[ Mặc dù hắc y nhân chỉ là luyện khí hậu kỳ, nhưng đứng trước phó đường chủ lại không hề sợ hãi, ngươi thậm chí còn mơ hồ thấy được sau lớp mặt nạ, hắn dùng ánh mắt trêu cợt nhìn về phía Tiêu Phàm ]
[ Đại kiếm tới rồi, sau lưng hắc y nhân đột nhiên xuất hiện một bức tượng thần dữ tợn, mọc ra ba mươi sáu cánh tay trắng hếu như bị chặt xuống từ n·gười c·hết, kiếm cùng tượng thần chạm nhau, một cú nổ lớn thổi bay mấy dãy lầu ]
[ Đợi đến khi ngươi cùng Tiêu Phàm bị trọng thương chui ra từ đ·ống đ·ổ n·át, hắc y nhân đã biến mất không dấu vết, phó đường chủ còn bị một móng tay đen kịt đâm xuyên bả vai ]
[ Đợi đội tuần tra cùng đệ tử Chấp Pháp Đường tới, trận hỗn loạn này coi như có một cái kết thúc ]
[ Ngươi cùng Tiêu Phàm đều b·ị t·hương rất nặng, phó đường chủ Chấp Pháp Đường như nhận ra ngươi liền cho đệ tử cưỡi phi chủ đưa cả hai về tông dưỡng thương ]
[ Cuối tháng 11 năm 9085, ngươi ổn định thương thế, nhưng cánh tay b·ị c·hém đứt đã hóa bạch cốt thì không thể khôi phục, trừ khi ngươi có thể đột phá Trúc Cơ hoặc sử dụng nhị giai Phục Cốt Đan ]
[ Tiêu Phàm vẫn còn đang bế quan không ra, nghe Kiều Tiểu Nhã tới thăm hỏi thì biết hắn đã khôi phục từ tháng trước, nhưng chẳng hiểu sao vừa ra không lâu lại lao đầu vào bế tử quan ]
[ Ngươi còn từ miệng nàng biết một chuyện, đó là nghĩa phụ rất tức giận, nghe đám đệ tử đồn đại, có người thấy nghĩa phụ đi vào nội môn không lâu liền gặp người của Chấp Pháp Điện cưỡi phi chu, sát khí đằng đặc tiến về Phong Lâm phường thị ]
[ Ngay cả ngoại môn Chiến Pháp Đường không liên quan gì cũng xen vào một chân, xuất động hai vị phó đường chủ ]
[ Đại Lí Vương Triều, cuối năm 8095, vùng phía bắc nổi lên gió tanh mưa máu ]
[ Mô phỏng kết thúc ]
" Hết rồi ? Đáng c·hết đoạn chương ! "
Trần Lục còn chưa đã thèm, bất mãn lầu bầu.
" Nhưng tượng thần nhiều tay hửm ? Sao nghe quen quen, cứ như đã nghe qua ở đâu rồi " Hắn khẽ vuốt cầm suy tư, qua vài phút vẫn không nhớ nên chỉ đành từ bỏ, nào nhớ tính sau.
Ngồi xuống, uống một ngụm trà tỉnh thần, Trần Lục tổng kết toàn bộ tình báo quan trọng.
Đầu tiên là bảy trăm năm linh nhũ, thứ này nhất phải đạt được, hi vọng đột phá luyện khí hậu kỳ đều phải nhờ vào nó.
Thứ hai là Nhược Ly, nha đầu đó vậy mà cãi lời ta gia nhập Chiến Pháp Đường, thật giỏi !
Trần Lục có chút buồn bực nghĩ tới.
Thứ ba là chấp sự Tạp Dịch Đường ăn chặn bổng lộc của đệ tử, chuyện này cần giải quyết ngay, không cho đẻ trứng.
Thứ tư...
...
Mô phỏng xong liền cố gắng tu luyện hết đêm, không hiểu sao hắn chăn chỉ đến thế, mà tu nửa đời vẫn lẹt đẹt trung kỳ.
Đối với tứ linh căn, dù là đẳng, trong tình huống có đủ tài nguyên, tốc độ này quá mức vô lí, chỉ có thể quy cho bình cảnh luyện khí hậu kỳ quá mức vững chắc.
Đến tứ thúc cũng từng nghi ngờ Trần Lục lười biếng, nhưng hắn lười biến sao ?
Tuyệt đối không có !!!
Một đêm cần cù.
Ngay hôm sau Trần Lục liền bắt tay vào việc chính, được đường chủ cho nghỉ phép nên hắn có đầy đủ thời gian rảnh rỗi.
" Trước hết đến nội môn "
Tạp dịch, ngoại môn, nội môn.
Ba nơi này ngăn cách nhau, không có phận sự thì người bên dưới không thể đi vào khu cao hơn, nhưng ngược lại thì có thể.
Trần Lục sở hữu lệnh bài chấp sự, còn có ấn tín của Chấp Pháp Điện cùng Đan Phong nên tất nhiên không có vấn đề gì.
Một đường thuận lợi tới nội môn, nhìn từng đệ tử ít nhất là luyện khí tầng bảy khiến Trần Lục có hơi cảm khái, tu vi của bản thân vẫn là quá yếu ớt.
" Lúc trước từng có dự tính dưỡng lão, hiện tại có cơ duyên còn dưỡng cái mẹ nó ! "
...
Tại Mặc Huyền Tông, nếu ngoại môn là đường khẩu thì nội môn có các đại điện cùng sơn phong.
