Nhân Yên bên cạnh: "Các ngươi khóc lóc làm gì nha?" Nàng nghiêng đầu, Lộ Xà cười đuôi đưa lên cao quấn chặt lấy Nhân Yên.
Mang nàng đi hồ nước mà Nhân Nhã cũng như Nhân Nhu làm ra, bốn đầu Xuất Khiếu cảnh tam giai yêu thú kéo nhau rời đi.
Mà Thiên Thanh Mạn Chi, vừa đi ra từ phía tây bắc lãnh đại địa Đại Bàng nhìn Vân Phàm: "Nàng dẫn ngươi tìm kiếm Băng Tố Lam Phương?"
Vân Phàm gật đầu: "Cảnh giới của ta, bây giờ là Nguyên Anh cảnh đỉnh phong, gần như nắm giữ Xuất Khiếu cảnh."
Vô Ngạn nhìn Thiên Thanh Mạn Chi, ta sắp đuổi kịp nàng: "Ta cảnh giới cũng là Nguyên Anh cảnh ngũ giai." Thiên Uyên mắt to mà nhìn.
"Ngươi cảnh giới nhanh như vậy đã đuổi kịp ta, Nhân Yên có hay không tăng cao quang minh nguyên tố thuộc tính linh thảo nha?"
Thiên Thanh Mạn Chi hừ nhẹ: "Gặp lại Thanh Nhi sư tỷ, tỷ ấy ắt sẽ có quanh minh nguyên tố thuộc tính thảo dược." Mạn Chi nắm chắc như vậy.
Bởi vì sư tỷ là cực hạn thiên sứ, mà nàng căn bản không cần đến quang minh linh thảo, hay thảo dược làm gì. Gặp lại sư tỷ tìm kiếm Dương ánh Hoa.
Đưa tặng Thiên Uyên tỷ tỷ là tốt nhất.
Thiên Thanh Mạn Chi không nói nhiều, để lại một từ quay đầu rời đi: "Vân Phàm, nàng không từ cái giá nào, đưa ngươi linh thảo tăng cao băng nguyên tố, cảnh giới tăng cao."
"Nếu như không phải ngươi bị kẹt tại Nguyên Anh đỉnh phong, linh thảo cũng sẽ không tăng ít như vậy, sẽ như Vô Ngạn tăng cao vài cảnh giới."
Vô Ngạn gật đầu, gần bát phẩm Lôi nguyên tố thuộc tính linh thảo trực tiếp đem nàng tăng đến Nguyên Anh cảnh ngũ giai, mà nàng trước đó là Kết Đan cảnh.
Tiểu Hoa ánh mắt nhìn hai người, Mạn Chi nhìn ra: "Tiểu Hoa có việc gì sao?" Tiểu Hoa run rẩy nhìn mấy người: "Là vết nứt, mấy người rơi xuống vết nứt."
Thiên Thanh Mạn Chi ánh mắt nhìn Vân Phàm: "Ngươi vết nứt chính là đi nơi đó?" Vân Phàm thấy ánh mắt sắc bén Thiên Thanh Mạn Chi bảo hộ đồ đệ run nhẹ.
"Chính xác, nơi là một vết nứt thời gian bên trong trải qua vài ngày ở đây mới qua vài giờ, cảnh giới chúng ta mới có thể nắm chắc."
Thiên Thanh Mạn Chi đưa Quang Minh nguyên tố thuộc tính chữa trị Tiểu Hoa, nàng biết Tiểu Hoa có mẫn cảm với người xa lạ, nàng không chú ý tới xung quanh.
Tiểu Hoa lại chú ý tới bên cạnh cách xa xa có một đầu Sói Lang, mẫn cảm này thật cao, làm nàng cũng phải bội phục vạn phần.
Tiểu Hoa nhìn Vô Ngạn: "Hồ nước hồ nước." Vô Ngạn thấy ngón tay chỉ lại hướng mặt mình: "Ta có rơi xuống một hồ nước, hồ nước đó có khả năng chữa trị ta vết thương."
Tiểu Hoa run rẩy: "Thiên Nhân Ngư Hồ." Thiên Thanh Mạn Chi thở dài Tiểu Hoa lại bị rồi, Nàng Quang Minh nguyên tố truyền vào Tiểu Hoa thức hải.
Vân Phàm nghi ngờ nhân sinh: "Băng Kiếm Thần chuyện chính. Ta cần hỏi ngươi Hồ Thiên Nhân Ngư nàng nói là gì?"
Băng Kiếm Thần thở dài: "Chính là Hồ nước Nhân Ngư sinh sống, hồ nước của nhân ngư nhất tộc, hóa ra nơi chúng ta lấy từng là nhân ngư nhất tộc sinh ra chi địa nơi."
"Thảo nào, ta cứ thấy làm lạ làm sao thời gian có thể thay đổi như vậy, linh khí nồng đậm hơn cả ta Băng Kiếm Thần điện."
