Như chạm trúng điểm n·hạy c·ảm, Lãm Hồng Lăng vốn tính linh động liền xổ một tràng dài.
" Còn không phải bà nương cao như cột đình ở Kiếm Phong, chẳng biết lên cơn điên dại thế nào lại chạy tới khiêu chiến sư tỷ ngươi "
" Nàng Trúc Cơ viên mãn, đánh kẻ trung kỳ như ta mà không thấy mất mặt để thắng, thắng rồi còn trào phúng nói lão nương trông thật khô cạn do thiếu gia vị "
" Này đáng ghét không phải chê ta già sao, đúng là điên ! "
" Ỷ có tình yêu thì hay ? Tên mặt trắng kia cũng chẳng phải thứ tốt lành gì, được mỗi cái mặt tuấn tú không tệ, lão nương chờ xem nàng bị ăn đến cả xương cũng không còn ! "
" Khục khục ! " Trần Lục khẽ ho khan một cái.
Hắn biết đang nhắc tới ai, hẳn là Kiếm Phong đại sư tỷ Tuyệt Thiên Tuyết, là nhân vật thiên kiêu chân chính, không phải hắn có thể trêu vào.
Còn tên mặt trắng ?
Chẳng lẽ là Bạch Diện Lang Quân - Yến Vô Tà trong truyền thuyết, tân tinh mạnh nhất trong ngàn năm gần đây của Cực Âm Kiếm Các ?
" Đi, đi vào trong " Xổ một tràng cho đỡ bực tức, Lãm Hồng Lăng dẫn Trần Lục vào hỏa tháp.
Đến phòng tiếp khách, một ly nước đỏ tươi đang sôi sùng sục được nàng tự tay rót đặt lên mặt bàn:
" Thử xem, nó là Hỏa Túy Tửu "
" Vận may sư đệ tốt đấy, bình thường tu sĩ Trúc Cơ cũng không có cơ hội dùng đâu "
" Sư tỷ thật tốt, đệ tử Kiếm Phong thật không có mắt " Trần Lục nịnh nọt một câu, nhìn thấy ly rượu như được lấy từ chảo dầu sôi dưới âm phủ lại có hơi lo lắng.
" Chậm rãi dùng, cẩn thận một chút bằng không ngươi sẽ được trải nghiệm cảm giác giống như bị Phược Hỏa Phiến thổi qua đấy "
Lãm Hồng Lăng ác thú vị nhếch miệng nhắc nhở, như xem trò vui.
"..." Trần Lục cầm ly nhỏ tẹo lên mà cứ như vác cực tạ nặng ngàn cân, chỉ sợ một ngụm vào cổ họng liền thành bò bít tết.
Đặt lên miệng, một giọt chất lỏng vừa xuống Trần Lục liền trừng lớn hai mắt.
Khí quản đau xé như bị que sắt nóng rực chọt vào, cả người thoát hơi nước, linh lực trong đan điền sôi trào khiến hắn đỏ lên như con tôm luộc, không cần thận làm ly rượu trợt khỏi tay lại bị một sức mạnh vô hình đặt vào trên bàn.
Chờ nửa nén nhang,
" Bình tĩnh lại chưa "
Lãm Hồng Lăng buồn cười, không có vẻ gì là ngượng ngừng liếc hắn một cái.
"..."
Còn Trần Lục thì xấu hổ muốn đột tử, linh tửu đáng c·hết này thế mà đốt cháy cả y phục, giờ trên người hắn lủng lỗ chỗ.
Còn may khi hắn là nam nhân, nếu là nữ nhân hẳn phải bại lộ rất nhiều xuân quang.
Móc nhẫn trữ vật phủ lên thân thể thêm một lớp y phục, hắn kiêng kỵ nhìn ly linh tửu vẫn còn hơn phân nữa.
" Chậc chậc ~ thật lớn "
" Sư tỷ, đừng cười như vậy, giống biến thái hái hoa tặc "
" Chậc chậc ~ "
" Tốt, phần còn lại ngươi nên dùng vào nửa tháng sau, tu vi của sư đệ vẫn quá thấp, dùng nhiều hại nhiều hơn lợi "
" Thiên phú kém cỏi, sư tỷ chê cười rồi "
Hai người trò chuyện chốc lát, rốt cuộc kéo tới trên người tứ thúc Trần Hữu Vân.
" Trần sư huynh quay về gia tộc quá lâu rồi "
" Sư tôn đều hỏi qua vài lần, lão nhân gia ngài ấy có vẻ không được hài lòng lắm, sư đệ có rõ là xảy ra chuyện gì chăng ?"
" Nói sao đây...đúng là xảy ra chút việc nhà " Trần Lục nói lập lờ đôi nước, rõ ràng không muốn kể kỹ càng.
Lãm Hồng Lăng hơi bĩu môi, nhưng không hỏi thêm.
Nàng chỉ thuận miệng thôi, ngay cả sư huynh đều giấu kỹ như vậy, hỏi cháu hắn mà biết được mới là lạ.
" Nha, không muốn kể thì thôi "
" Nói đi, hôm nay ' tôm đến nhà rồng ' là có chuyện chi ? Cần bản sư tỷ hỗ trợ sao "
Con tôm năm mươi tuổi thanh xuân nhanh chóng kể rõ mọi chuyện cho rồng nghe.
" Chấp sự Tạp Dịch Đường ? "
" Thật...can đảm ! " Hiểu rõ sự việc, Lãm Hồng Lăng như thể đã đổi một bộ mặt, băng lãnh gằn từng chữ.
Từ tinh động, vui vẻ, cộng thêm chút đùa ác.
Biến thành lạnh lẽo, dáng vẻ công chính nghiêm minh nên có của đệ tử Chấp Pháp Điện.
