Đại Việt Quỷ Vương

Chương 5: . Trẫm sẽ làm tốt hơn Thánh Tông.



Chương 5.

Lê Tấn thể hiện ra vẻ mặt tự tin, lúc này đây hắn bắt buộc phải có phong thái tự tin nên có của bậc đế vương. Chỉ như vậy hắn mới giữ được những người ủng hộ tiếp tục tin vào hắn, tranh thủ đến sự ủng hộ của những người lưỡng lự chưa quyết đoán, cùng với đó khiến những ai có ý nghiêng về phía Thái Hoàng Thái Hậu phải cân nhắc thêm một lần nữa việc có nên đứng ra hay không.

Hắn nhìn thẳng về phía Huy Gia Thái Hậu bắt đầu hỏi : " bẩm tổ mẫu, tôn nhi thật hiếu kỳ người mà tổ mẫu cho rằng có đủ tài đức để kế thừa đại thống là ai?"

" Đương nhiên là Lữ Côi Vương, hắn là bổn cung nhìn lớn lên, từ nhỏ đã thông minh tài trí, học đủ thi thư lễ nghĩa. Cung tên mã sóc thành thạo, binh thư các nhà đều có am tường, có thể nói là văn võ toàn tài . Hắn lại làm người nhân nghĩa hiếu kính, rộng lượng được nhiều người yêu quý. Trong hoàng thất chọn người thì hắn là nhân tuyển tốt nhất." - Thái Hậu tự tin nói.

Lê Tấn liền ra lệnh :" Được, vậy cho truyền Lữ Côi Vương vào đây đi, để trẫm cùng bách quan cùng xem nhân tài kiệt xuất mà tổ mẫu muốn chọn cho Đại Việt như thế nào . Trẫm sẽ cân nhắc cho hắn một cơ hội cùng trẫm cạnh tranh công bằng cho vị trí này."

Bách quan nghe vậy đều nhìn về phía nhà vua, trong những đôi mắt đó hiện lên vẻ chờ mong. Có người chờ mong biểu hiện của tân đế, có người chờ mong Lữ Côi Vương có thể biểu hiện xuất sắc khiến nhà vua hổ thẹn mà nhường lại ngai báu. Thái Hoàng Thái Hậu đôi mắt sáng ngời, bà tin rằng chỉ cần có cơ hội cạnh tranh Lữ Côi Vương sẽ toả sáng khiến bách quan lòng người hướng về . So với Lê Tấn yếu kém mọi mặt thì chắc chắn sẽ hơn gấp nhiều lần, bà tin rằng đây là cơ hội tuyệt vời để lật lại chuyện lập đế này.

Lữ Côi Vương, Lê Quảng Độ, Nguyễn Quang Mỹ đồng thời tiến vào nội điện cùng lúc hành lễ với Huy Gia Thái Hậu và Lê Tấn.

Lê Tấn đánh giá ước lượng lại một chút vị hoàng thúc này của mình. Trước đây hai người có gặp mặt vài lần trong yến tiệc hoàng gia, cũng coi là quen mặt nhưng rất ít giao lưu nên hắn không hiểu rõ lắm người chú họ này của mình.

Hắn mở đầu hỏi:"Lữ Côi Vương, tổ mẫu nói ngươi có minh quân chi tư, trẫm thật hiếu kỳ ngươi có thể làm thế nào minh quân ? Ngươi nói cho trẫm biết nếu trẫm nhường lại ngai vàng này cho ngươi thì ngươi có thể làm tốt hơn Thánh Tông sao?"

Lê Tấn mở miệng khiến cho bách quan đều choáng váng. Nhà vua không dài dòng trực tiếp hỏi " ngươi có thể làm tốt hơn Thánh Tông sao". Đủ trực diện, không cho đối phương kịp bất kỳ thời gian nào thích ứng không khí trong điện.

Lữ Côi Vương nghe nhà vua hỏi vậy thì sững sờ, cũng thực dám hỏi, dám đem Thánh Tông đặt lên bàn cân so sánh. Dưới sự trị vì của Thánh Tông Đại Việt đạt tới cực thịnh, nam bình Chiêm Thành tây phạt Ai Lao. Ngài văn trị võ công đều là nhất tuyệt, khó có vị vua nào trong lịch sử

có thể sánh bằng. Hắn làm sao dám nói mình sẽ làm tốt hơn Thánh Tông. Đây không phải là đại bất kính, sẽ bị người người phỉ nhổ sao. Rõ ràng Lê Tấn là đang hố hắn mà, càng nghĩ càng căng thẳng đến toát mồ hôi.

Lữ Côi Vương trán lấm tấm, trong lòng lạnh lẽo, đành cúi đầu chắp tay nói : "Thánh Tông công cao chí vĩ, khó người sánh nổi, dù là Hán Vũ Đế, Đường Thái Tông cũng đến như vậy mà thôi. Tài năng của ngài như vầng trăng sáng đêm rằm, thần chỉ là đom đóm nhỏ sao dám cùng tranh huy. Thánh Tông có thể nói hậu thế Đại Việt không người có thể so."

Lê Tấn gương mặt toát ra vẻ tư tin mạnh mẽ. Hắn ha ha cười lớn hào khí ngút trời nói : "Trẫm dám nói mình sẽ vượt qua Thánh Tông. Đại Việt dưới sự trị vì của trẫm sẽ còn hùng mạnh hơn những năm Hồng Đức." - Lời này của hắn mang theo thâm ý, ngươi nói mình không làm được ta lại nói mình làm được. Như vậy còn cái gì mà so, ngươi tranh cái gì mà tranh, đã không làm được vậy biết điều thối lui, dám cùng ta tranh ngôi vua.