Vân Phàm âm thầm gật đầu: "Như vậy trước hết chúng ta muốn giải quyết Rừng Rậm Chi Vương, ngươi nghĩ ta tiếp theo đi đâu?"
Băng Kiếm Thần cười nhẹ: "Thứ năm khảo hạch của ngươi, vẫn là làm xong thứ tư khảo hạch trước tiên."
Vân Phàm tê, muốn hỏi trước tiếp theo khảo hạch không được sao? Băng Kiếm Thần thật là.
Thiên Thanh Mạn Chi mang đi Tiểu Hoa, Thiên Uyên nhìn bản thân thích ôm màu tím tiểu nữ hài, giờ lại trực tiếp phát điên? Nàng mới có sở thích?
Cư nhiên đối phương bị điên? Không thể nào a, ta thân là tướng lính áp lực quá nhiều mới có Tiểu Hoa làm ta áp lực giảm bớt, cư nhiên nàng bị điên?
Ta không chấp nhận, Thiên Uyên khoa chân múa tay. Thiên Thanh Mạn Chi thở dài: "Tiểu Hoa sẽ không sao, ôm người của Thiên Uyên tỷ tỷ sẽ không bị phát điên."
Thiên Uyên mới thở dài, mấy người nhanh chóng đi vào, Mạn Chi vừa đi vừa suy nghĩ kế sách nàng từng nói cho ba đầu thủ lĩnh, lại bắt buộc phải đợi mấy đầu này đạt đến Xuất Khiếu cảnh.
Trước tiên ẩn nhẫn, với nàng tài nguyên có thể bước tới Xuất Khiếu cảnh lục giai, bên trong Thiên Sứ Thần điện, linh khí nồng đậm hơn rất nhiều.
Mạn Chi đi gần căn nhà, xung quanh là Sói Lang ngủ, cũng như Đại Bàng trên cao, mà Cự Hùng cư nhiên ở bên ngoài cánh rừng canh gác.
Mấy người nhanh chóng di chuyển qua phòng ngủ.
Tiểu Hoa được đặt trên giường, Thiên Thanh Mạn Chi thở dài, không biết phải làm sao? Phụ trợ của nàng không bằng đối phương nên chờ đối phương tỉnh lại xem sao.
Sáng sớm hôm sau.
Thiên Uyên vẫn canh trừng Tiểu Hoa, nhìn đối phương có hay không còn phát điên, thấy Tiểu Hoa ánh mắt bình tĩnh lại thở dài: "Đau ta đau quá." một tay ôm đầu kêu đau.
Thiên Uyên nghe vậy: "Tiểu Hoa ngươi bình tĩnh, ngươi đầu cũng là hôm qua suy nghĩ đến hồ nước đó, ngươi biết hồ nước đó sao?"
Trong căn phòng, nằm trên giường là Tiểu Hoa, mà bên cạnh giường là Thiên Uyên đang lo lắng hỏi: "Ta không biết rõ, nhưng hồ thiên nhân ngư."
"Rất bí ẩn." Tiểu Hoa ôm đầu khóc rống, Thiên Thanh Mạn Chi đẩy cửa vào thấy vậy, nhanh chóng truyền cho nàng linh khí, Tiểu Hoa mới dần dần ổn định.
"Tiểu Hoa khả năng nghĩ tới cái gì đó? Đáng sợ mới làm nàng đầu óc xảy ra như vậy." Thiên Thanh Mạn Chi gật gật đầu.
Trước tiên muốn điều tra hồ nhân ngư, đi hỏi Nhân Yên là cách dễ dàng nhất.
Hai người nhìn nhau gật đầu, nhanh chóng đứng dậy, vừa đi ra ngoài. Thấy Vân Phàm, Vô Ngạn, Nhân Yên, Lộ Xà đang nhìn xuống dưới đất đồ vật.
Hai nàng nhanh chóng bước đi theo, muốn nhìn xem đối phương đang làm gì, hai người bước đi chỉ thấy bên dưới là một đại bàng tộc nhân.
Đại bàng thủ lĩnh từ trên cao đáp xuống: "Tộc ta, tối hôm qua bay đi tra xem bên trong rừng rốt cuộc có cái gì cao thâm cảnh giới, không ngờ trực tiếp bị sát hại."
Vô Ngạn cúi thấp người, nhìn thi thể Đại Bàng trước cổ một vết thương, máu đã không còn chảy, nàng đưa tay lên chạm thử: "Đây không phải là Huyết Thổ Long."
Đại Bằng gật đầu: "Đây không phải là Huyết Thổ Long, Huyết Thổ Long nhát cắt sẽ không như vậy, khả năng từ Phong Ma Sâm Lâm đi xuống yêu thú."
Đại Bằng nói đến đây, mấy người lâm vào trầm tư, ngay cả sống lâu năm Đại Bằng cũng không rõ huống chi là mấy người.
Thiên Thanh Mạn Chi bước tới, nhìn thân thể Đại Bàng tộc nhân, hai tay đưa gần miệng trầm tư, đang suy nghĩ cái gì đó.