệu.

"A di đà phật.

Ta không vào địa ngục thì ai vào?"

Hư ảnh Phật Tổ trên trời mỉm cười.

Một tia sáng chói mắt chiếu xuống người Pháp Chính.

Một số tia sáng yếu hơn chiếu nên người tôi, con heo, Gia Hân, Hỏa Tượng, đám người Kiếm Vô Thần, Huyết Phi Long và cả đám tăng nhân đứng về phía chúng tôi.

Thấy vậy đám tăng nhân bên phía Kim Ngưu biết mình đã bại.

Họ không phải không phân biệt được đúng sai mà chỉ là một chút cố chấp, một chút không cam lòng, một chút xấu hổ nên mới làm ra hành động như vậy.

Đến giây phút này họ cũng đã hiểu ra hết thảy.

Lần lượt bỏ v·ũ k·hí xuống mà lần lượt chắp tay niệm phật.

"Ai di đà phật, buông bỏ đồ đao, lập địa thành phật."