Băng Thanh Thần Đế

Chương 314: Chương </span></span>314



Vân Phàm ánh mắt đảo qua hồ lớn nước: "Các nàng chắc hẳn là bên trong đó, nếu như ta đoán không sai!" Vô Ngạn gật đầu, hai người nhảy lên cây xanh nhanh chóng tìm tới hồ nước.

Vô Ngạn đứng trên đó, nhìn xung quanh: "Nhân Yên sư tỷ, ngươi có ở dưới không?" Bên dưới hồ hai đầu đại yêu đang quấn quýt lấy nhau.

Đuôi lớn Lộ Xà ba mét quấn chặt lấy Nhân Yên thân thể, mà Nhân Yên đuôi không vừng vẫy vùng dưới nước, đầu Lộ xà cư nhiên ôm chặt hôn tới tấp nàng.

Nhân Yên không từ chối, cũng như ôm chặt nàng ngực lớn. Hai người bách hợp song tu ở bên dưới cũng mấy ngày, nghe bên trên tiếng nói mới buông ra.

"Vô Ngạn tìm chúng ta, Lộ Xà cùng ta đi lên." Lộ Xà gật đầu, nhanh chóng bơi lên.

Vô Ngạn cùng Vân Phàm đứng nhìn xem hồ nước, còn có thác nước đổ xuống, nước lại không bao giờ đầy. Vân Phàm tin rằng bên dưới khả năng có mạch nước ngầm.

"Vô Ngạn ngươi từng đi xuống, không cảm thấy đáy?" Vô Ngạn gật đầu run nhẹ nói: "Ta nếu như không phải Nhân Yên sư tỷ cứu giúp, ta thân xác bây giờ chính là ở dưới nước."

Vân Phàm nghe vậy mới minh bạch bên dưới chắc chắn có nước ngầm, bỗng bong bóng nước nổi lên, một màu đỏ mắt tóc đen, đều là ánh sao.

Cũng như xanh biếc tóc, vẻ mặt ưu nhìn hai nữ tử, ánh mắt xanh nhạt lấp lánh ánh sao, nhìn hai người: "Các ngươi tu luyện xong, chúng ta đi khỏi đây đi."

Vân Phàm, Vô Ngạn gật đầu, đứng dậy quay người rời đi, Tiểu Xà đi ra khỏi Hồ nước, Nhân Yên bay lên cao, đuôi cá hóa thành hai chân người.

Mà Lộ Xà đuôi rắn bò trên đất. Thân thể mặc y phục còn hơi rốt loạn do nàng cùng Nhân Yên quấn quýt, nên y phục rối loạn. Mấy người nhìn nhau, Nhân Yên thấy Lộ Xà không có cánh.

Cũng như hóa thành linh khí giống Vân Phàm, Vô Ngạn. Nhân Yên đưa tay lên một đạo thủy nguyên tố thuộc tính, Lộ Xà thấy vậy màu đen y phục nhanh chóng bước vào.

Đuôi rắn không ngừng lắc lư bò vào trong, mà Nhân Yên trực tiếp bước vào, Vân Phàm, Vô Ngạn thấy Nhân Yên sư tỷ mở ra đạo hư không linh khí quay đầu xuyên qua.

Hư không mở ra lần nữa là bên ngoài trung tâm khu vực, đầu xà bò ra nhìn lên ánh trăng mây đen bay qua: "Mấy trăm năm Yên Yên ta cuối cùng cũng phải đi ra."

Nhân Yên cười nhẹ: "Ân, Tiểu Xà ngươi đã không gặp ánh trắng." hai nàng nhảy lên cột đá nhìn trên cao ánh trăng, Vân Phàm, Vô Ngạn thấy trời vậy mà vừa tối.

Không có ngạc nhiên, nhanh chóng quay về đại bàng lãnh địa, vừa đáp xuống trước lãnh địa Đại Bàng, Nhân Nhu, Nhân Nhã đã đứng trước, hai tay đặt bên hông.

"Sư tỷ ta, các ngươi dẫn nàng đi đâu?' Vân Phàm cúi đầu, Nhân Nhã ánh mắt màu xanh biếc lấp lánh ánh sao, xung quanh là cột đá cũng như sau lưng nàng là đỉnh núi.

Ánh mắt nhìn Vân Phàm: "Ngươi vậy mà là Nguyên Anh cảnh đỉnh phong, chẳng lẽ nàng dẫn các ngươi tới nơi đó?" Vô Ngạn gật đầu.

"Còn có nữ tử gọi Lộ Xà bị chướng khí bao phủ, nàng cùng chúng ta còn suýt xảy ra đại chiến, còn luôn kêu Yên Yên giết mình, không nghe Nhân Yên sư tỷ lời nói."

"Cuối cùng phải ta ra tay nàng mới im lặng mà nghe, Lộ Xà thật là một đầu cứng rắn xà." Nghe đến Lộ Xà, Nhân Nhã hay Nhân Nhu đều ánh mắt hiện ra vẻ long lanh.