Trong đại điện bỗng chốc trở nên im lặng dù là tiếng cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy. Mọi người đều không dám tin nhà vua dám nói ra những lời này, ngữ khí của ngài thật là chém đinh chặt sắt, không cho người khác nghi ngờ, tất cả mọi người ở trong đại điện đều sốc toàn tập.

Nửa chén trà sau mọi người mới từ từ bình ổn trở lại, Lữ Côi Vương ngây người nhìn Lê Tấn như nhìn người trời. Đây rõ ràng là nhà vua một chiêu tiếp một chiêu, hắn hoàn toàn bị lời nói đánh phủ đầu tới choáng váng, toàn thân run rẩy, triệt để bị áp chế.

Huy Gia Thái Hậu lồng ngực phập phồng, đứa cháu này của bà cũng quá lớn gan rồi. Hắn dám đem bản thân đi so với Thánh Tông, thật là nghé con không sợ hổ mà, không sợ nói phá đầu lưỡi.

Bà cười lạnh nói : "Tấn nhi, ngươi nghĩ ngươi là ai ? Với chút bản sự thấp kém của ngươi mà dám nói mình làm tốt hơn Thánh Tông, không tự soi gương xem bản thân là cái loại gì, rõ ràng là một cái A Đẩu ."

Bà dừng lại một chút rồi tiếp tục nói : "Ngươi lấy cái gì để trị quốc an dân ? Lấy cái gì để vượt qua Thánh Tông? Đại Việt dưới tay ngươi không bị hủy đi thì chúng ta đã phải cảm tạ trời đất rồi."

Lê Tấn đáp lời : "Trẫm cho rằng làm đế vương có tốt hay không không dựa vào tài văn võ của bản thân. Đạo đế vương luôn luôn là dùng người chi đạo, chỉ cần đế vương biết dùng người thì đó là đế vương tài giỏi. Văn không biết có thể dùng văn thần, võ không biết có thể dùng võ tướng . Năng thần, mãnh tướng đồng tâm lo gì đại nghiệp không thành."

Huy Gia Thái Hậu cười khẩy nói :" Hừ, ngươi nói không sai, đạo đế vương trọng việc dùng người. Có câu anh hùng trọng anh hùng, muốn dùng người trước hết phải biết người . Ngươi văn dốt võ nát, cái gì cũng không hiểu có thể nhận ra nhân tài. Thật là si tâm vọng tưởng, mở miệng nói càn mà."

Lê Tấn nghe vậy liền phản bác : "Ai nói phải giỏi một thứ gì mới có thể nhận ra người giỏi thứ ấy, chưa từng ăn thịt heo cũng phải thấy heo chạy. Hán Cao Tổ chỉ là đình trưởng nhỏ nhoi chữ nghĩa chỉ gọi là nhận biết một hai, võ công lại không tính cao cường, hành quân đánh trận càng không xuất chúng, không phải vẫn nhận ra nhân tài như Trương Lương, Tiêu Hà Hàn Tín đấy sao. Hán Cao Tổ có thể dựa vào bọn họ mà giành được thiên hạ, sáng lập Hán triều hưng thịnh bốn trăm năm. Triều ta văn thần tài cao học rộng, võ tướng dũng mãnh thiện chiến. Trẫm tin rằng bằng vào sự phò tá của bách quan văn võ, bản thân có thể lãnh đạo Đại Việt phát triển lớn mạnh."

Tê, ngài thật là dám nói, bách quan văn võ kinh hãi nhà vua dám đem mình so với Hán Cao Tổ, đem văn võ trong triều so với Hàn Tín, Trương Lương, Tiêu Hà thật là lớn gần, nhưng cũng làm bọn họ mặt mày sáng lạng. Đây đều là nhân vật phong vân một thời đại, tên tuổi ngàn năm sau còn lưu danh . Làm thần tử ai mà không khát khao có thể lưu danh thiên cổ, một số đại thần tâm tình bị kích động, bị cái hào khí vạn trượng của nhà vua đánh chuyển .

Huy Gia Thái Hậu thấy thế thì tức giận ngữ khí lạnh lùng nói :" Chỉ mạnh miệng ai mà không thể, chúng ái khanh không nên để cuồng ngôn của hắn mê hoặc. Không có bất kỳ gì bảo đảm hắn có thể trở thành minh quân, càng không cần nói có thể sánh ngang Thánh Tông, Hán Cao Tổ. Tấn nhi, ngươi vẫn là nên biết khó mà lui, nhường lại vị trí này cho người tài đức đi."

"Trẫm mới ở ngôi chưa đến một ngày, đương nhiên chưa thể có công tích gì. Trẫm mong tổ mẫu cùng bách quan có thể cho trẫm thời gian thể hiện năng lực bản thân . Thế này đi, trẫm thề rằng trong vòng 5 năm trẫm sẽ khiến Đại Việt trở lại hùng mạnh như thời Thánh Tông trị vì. Đến thời hạn không thể hoàn thành thì trẫm sẽ thoái vị nhường hiền, không những vậy trẫm nguyện tự tận để tạ lỗi với tổ tông, với thiên hạ, với niềm tin của tất cả mọi người." - Lê Tấn gằn giọng nói ra từng câu từng chữ, đế vị này hắn ở vào tình thế bắt buộc phải giành bằng được.

Đại điện lại lặng thinh trong chốc lát. Mọi người bị sự quyết đoán của nhà vua chế trụ . Nhà vua đây là tự lập quân lệnh trạng, đại đa số quan viên tâm tình có chút dao động.