Ảnh Giới

Chương 225: Rết Người



Chương 224: Rết Người

Chiều hôm đó, mọi người thi nhau đi lên ngọn núi.

Chúng tôi thì ẩn hình bám theo cái đám đã về báo tin.

Sau nửa ngày thì tất cả đến được một khu đồi trũng.

Ở đó có rất nhiều hang đá to vừa một người có thể chui vừa.

Tuy nhiên nếu tiến vào sẽ phải chui chứ không thể đi nên không ai nguyện ý tiến tới.

Dù sao không ai biết tiến vào những cái hang đó sẽ gặp cái gì.

Một tên trung niên to cao cất tiếng nói.

"Giờ chúng ta làm gì đây?

Hay quay về báo cáo."

Một tên lập tức phản bác.

"Ngươi bị ngu à?

Ngươi định báo cáo là thấy mấy cái hang à.

Nhiệm vụ thăm dò thì ít nhất phải biết là đang đối mắt với cái gì chứ?"

Một tên trong đội báo tin lập tức đưa ra ý kiến.

"Tôi đề nghị chúng ta từng tốp nhỏ tiến vào.

Nếu gặp nguy hiểm thì lập tức lên tiếng.

Để mọi người đề phòng."

Một tên tỏ vẻ bực dọc đầy khinh thường mà nói.

"Vậy ngươi tiến vào đầu tiên nhé?"

Nhưng thật không ngờ cái tên kia lại không từ chối..

"Được.

Tôi từ khi sinh ra chưa hề biết sợ bố con thằng nào."

Việc tên về báo tin tình nguyện đi đầu mạo hiểm khiến mọi người sinh ra cảnh giác.

Thấy mọi người nhìn mình đầy nghi hoặc, hắn vội chống chế.

"Tôi có kĩ năng phòng ngự.

Chỉ cần mọi người buộc dây vào người tôi.

Nếu gặp nguy hiểm thì kéo tôi ra là được."

Nói xong hắn thể hiện kĩ năng phòng ngự cực mạnh của mình khiến mọi người tin tưởng.

Và mọi người cũng rất nhanh đều giảm bớt sự nghi ngờ.

Chúng tôi ở ngoài nhìn rõ hết thảy.

Rất nhanh có thể những kẻ báo tin khác dẫn đội ngũ đi theo lại gần những cái hang.



Sau một hồi bàn luận thì mọi người thống nhất cho những kẻ đỡ đòn tiến vào thăm dò.

Họ sẽ buộc vào những sợi dây để khi gặp nguy hiểm có thể kéo họ ra lập tức.

Sau khi chuẩn bị kĩ càng thì một nhóm 5 người bò vào 5 cái hang đá khác nhau.

Chỉ khoảng độ 3 phút thì nghe tiếng thét thảm vọng ra.

"Aaaa, cứu ta với!"

Ở ngoài mọi người hoang mang.

Mọi người nhanh chóng hô hào.

"Nhanh, nhanh kéo họ ra.

Nhanh lên."

Lập tức những chiếc dây được kéo hết sức.

Rất nhanh họ được kéo ra miệng hang.

Thấy cái chân chui ra rồi sau đó là cái thân khiến mọi người thở phào nhẽ nhõm.

Một người thở phào.

"May quá.

Không ai làm sao cả."

Nói xong thì một số đi tới để đỡ những người tiến vào.

Nhưng vừa kéo họ ra thì đập vào mắt họ là những cái xác không đầu.

Một cô gái hoảng sợ, lắp bắp nói.

"Đây là?

Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Khi mọi người đang hoang mang thì những tên báo tin cũng lập tức tung chiêu từ sau lưng những mạo hiểm giả.

Nhiều người không kịp phải ứng lập tức bị một chiêu miểu sát.

Những người may mắn sống sót lập tức phản ứng lại mà tung chiêu phản kích .

"Các người điên à.

Tại sao lại làm vậy."

Một tên trẻ tuổi nhìn đám báo tin chất vấn.

Đôi mắt hắn vằn đầy tia máu.

Một bà thím đang ôm tay bị cụt thấy vậy thì mắng.

"Ngươi bị ngu sao?

Không nhìn thấy mắt họ đều chuyển đen rồi à?

Họ không còn là con người nữa."



Mọi người nghe vậy thì đã hiểu hết thảy.

Sau khi xác định tình hình địch, ta thì đội mạo hiểm giả lập tức phản kích.

Đội mạo hiểm giả dù gì cũng là những người có kinh nghiệm chiến đấu lâu năm, cộng thêm số lượng lớn nên nhanh chóng dành thắng lợi.

