Trên tường thành Đoan Môn, Đàm Văn Lễ được binh sĩ Túc Vệ Quân kéo lên. Lê Quảng Độ, Lê Năng Nhượng cũng tại tường thành liền tiến tới hỏi han.
"Đàm thượng thư mọi chuyện ổn thoả chứ? Lữ Côi Vương nghe vào khẩu dụ bệ hạ tiếp hay không tiếp mệnh ?" Lê Năng Nhượng nóng lòng hỏi.
Đàm Văn Lễ đáp lời :"mọi chuyện ổn thoả, vương gia tiếp mệnh . Hai vị nhìn xem hai ngàn binh sĩ đã lần lượt rời đi dưới thành chỉ còn lại Loan Giá Thái Hậu cùng tùy tùng, hộ vệ."
Lê Năng Nhượng thở phào nhẹ nhõm nói : "vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, không cần xảy ra chém g·iết, cuối cùng ta có thể an tâm . Lê đô đốc ngài chuẩn bị mở cung môn, bệ hạ lệnh ta chờ giáp sĩ rút lui thì mời Thái Hoàng Thái Hậu cùng Vương Gia vào chầu nghị sự."
"Không vội, binh sĩ vừa mới rút lui còn chưa ra khỏi thành bất kỳ lúc nào cũng có thể g·iết cái hồi mã thương. Vẫn là chờ đợi tin tức báo lại bọn họ ra khỏi kinh thành hãy mở cung môn như vậy thoả đáng hơn." - Lê Quảng Độ cẩn trọng nói.
"Đúng vậy, là ta không cân nhắc chu đáo, vậy cứ chờ một lát đi . Vẫn là đô đốc ngài kinh nghiệm dày dặn nếu không ta đã phạm sai lầm lớn rồi. Cảm ơn ngài đã nhắc nhở ." - Lê Năng Nhượng gật đầu nói ra.
Đàm Văn Lễ thấy vậy bỗng lên tiếng :" Ta phải trở về phục mệnh, ngoài ra còn cần đem khẩu dụ Thái Hoàng Thái Hậu truyền lại cho bệ hạ. Hai vị cứ tiếp tục chờ, thứ ta không phụng bồi."
Lê Quảng Độ, Lê Năng Nhượng chắp tay chào :" Đàm đại nhân không cần khách khí, chúng ta đều vì làm tròn trách nhiệm bệ hạ giao phó. Đại nhân mau đi đi, bệ hạ ở điện Kính Thiên hẳn là đang sốt ruột chờ tin."
Đàm Văn Lễ chắp tay chào lại rồi quay người nhanh chân đi tới Kính Thiên điện phục mệnh.
***
Điện Kính Thiên, đã nửa canh giờ đi qua Đoan Khánh đế Lê Tấn cùng bách quan đang chờ đợi tin tức . Nhà vua dùng tay gõ lên thành ghế miệng lẩm bẩm điều gì không ai có thể nghe rõ. Bách quan thấy vậy đều cho rằng bệ hạ đang khẩn trương. Ngày đầu tiên làm vua đã bị binh lâm hoàng thành không khẩn trương mới lạ. Mọi người trong lòng đều bắt đầu đánh giá vị quân vương mới này của Đại Việt. Trong tình thế gấp gáp như vậy nhà vua có thể làm ra ứng đối như vậy đã rất tốt, không có sai lầm gì . Bây giờ chỉ chờ xem diễn biến tiếp theo như thế nào, nhà vua ứng biến ra sao.
Đàm Văn Lễ tiến vào nội điện dẫn phát sự chú ý của tất cả mọi người. Dưới ánh nhìn của hàng trăm cặp mắt Đàm thượng thư đi tới quỳ xuống hành lễ với nhà vua nói : "Bệ hạ, thần đã trở lại phục mệnh."
Nhà vua nói : "Miễn lễ khanh đứng dậy đi. Thế nào, đại sự thuận lợi chứ? Ngoài Đoan Môn tình hình ra sao ?"
Đàm Văn Lễ đứng dậy chắp tay nói : "Nhờ hồng phúc của bệ hạ thần chuyến này đi mọi chuyện thuận lợi. Lữ Côi Vương tiếp vào khẩu dụ của bệ hạ đã hạ lệnh rút quân, bây giờ ngoài Đoan Môn chỉ còn Loan Giá Thái Hoàng Thái Hậu cùng tùy tùng, hộ vệ. Vì cân nhắc cẩn trọng nên Lê đô đốc cùng Tông Nhân Lệnh đợi có tin xác thực binh sĩ rút khỏi kinh thành sẽ mở ra cửa cung nghênh Thái Hoàng Thái Hậu cùng Vương gia vào chầu."
"Tốt ái khanh không làm trẫm thất vọng . Lê đô đốc cũng làm rất tốt đáng ngợi khen. Đợi việc này kết thúc trẫm phải ban thưởng cho mấy vị ái khanh thật hậu mới được." - Nhà vua thở nhẹ ra một hệ hơi hưng phấn nói.
"Đều là bệ hạ có phương pháp, thần nào dám nhận lầm công . Khen thưởng thần hổ thẹn không dám nhận." - Bao năm lăn lộn quan trường, Đàm Văn Lễ biết lúc này cần phải nói gì là tốt nhất.
"Khanh không cần khiêm tốn, trẫm nói có công là có công, khen thưởng là khen thưởng. Quân vô hí ngôn, không thể để trẫm bất tín được, ái khanh hiểu chứ." - Lê Tấn cười nhẹ nói ra.
"Vậy thần xấu hổ mà nhận lấy công lao lần này. Thần tạ ơn bệ hạ . Ngoài ra thần còn có chuyện cần bẩm báo bệ hạ." - Đàm Văn Lễ cung kính chắp tay nói.
