Đặng Hạn Siêu cuối cùng cũng đáp xuống sân bay. Gương mặt anh cho chút mệt mỏi, anh vội để vali sang một bên, sau đó lấy điện thoại gọi cho Lạc Dao. Mấy phút trôi qua mà phía bên kia vẫn không bắt máy, cô đã chặn số anh. Ngay lập tức, anh vội bắt taxi đến nhà cô.
Đến nơi thì trời đã tối sầm, bầu trời hôm nay đen kịt, có lẽ sắp chuyển mưa. Tia sấm xuyên ngang làm sáng một góc trời. Hiện tại, Hạn Siêu đã đứng phía bên ngoài, trước nhà Lạc Dao, anh nói lớn:
- "Lạc Dao, em xuống đây gặp anh đi. Tại sao không nghe máy chứ?"
Nghe âm thanh ở bên ngoài, Lạc Dao nhanh chóng mở cửa sổ mà nhìn xuống. Cô phát hiện Đặng Hạn Siêu đang đứng ở bên dưới nhìn lên. Chẳng phải anh đang ở Anh quốc sao? Sao có thể....
Rào....rào...
Trời đổ mưa, Đặng Hạn Siêu vẫn đứng yên ở đấy chờ đợi. Anh sẽ chờ cho đến khi nào cô chịu xuống nhà nói chuyện với anh mới thôi. Nhìn bóng người con gái trên cao vẫn đang do dự, khuôn mặt lúc này của Hạn Siêu đã thấm đẫm nước mưa, anh ngước lên cao mà hét lớn:
- "Nếu em không chịu xuống, anh sẽ đứng ở đây mãi, đến khi nào em chịu gặp anh mới thôi."
Lạc Dao có chút dao động, cô toang bước xuống lầu nhưng lại nghĩ đến lời nói của Bích Dao khi trước liền nói vọng xuống.
- "Anh về đi, chúng ta không còn liên quan đến nhau nữa."
Nói rồi, cô đóng sầm cửa sổ, mặc cho anh bên dưới như thế nào. Trời mưa mỗi lúc một lớn, cả thân người Đặng Hạn Siêu đã ướt đẫm, ngay cả chiếc vali bên cạnh cũng bị cơn mưa tra tấn. Dù là như thế những vẫn không dập được ngọn lửa quyết tâm đang rực cháy bên trong anh. Đặng Hạn Siêu siết chặt tay, anh vẫn yên lặng mà đứng đợi cô.
Lạc Dao ngồi trên giường cảm thấy vô cùng bức bối, cô lập tức hé cửa sổ để quan sát. Quả thật, anh vẫn còn đứng đấy. Nếu cứ tiếp tục, anh sẽ đổ bệnh mất.
Nhìn cảnh tượng này cô không cầm lòng, vội lấy cây dù bước ra ngoài. Thấy người con gái đang tiến lại gần phía mình, Đặng Hạn Siêu nở một nụ cười thật tươi, lộ ra đôi đồng điếu thu hút phái nữ, giọng có chút mệt mỏi, nhìn cô nói:
- "Em chịu gặp anh rồi sao? Tại sao mấy ngày này em không chịu nghe máy?"
Lạc Dao gương mặt nghiêm túc, cô nhìn thẳng vào mắt anh, nói:
- "Bởi vì anh đã có vợ sắp cưới rồi. Em không muốn trở thành kẻ thứ ba."
Ưm...
Vừa dứt lời, cánh môi cô đã bị anh khóa chặt. Cô giật mình làm rơi chiếc dù đang cầm trên tay. Cả hai người hiện tại đang đứng dưới cơn mưa lạnh lẽo. Lạc Dao vùng vẫy cố đẩy anh ra khỏi nhưng thất bại. Cô càng kháng cự khiến anh càng giữ chặt cô hơn. Đầu lưỡi ấm nóng của anh không ngừng làm loạn trong khoang miệng cô. Không còn cách nào khác, Lạc Dao chỉ còn biết dùng hạ sách. Cô cắn mạnh vào môi Hạn Siêu đến mức bật máu, anh đau đớn, khẽ rút ra khỏi môi cô, tức giận nói:
- "Là cô ta bảo em tránh xa anh đúng không? Anh chưa từng yêu cô ta, người anh yêu chỉ có Lạc Dao em mà thôi."
Nói rồi, Đặng Hạn Siêu nhấc bổng cô lên cao sau đó đi vào phía bên trong căn nhà. Anh ném cô xuống chiếc ghế sofa, tức giận nói:
- "Vậy thì hôm nay anh sẽ chứng minh rằng người thứ ba không phải là em."
Ngay lập tức, chiếc áo sơmi ướt đẫm nước mưa đang mặc trên người liền bị anh cởi bỏ mà ném xuống sàn nhà khiến Lạc Dao có phần sợ hãi, cô hét toáng lên:
- "Anh...anh muốn làm gì?"
Thoáng chốc cả người cô đã bị anh trấn áp. Chiếc ghế sofa không đủ chỗ cho hai con người đã bắt đầu rung lắc.