Những kẻ báo tin đều rất thê thảm, họ b·ị c·hém tới đầu cụt, chân đứt.

Khi mọi người tưởng chừng như mọi thứ đã kết thúc thì một tiếng cười ghê rợn vang lên.

"Khặc khặc khặc khặc."

Mọi người nhìn lại phía những cái hang thì nhìn thấy những cái thân không đầu chui ra từ đó.

Trước những hình ảnh đó, khiến con người ta phải lạnh sống lưng.

Có những người yếu tim thì thậm chí còn tim đập, chân run, đứng không vững.

Không để cho nhóm mạo hiểm giả định thần.

Những cái thây không đầu kia lập tức tung chiêu về phía họ.

Những mạo hiểm giả vừa chiến đấu xong còn chưa kịp hồi phục lại phải tiếp tục ứng chiến.

Những cái xác kia cũng không quá mạnh.

Chúng cũng chỉ giống các mạo hiểm giả thông thường biết sử dụng kĩ năng mà thôi.

Thậm chí chúng còn không biết phối hợp mà chỉ tung chiêu theo bản năng.

Vì thế chúng cũn nhanh chóng bị tiêu diệt.

Cuộc chiến kết thúc, khiến nhiều người trực tiếp ngã gục vì kiệt sức.

Một lão già thở không ra hơi nói.

"Con mẹ nó.

Chỗ này bị cái gì không biết?

Hết một đám tự dưng bị khống chế lại tới những cái xác không đầu.

Không biết rồi có xuất hiện một con quái đáng sợ không?"

Nghe vậy thì đồng bạn của hắn chửi.

"Im mẹ cái mồm quạ của mày vào.

Giờ mà xuất hiện quái vật nữa thì chỉ có con đường c·hết."

Mọi người cố gắng vừa nghỉ ngơi dưỡng sức, vừa tán gẫu cho quên đi nỗi sợ.

Những đám mây bay qua, để lộ ánh trăng sáng vằng vặc chiếu lên cả chiến trường.

Một cô gái cảm thán.

"Trăng nay sáng thật.

Nếu không phải chiến đấu thì ta muốn được cùng ngắm trăng với anh ấy."

Một tên đẹp trai cười vui vẻ bắt chuyện.



"Haha, công nhận trăng nay đẹp thật.

Nhưng đẹp nhất không phải trăng xanh mà là trăng máu."

Mọi người nhìn trăng mà thả lỏng.

Công nhận trăng nay sáng xanh vô cùng đẹp.

Dưới ánh trăng có thể nhìn thấy mọi cảnh đêm.

Một người đề nghị.

"Thôi, chúng ta về thôi.

Để mai quay lại thăm dò tiếp."

Mọi người nhanh chóng chỉnh trang lại một chút.

Nhưng đúng lúc này thì màu xanh của anh trăng dần đổi thành màu đỏ.

Mọi người vội ngước nhìn lên trời.

"Chuyện gỉ vậy?"

Một tên cất tiếng hỏi.

Rất nhanh mọi người thấy một đám sương mù đỏ như máu đã che trên đỉnh đầu họ.

Sự việc quỷ dị ắt có yêu.

Một lão già lập tức rút kiếm ra.

"Mọi người cẩn thận."

Lúc này dưới ánh trăng, họ nhìn thấy những cái chi đứt, thân cụt đang liên tục cử động.

Chúng nhanh chóng di chuyển về phía những cái hang.

Ở đó có một thân người xuất hiện.

Người đó cũng không có đầu, dáng đứng lại vô cùng kì quái.

Nó đứng giống động vật đứng hơn là người.

Rồi cái thân đó bay lên.

Những cái thân khác bắt đầu ghép vào sau đít cái thân đó như con rắn.

Mọi người thấy vậy thì chỉ biết há hốc mồm.

Chưa để mọi người kịp phản ứng thi những cái chân, tay lại bay tới ghép vào thân, khiến giờ trông thứ đó chẳng khác gì một con rết.

Một con rết người với hàng trăm cái chi.

Rồi giống như dự đoán.

Một cái đầu rết khổng lồ chui ra khỏi cái thân không đầu.

Nó đưa đôi mắt đỏ ngầu quan sát chúng tôi.

Sau khi ghép nối xong thì nó bò lạch bạch trên những tảng đá rồi cười lên đầy quỷ dị.

"Khạc, khạc, khạc.

Thật là nhiều đồ ăn ngon."