"Lộ Xà vậy mà bị chướng khí bao phủ, Lộ Xà thật đáng thương, may mắn đại tỷ vẫn là thông minh." nàng ánh mắt lại nhìn hai người.

"Các ngươi đều là hấp thu thảo dược, hừ đại tỷ tính cách thật là vẫn dễ tính như vậy, còn nàng mấy trăm năm đi qua chưa hề yêu thích một nam nhân nào."

"Vậy mà nhìn ngươi đã yêu?' Nhân Nhã ánh mắt sắc bén nhìn Vân Phàm, Vân Phàm cúi đầu: "Ta biết, ta sẽ cố gắng bồi tiếp nàng tình cảm."

"Không để tốt tính như vậy nữ tử, phải khóc vì ta." Nghe vậy Nhân Nhã mới gật đầu, Lang Thôn lại chạy ra muốn tấn công Vân Phàm, nhưng hắn thấy hai tỷ muội nhân ngư.

Vẫn là kìm nén trong lòng nhìn Vân Phàm: "Yên nhi nàng ấy rốt cuộc đã đi đâu? Vân Phàm ngươi không bảo vệ tốt nàng?" Vân Phàm bình tĩnh giảng giải.

"Nàng đang ở cùng băng hữu hàn huyên, các ngươi không cần làm phiền nàng." Lang Thôn dù tức giận, ánh mắt Sói Lang đỏ ngầu nhìn Vân Phàm.

"Sói Lang huynh đệ ngươi bình tĩnh, ta không có làm gì nàng!" Vân Phàm lắc đầu lòng thầm nhủ, nếu như không phải nàng nhìn cái đã yêu hắn.

Vân Phàm ta không muốn cướp đi yêu sâu đậm Nhân Ngư nam nhân, đáng tiếc nàng lại yêu ta, nếu như theo Sói Lang mà nói nàng lại hận Sói Lang.

Mà theo Sói Lang nàng cũng hận ta, như vậy thà rằng nàng theo ta, Sói Lang thân là thôn phệ lang nên khả năng sẽ không oán hận hắn.

Nữ nhi hắn yêu thích, tìm kiếm được nàng chân ái, ngươi là hâm mộ nàng người không thấy vui vẻ sao. Đáng tiếc nàng lại yêu thích ta.

Vân Phàm không muốn, nữ tử vì hắn mà khóc lóc, oán hận hắn như hắn đã từng đọc qua văn học mạng tiểu thuyết kiếp trước, vì yêu sâu đậm nam nhân.

Kết quả nam nhân có người mới, còn dẫn theo đồ đệ giết nàng, đồ đệ còn là ngụy quân tử, mà sư phụ là phế vật, hắn không muốn Nhân Yên như vậy cảnh tượng.

Mấy người đang hàn huyên, một đầu xà cùng một đầu cá bước tới, đầu xà đuôi dài bò trên đất, màu đen vảy rắn. Vẻ mặt ưu nhìn.

Một tai dài, có vảy rắn: "Các ngươi đang nói về Yên Yên nha!" Đầu xà bò tới, nàng tay còn kèm theo vảy rắn.

Bên cạnh nàng là xanh biếc nữ tử: "Các ngươi đang nói về ta?" Mấy người quay đầu nhìn lại: "Nhân Yên nàng trở về." là đầu Sói Lang, Lang Thôn.

"Tiểu Thôn Phệ ngươi tuổi ít hơn ta nha? Gọi ta là nàng có hơi quá không?" Lang Thôn không biết nói gì im bặt, bởi vì nàng lời nói đều mang theo phần an ủi hắn.

Sói Lang quay đầu: "Ta có việc bận rời đi trước." Vân Phàm thấy vậy tê, hồi nãy ngươi còn nói mạnh miệng lắm sao giờ đây rời đi nhanh như vậy.

Vân Phàm ánh mắt đảo qua, Nhân Yên nhìn hắn, ánh mắt mang theo phần ôn nhu: "Nhân Yên ngươi cùng Lộ Xà nói chuyện xong sao?"

Nhân Yên gật đầu, Lộ Xà bò tới ôm lấy Nhã Nhã, Nhu Nhu: "Hắc hắc, các ngươi đều ở đây nha, Nhã Nhã, Nhu Nhu các ngươi không còn khóc lóc cá đi?"

Nhân Nhã, Nhân Nhu cúi đầu: "Xà sư tỷ, không giám không giám." Nhã Nhã, Nhu Nhu cười cười, ôm chặt Lộ Xà sư tỷ, nhìn sư tỷ ánh mắt rưng rưng.

"Lộ Xà sư tỷ, ngươi chả lẽ là bị chướng khí bao phủ thật sao?" Lộ Xà gật đầu: "Ta bị chướng khí bao phủ, nhưng không sao nha, Yên Yên lại có thể chữa trị ta."