" Ta sẽ giải quyết chuyện này, tất cả kẻ có liên quan ắt phải tiến vào Phong Hỏa Lao Ngục "
Dù chưa điều tra rõ ràng, nhưng Lãm Hồng Lăng đã đưa ra phán quyết cuối cùng.
Đây cũng là h·ình p·hạt cao nhất mà Chấp Pháp Điện có thể đưa ra, nó còn đáng sợ hơn cả phế tu vi trục xuất tông môn.
Phong Hỏa Lao Ngục,
Núi đao, biển lửa, âm phong...chỉ ba cái này là đủ khiến bất kỳ kẻ tử sĩ cứng cỏi nào cũng phải thống khổ đến c·hết đi sống lại.
Da mặt Trần Lục khẽ run một cái, cảm thấy hơi quá mức, nhưng nghĩ kỹ, lại thấy bình thường.
Sư tỷ vốn đang tức giận vì đại sư tỷ Kiếm Phong, hắn đúng lúc chạy tới đổ dầu vào lửa, thế là...như vậy đó.
Bỗng dưng, Lãm Hồng Lăng thay đổi vẻ mặt về như cũ, khẽ vuốt năm ngón tay thon dài chạm vài cầm ngọc, trêu cợt nói:
" Sư đệ thật là không giảng tiên đức, người khác phát hiện chuyện này tối đa cũng chỉ tố cáo cho ngoại môn Chấp Pháp Đường, còn ngươi thì hay rồi, chạy tới tận Chấp Pháp Điện "
" Ta cược đám chuột ở Tạp Dịch Đường tuyệt đối không lường được đến nước đi này của ngươi "
" Khục, đúng là có chút hưng sư động chúng, dùng đao mổ trâu, không phải...dùng tiên kiếm g·iết heo.. "
Thấy ánh mắt nguy hiểm của sư tỷ, Trần Lục vội sửa câu cuối.
" Nhưng thật ra còn có một chuyện, sư tỷ có biết tượng thần với nhiều cánh tay trắng hếu nguồn gốc thế nào chăng ? Sư đệ vừa gặp phải cách đây không lâu "
" Cái gì ! "
Lãm Hồng Lăng đột nhiên biến sắc khi nghe, lo lắng hỏi. " Ngươi thấy nó ở đâu, không gặp nguy hiểm gì chứ ? "
Thấy Lãm Hồng Lăng kinh động như vậy, trong lòng Trần Lục nhảy một cái, xem ra tượng thần đó rất ghé gớm, không dễ trêu.
Liền lắc đầu.
" Không gặp nguy hiểm, ta chỉ thấy từ xa, hôm nay nhớ lại thấy là lạ liền thuận tiện đến hỏi sư tỷ "
" Ra vậy "
An tâm hơn chút, Lãm Hồng Lăng trầm ngâm chốc lát, không hiểu sao lại hỏi: " Ngươi hiểu bao nhiêu về Tung Hoành Đạo ? "
" Tung Hoành Đạo ? Một trong hai thế lực ma đạo dưới trướng Tà Chướng Ma Sơn ? "
" Đúng thế "
" Ngươi có biết gì về giáo chúng của Tung Hoành Đạo không ? "
" Sư đệ không rõ, mời sư tỷ chỉ giáo " Trần Lục lắc đầu, hẳn từng chém g·iết phỉ tu, nhưng với ma tu thì chưa thật sự liều sống liều c·hết lần nào.
Lãm Hồng Lăng khẽ gật đầu, quyết định nói kỹ một chút:
" Tại sao ' nhị giáo nhất ma sơn ' được coi là ma đạo ? "
" Phệ Tâm Giáo xé ngực mổ bụng đồng loại, nuốt tim uống máu luyện ma công "
" Tung Hoành Đạo bái lạy tà ma, hiến tế sinh mệnh, họa loạn thiên hạ, nịnh nọt tà tượng, cũng chỉ vì sẽ được ban cho sức mạnh "
" Tà Chướng Ma Sơn là chiến trường viễn cổ, tràn ngập tử khí oán hồn, danh xưng Nam Linh cấm khu, ai vào ắt phải c·hết, tam đại Thi Vương, bát phương Quỷ Vương đều là đỉnh cấp ma đầu tồn tại từ xa xưa "
Lãm Hồng Lăng giới thiệu sơ qua ba cái thế lực ma đạo, lại xoay về Tung Hoành Đạo, nói kỹ hơn.
" Với Tung Hoành Đạo, môn chúng ở tầng thấp nhất vì mưu cầu nhanh chóng tăng cường tu vi sẽ đắp nặng tượng thần, sao đó dùng sinh mệnh đi hiến tế,..."
" Hiến tế ở đây không nhất định phải lấy máu c·hặt đ·ầu, chúng có thể châm ngòi c·hiến t·ranh ở quốc gia phàm nhân, có thể khích bác khiến thế lực tu tiên khai chiến, càng có thể thả ra bệnh dịch, dưỡng quỷ luyện tà,...tất cả đều có thể dùng để lấy lòng ma tượng "
" Theo như ta được biết Tung Hoành Đạo thường xuyên hiến tế bốn loại tượng thần "
" Đói Khát Di Lặc, Vạn Thủ Bồ Tát, Tống Tử Quan Âm "
" Tượng thần mọc ra nhiều tay n·gười c·hết mà ngươi thấy rất có thể đến từ Vạn Thủ Bồ Tát, ta từng gặp tà tu sở hữu bốn mươi hai quỷ thủ có thể bộc phát sức mạnh ngang ngửa tu sĩ Trúc Cơ "
...
...
...
( P/s: Không phải bài phật, không phải bài phật, không phải bài phật, chuyện quan trọng nhắc lại ba lần )