Bản Tọa Trần Đại Tiên, Thích Thu Nghĩa Nữ!

Chương 14: Hắc y nhân, nhân trệ



Chương 14: Hắc y nhân, nhân trệ

[ Mặc dù sau đó đội tuần tra phường thị bắt tay vào điều tra, nhưng tạm thời chưa có dấu vết gì của hắc y nhân, mục tiêu của hắn càng mơ hồ khi Dương Nhu không b·ị c·ướp, không bị x·âm p·hạm hoặc bất kỳ điều gì khác ]

[ Quản sự để các đệ tử trong cửa hàng cẩn thận một chút, phải biết Dương Nhu dù mặc môn phục Mặc Huyền Tông trên người vẫn bị tập kích như thường, do đó khuyên các ngươi không nên đi xa khỏi phạm vi phương thị ]

[ Ngươi chỉ xem Dương Nhu gặp xui xẻo, đụng phải tên điên, thăm bệnh nàng cho có lệ liền bắt đầu nhậm chức ]

[ Ngày hôm sau, đấu giá hội chính thức bắt đầu, hàng ngàn tu sĩ rầm rộ tập trung tại Tầm Bảo Các, ngươi cùng Tiêu Phàm cũng ở trong số đó ]

[ Cuộc đấu giá vô cùng rầm rộ, xuất hiện trung phẩm Phá Chướng Đan, Tiêu Phàm hao gần hết tài sản mới miễn cưỡng thu một viên vào tay, ngươi có hứng thú với một món trung phẩm phi hành pháp khí, nhưng do giá cả đắt ngang ngửa thượng phẩm pháp khí nên đành thôi ]

[ Kinh dị hơn nữa, vật áp trục lần này là một viên trung phẩm Trúc Cơ đan xuất xứ từ Mặc Huyền Tông, toàn bộ khách đấu giá điên rồi, là trung phẩm, cạnh tranh kịch liệt đến cực hạn, các phe đỏ ngầu cả mắt như muốn vào một giây sau liền rút pháp khí đấu pháp ]

[ Cũng may, Tầm Bảo Các thực lực không tệ, có tu sĩ Trúc Cờ đứng ra trấn áp cục diện ]

[ Cuối cùng Trúc Cơ Đan được bán với giá ba vạn hạ phẩm linh thạch, gấp ba lần hạ phẩm Trúc Cơ Đan thông thường, ngươi cùng Tiêu Phàm chỉ có thể choáng váng ngồi xem, không có tư cách tham dự cạnh tranh ]

[ Rời khỏi Tầm Bảo Các, bằng hữu ngươi Tiêu Phàm dự tính ở lại phường thị một thời gian, sau đó cả hai tạm thời tách ra ]



[ Nửa tháng sau, trong lúc ngươi đang giới thiệu đan dược cho tán tu, một nam nhân trung niên dáng vẻ đầy sương gió bước vào, sau lưng hắn là một mỹ phũ quyến rũ với đường cong đầy đặn mê người ]

[ Ngươi hỏi thăm thì biết cả hai là phụ mẫu của Dương Nhu, nay nghe tin nữ nhi g·ặp n·ạn nên đã gấp rút đi nửa tháng tìm tới nơi đây muốn gặp sư tỷ, nghe vậy ngươi báo cho quản sự thì được giao phó mang hai người đến hậu viện phía sau cửa hàng ]

[ Đưa đến phòng, để lại hai vị phụ mẫu lo lắng cho nữ nhi, ngươi lặng lẽ đi đến cạnh cửa, bất tri bất giác nhớ tới mẫu thân Từ Chiêu, không biết nàng ở Mộc phủ có tốt không ]

[ Ngẩn người vài phút, nghe thấy tiếng nỉ non khóc lóc trong phòng, ngươi âm thầm quyết định lần sau đến kỳ nghỉ phép, quay về tông môn sẽ giải quyết dứt điểm với Mộc Doanh Doanh ]