Chẳng hạn như ngoại môn tồn tại Chấp Pháp Đường, thì nội môn sẽ có Chấp Pháp Điện nằm ở cấp bậc cao hơn.
Đường chủ sẽ được bổ nhiệm bởi điện chủ.
Còn sơn phong, nó nằm ở một khía cạnh khác.
Nếu nói đường khẩu cùng đại điện có chức năng riêng chủ yếu dùng để quản lí tông môn, thì sơn phong đại diện cho truyền thừa, từng mạch với nhiều sắc thái khác nhau.
" Ngừng lại, trọng địa Chấp Pháp Điện, kẻ không phận sự nghiêm cấm bước vào ! "
Trần Lục vừa giải trừ ngự phong thuật đáp xuống trước hai cột đá cao v·út, thì bị đệ tử mặc môn phục màu đen cản lại bằng trường kiếm sáng loáng.
Bên hông đeo chấp pháp lệnh, khí tức trên thân hai người thủ vệ đều vô cùng mạnh mẽ, là luyện khí hậu kỳ đỉnh phong.
Không chờ Trần Lục đáp lại, bên tai cả hai đệ tử gác cổng liền vang lên âm thanh nhàn nhạt:
Hắn đến tìm ta, cho vào đi —
Truyền âm thuật, là Lãm chấp sự !
Đệ tử áo đen đứng đầu thu kiếm về, khẽ chấp tay khom người về phía không khí, sau đó quay sang nói.
" Sư đệ thứ lỗi rồi, vào đi Lãm chấp sự cho mời "
" Đa tạ sư huynh " Trần Lục nhanh chóng đáp lại.
Chấp sự tạp dịch trừ việc có chức vị cùng trách nhiệm cần gánh vác ra, thì về mặt địa vị cũng chỉ ngang hàng với đệ tử nội môn thôi, huống chi đối phương còn là đệ tử Chấp Pháp Điện.
Tu vi lại cao hơn, gọi sư huynh là chuyện rất bình thường.
Đi thẳng, quẹo một vòng, lượn qua kia, đi tiếp...
Lướt qua từng đội chấp pháp khí thế hung hãn, Trần Lục tới trước một tòa tháp cao năm tầng với những rãnh dung nham nóng rực đang chảy trên mặt tường.
" Nghe sư thúc bảo tòa tháp này nối liền với một đầu nhị phẩm hỏa linh mạch, thật nóng ! "
Trần Lục vừa cảm thán một câu, không biết từ khi nào sau lưng bước tới một thân ảnh yểu điệu trong bộ váy đỏ rực.
" Sư đệ đến rồi sao không vào ? Lảm nhảm cái gì cơ "
" Sư thúc "
" Gọi sư tỷ đi "
Trần Lục vội quay đầu, liền gặp một nữ tử linh động đầy sức sống, vẻ ngoài trẻ trung chẳng khác gì mười mấy năm trước, còn chính hắn lại già hơn nhiều.
Lãm Hồng Lăng, vốn thuộc Đan Phong, còn là đệ tử Kim đan Chân nhân, nhưng do thiếu nhiệt tình với luyện đan nên bị chân nhân ném vào Chấp Pháp Điện ma luyện một phen.
Vốn tưởng nàng sẽ gặp đau khổ, ai ngờ càng làm càng quen, càng tham gia chấp pháp hung danh lại càng hiển hách, thậm chí tám năm trước đột phá Trúc Cơ.
Ngoại hiệu Hỏa Phiến Tiên Tử, nắm trong tay Phược Hỏa Phiến, từng dựa vào tu vi Trúc Cơ sơ kỳ chém g·iết tà tu Trúc Cơ trung kỳ.
Chiến tích vượt cấp ghê gớm đấy, nhưng không vượt qua nổi sở thích quái dị của nàng.
Lãm Hồng Lăng mặc kệ ngươi có phải đồng môn hay không, chỉ cần dám động thủ, sẽ lập tức cho ngươi trải nghiệm cảm giác không mảnh vải che thân.
Phược Hỏa vốn nên công kích thần hồn lại mang đi chuyên môn đốt quần áo người khác, không có bất kỳ kiêng nể nể nang gì cả, sư phụ nàng là Kim Đan, chỉ có kẻ khác kiêng kỵ nàng thôi.
Thế là nam cũng được, nữ tử cũng không thành vấn đề, thậm chí có nữ đệ tử t·ự s·át vì quá xấu hổ.
Có thể nói ở nội môn, hung danh không ai không sợ.
Một tiên tử tà dị như thế lại có quan hệ khá tốt với Trần Lục, liên kết thông tứ thúc chỉ là một bộ phận, ắt hẳn hắn khá hợp khẩu vị của nàng.
" Sư đệ hôm nay rảnh rỗi đến tìm ta là vì cái gì "
" Sư thúc, ta..."
" Gọi sư tỷ ! "
" Không thể, ngài bây giờ là Trúc Cơ, theo môn quy phải xưng..."
" Sư tỷ ! " Lãm Hồng Lăng hung hăng giơ chân ngọc đạp một cước, chỉ kém tí là gãy ngón chân hắn, mép váy nàng hơi lay động hiện lên đôi chân dài nóng bỏng khiến ai cũng phải lóe mắt một cái.
" Ngạch, được rồi sư tỷ " Cảm thụ hơi nóng áp vào mặt, Trần Lục ngoan ngoãn làm theo, nhưng lại hiếu kỳ. " Hôm này sư tỷ làm sao vậy, nộ khí lớn thật "