Lê Tấn hỏi : "Khanh cứ nói, là chuyện gì, trẫm lắng nghe đây." - Hắn thật hiếu kỳ Đàm Văn Lễ muốn nói gì, chẳng lẽ còn xảy ra đường ngang lối rẽ gì sao?
Đàm Văn Lễ biết nhà vua đã có an bài đón Thái Hậu vào triều nhưng khẩu dụ Thái Hậu không thể không truyền. Tổ chức lại mạch suy nghĩ cẩn thận lựa chọn từ ngữ cung kính nói :" bẩm bệ hạ, Thái Hoàng Thái Hậu khẩu dụ lệnh bệ hạ mau chóng mở ra cửa cung, lão nhân gia người muốn vào triều cùng bệ hạ và bách quan nghị sự."
"Thì ra là chuyện này, Trẫm đã phái Lê Năng Nhượng tới Đoan Môn chờ. Đợi lát nữa hắn cùng Lê Quảng Độ sẽ mở cửa cung nghênh lão nhân gia người hồi cung. Trẫm sẽ ở đây cung kính nghênh đón hoàng tổ mẫu đại giá." - Lê Tấn mỉm cười nói.
Đàm thượng thư hoàn thành trách nhiệm, liền xin phép thối lui vào hàng cùng bách quan chờ đợi.
Nửa canh giờ sau nội quan hầu ngoài điện Kính Thiên hô lớn " Thái Hoàng Thái Hậu giá lâm" . Bách quan cùng nhà vua quỳ tại chỗ hành lễ hô lớn " Thái Hoàng Thái Hậu ( tổ mẫu ) vạn an ". Huy Gia Thái Hậu được nội quan đỡ bước tiến vào nội điện.
"Miễn lễ đứng dậy cả đi." - Huy Gia Thái Hậu phất tay nhẹ nhàng nói. Trong điện vang lên tiếng " tạ ơn" vua cùng bách quan lần lượt đứng dậy.
Lê Tấn ra lệnh nội quan mang ghế tới rồi quay lại nhìn tổ mẫu nói : "tổ mẫu chờ một chút ghế sẽ được đem tới ngay. Mời tổ mẫu lên đây ngồi cạnh tôn nhi."
Huy Gia Thái Hậu xua tay nói : "thôi khỏi bổn cung đứng đây được rồi. Bộ xương già này của ta cũng chưa vô dụng đến mức không thể đứng. Tấn nhi, tổ mẫu có chuyện muốn nói."
Lê Tấn đáp : "Vậy con cũng đứng nghe tổ mẫu dạy bảo."
"Ta hỏi con, con tự ý đăng cơ mà không thông báo cho ta một tiếng, con biết tội của mình chưa?" - Huy Gia Thái Hậu dùng giọng nghiêm khắc hỏi.
Lê Tấn đáp : " Tôn nhi biết sai, xin tổ mẫu trách phạt." - Hắn tỏ ra rất thành khẩn nhận lỗi về mình.
"Ồ ! Ngươi biết sai, tốt lắm. Vậy ngươi nói cho tổ mẫu ngươi đã làm sai chỗ nào?" - Huy Gia Thái Hậu dịu giọng hỏi lại.
Lê Tấn đáp : "Tôn nhi không nên vội vàng như vậy, đáng ra tôn nhi nên báo trước cho người biết rồi mới đăng cơ. Chỉ vì quốc sự khẩn cấp nước không thể một ngày không có vua nên tôn nhi theo ý bách quan tiến hành kế vị chăm lo chính sự mong tổ mẫu tha thứ cho tôn nhi lỗi lầm này."
Huy Gia Thái Hậu cứng miệng một hồi trong lòng nổi lên tức giận nói : "Cái này là ngươi biết lỗi ? Ngươi biết cái gì ? Ngươi chẳng biết cái gì ? Bổn cũng không phải vì chuyện đó mà tức giận. Bổn cung muốn nói là chuyện ngươi trộm gian mánh lới nhân lúc ta xuất cung trộm đăng bảo vị. Bổn cung chưa có đồng ý cho ngươi kế vị, sao ngươi dám làm bậy?"
Lê Tấn trong lòng thừa hiểu tổ mẫu vì sao tức giận, hắn đây chỉ là tránh nặng tìm nhẹ. Hoàng Tổ Mẫu tới đây là muốn nhân lúc hắn chưa yên vị ép hắn từ bỏ ngai vàng. Hắn đang chờ đợi cơ hội phản kích .
Hắn đáp : "tổ mẫu nói tội này tôn nhi không dám nhận bừa. Tôn nhi cho rằng mình không có sai. Tiên đế trước khi hoăng đã để lại di mệnh cho tôn nhi kế vị. Tôn nhi chỉ là tuân lệnh mà làm thôi, sao lại là có tội được chứ. Còn chuyện tổ mẫu chưa đồng ý thì tôn nhi cũng không dám nhận đồng. Từ xưa tới nay việc quyết định người kế vị trước tiên xét theo an bài của tiên đế . Nếu tiên đế không có an bài thì bách quan cùng tôn thất chịu trách nhiệm thống nhất chọn ra người kế vị . Theo quy củ hậu cung không được tham gia, từ đâu lại có cách nói Hoàng Tổ Mẫu không đồng ý được chứ."
Nghe đến đây Huy Gia Thái Hậu trong lòng bùng nổ tức giận, cả người bà trở nên run rẩy. Bà chỉ tay vào mặt Lê Tấn " ngươi ...ngươi..." Bà hoàn toàn nói không nên lời, loạng choạng suýt nữa ngã xuống, hơi thở dồn dập không đều. Thật là lửa giận công tâm mà, may không ngất xỉu.