[ Ngươi chờ đợi nửa giờ, quản sự đến, không biết hai bên trò chuyện thế nào mà sau đó phụ mẫu Dương Nhu mang sư tỷ theo, cùng rời khỏi cửa hàng đan dược ]

[ Thử dò hỏi, hóa ra sư tỷ Dương Nhu trúng kỳ độc, khả năng cao cần nhị phẩm đan dược mới có thể trị liệu, nhưng quản sự cùng phụ mẫu của sư tỷ đều biết, tông môn sẽ không vì một đệ tử ngoại môn mà cho miễn phí thứ quý giá như vậy ]

[ Cả hai người bọn họ lại không đủ linh thạch mua đan, nên quyết đoán mang nữ nhi đi, tha hương cầu đan, tìm một chút cơ may sống sót ]

[ Hiểu rõ mọi chuyện, tâm tình ngươi cực kỳ phức tạp ]

[ Đại Lý, tháng 9 năm 8905, một tin tức truyền về, toàn bộ cửa hàng đan dược chấn động ]

[ Sư tỷ Dương Nhu, phụ mẫu nàng, cùng hai đệ tử ngoại môn của Mặc Huyền Tông c·hết thảm tại một thành thị cách phường thị không xa ]



[ Bốn bộ t·hi t·hể treo xác trên tường thành, riêng sư tỷ Dương Nhu chưa c·hết nhưng b·ị c·hém đứt tứ chi, sau đó dùng cọc sắt cắm giữa phủ thành chủ ]

[ Ngươi kinh hãi không nói nên lời, tự hỏi rốt cuộc là thù là oán gì mà làm đến cỡ nước, quản sự đoán chuyện này ảnh hưởng không nhỏ, khả năng cao Chấp Pháp Đường sẽ bắt tay vào điều tra ]

[ Rất nhanh, ngoại môn Chấp Pháp Đường ra tay, mấy ngàn dặm xung quanh Phong Lâm phường thị lập tức gà bay chó chạy, phỉ tu tan tác chim muông, tậm chí có tán tu Trúc Cơ kỳ bị vây g·iết chí tử, nhưng h·ung t·hủ thật sự mãi vẫn chưa thấy đâu ]

[ Hơn tuần sau, tình trạng của Dương Nhu ngày càng kém, tứ chi bị chặt biến thành nhân trệ, kịch độc liên tục tác quái h·ành h·ạ nàng, nội tạng tan rã, xương cốt vỡ vụn theo từng khúc, quản sự không đành lòng thấy Dương Nhu chịu đựng đau đớn cực khổ vậy mãi, liền quyết định giúp nàng ra đi thanh thản ]

[ Ngươi cùng hai đệ tử khác mang di thể nàng đi, thuê vài phàm nhân lập mộ ở khu rừng nhỏ lân cận phường thị, xem như được yên nghỉ ]

[ Tháng 11 năm 9085, Tiêu Phàm dự tính về tông, hẹn ngươi dùng bữa ở Túy Tiên Lâu, ngươi vui vẻ đồng ý, phải biết tiêu phí ở đó chẳng hề rẻ, ngươi đoán Tiêu Phàm trong mấy tháng nay đã phát tài hay gì đó rồi ]

[ Chiều hôm ấy, truyền âm phù lóe lên, ngươi liền xin quản sự cho nghỉ ngơi sớm, sau đó liền thay một bộ y phục nhẹ nhàng thoải mái hơn, cuối cùng vui vẻ đi về hướng Túy Tiên Lâu ]

[ Đi nhanh trên phường thị nhộn nhịp hoa lệ, vì nghĩ rằng ở chỗ này nằm trong phường thị nên ngươi không quá cảnh giác, nhưng càng đi người xung quanh càng ít, không biết từ khi nào một màn sương quái dị đã bao phủ cả con đường ]



[ Đến lúc này ngươi mới thấy có gì đó không đúng, cảnh giác nhìn quanh, bỗng trên con đường phía trước xuất hiện một hắc y nhân mang mặt nạ khóc than, hai vệt máu đỏ tươi từ hốc mắt khiến ngươi thấy lạnh sống lưng ]

[ Ngươi lập tức kích hoạt ngự phong phù, một cơn gió cuốn lấy hai chân, thân thể vừa bay v·út lùi về sau ngươi liền thấy thấy vai trái đau đớn đến cực điểm, máu tươi tung tóe khắp váy dài, một cánh tay trắng mềm mịn rớt xuống đất, nhưng trong nháy mắt da thịt liền thối rữa, chỉ còn lại bạch cốt ]

[ Hắc y nhân như hòa vào màn sương, chỉ vừa chớp mắt đã xuất hiện cách ngươi ba mét, bàn tay nhợt nhạt dưới vải đen nhô ra, hóa thành trảo chụp về phía ngươi ]

[ Một mùi tanh tưởi khó ngửi khiến ngươi thấy choáng váng hết đầu óc, nhưng không vì thế mà từ bỏ chống cự, hai tấm Kim Giáp Phù hóa thành giáp vàng bao phủ cơ thể, lại một chiếc mai rùa phóng ra, bát quái trận đồ xuất hiện bên trên mai rùa với ý đồ ngăn chặn độc trảo ]

[ Ngươi tưởng thế là có thể chặn, nhưng không ngờ trong màn sương mù tuôn ra từng cánh tay trắng hếu cũng mang theo kịch độc chụp về phía mình ]

[ Công kích đến từ tứ phương tám hướng, ngươi đều xuất hiện ảo giác thấy cố nãi nãi đang vẫy tay về phía mình thì bất chợt một viên ngọc từ trên trời rơi xuống, ánh mắt chạm vào nó ngươi liền có cảm giác hãi hùng kh·iếp vía ]

[ Vừa chạm đất, viên ngọc ngay tức khắc vỡ nát, bắn ra mấy chục tia lôi đình, văng tung tóe nghiền nát những bàn tay trắng hếu, hắc y nhân cũng bị đẩy lùi về sau, áo bào đen cháy lỗ chỗ, cả người bóc khói ]

[ Ngươi hoảng hồn lại sau ánh sáng chói mắt, liền thấy Tiêu Phàm cản ở phía trước, trong tay là một thanh đại đao bốc lên hỏa diễm hừng hực chém về hắc y nhân, nhưng từ trong màn sương lại hiện lên những cánh tay c·hết chóc cản trở ]

[ Sau đó ngươi cùng Tiêu Phàm liên thủ đối chiến hắc y nhân, nhưng đối phương lại là luyện khí hậu kỳ, dù là hai đánh một ngươi vẫn cảm thấy cố hết sức, thậm chí lực bất tòng tâm, cũng may có Tiêu Phàm kiên cường đè ở trước, nếu không ngươi đã sớm c·hết ]

[ Đánh giằng co gần nửa nén nhang, ngươi cùng Tiêu Phàm đầy người đều là v·ết t·hương, hắc y nhân mất kiên nhẫn ra tay ngày càng hung bạo điên cuồng, cả hai người các ngươi bắt đầu không chống đỡ nổi ]

[ May mắn trong tình thế nguy cấp, bỗng có tiếng rít xé rách màn sương, một thân ảnh đạp phi kiếm bay về phía này, y phục xám đại diện cho chấp sự ngoại môn, nhưng trước ngực có hai chữ " chấp pháp " ]

[ Ngươi nhận ra vị tiền bối này, đó không phải chấp sự thông thường, mà là phó đường chủ Chấp Pháp Đường, hàng thật giá thật đại tu sĩ Trúc Cơ kỳ ]

[ Chỉ thấy phó đường chủ chân đạp phi kiếm, tay vung lên liền ngưng tụ một thanh cự kiếm hàng chục mét đâm về phía hắc y nhân, uy thế khủng kh·iếp đến mức ngươi cùng Tiêu Phàm không thở nói, cứ như sâu kiến đứng trước cự long ]