Huy Gia Thái Hậu nghe vậy cũng sửng sốt, bà cảm nhận rõ bách quan thái độ đã chuyển biến, phần lớn quan viên muốn tiếp nhận một vị vua quyết đoán như Lê Tấn.
"Tấn nhi, ngươi đã nói vậy bổn cung thật không còn cách nào phản đối ngươi kế vị. Nhưng ngươi là vua, nhỡ sau này ngươi làm không được lại nuốt lời thì phải làm sao bây giờ. Khi đó cũng không ai dám cưỡng bức ngươi thực hiện lời thề này đi." Huy Gia Thái Hậu tung ra một lần cuối cùng phản kích.
Lê Tấn đáp : "tổ mẫu dạy phải, vẫn là người cân nhắc chu toàn, tôn nhi cảm tạ tổ mẫu. Đã như vậy tôn nhi sẽ hạ một đạo chiếu chỉ đem lời thề này lập thành sách."
Lê Tấn sai người bày hương án, hắn bắt đầu cầm bút viết đạo chiếu chỉ đầu tiên của mình từ khi lên ngôi .
" Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết. Trẫm trẻ tuổi thượng vị năng lực bị hoài nghi, nay lập chiếu này làm bằng lập thệ. Thứ nhất, trẫm thề trong vòng 5 năm cai trị sẽ đưa Đại Việt trở lại phồn vinh, hùng mạnh như những năm Hồng Đức. Thứ hai trẫm thề nếu không thể hoàn thành lời hứa thứ nhất liền thoái vị nhường hiền, đồng thời t·ự v·ẫn tạ tội. Lệnh cho bách quan sau khi trẫm tự tẫn chọn lập trong số các con cháu hoàng thất lấy người tài đức ủng vì tân đế . Thứ ba, nếu trẫm bội ước không thực hiện lời thề thứ hai thì sẽ c·hết không yên lành, thiên hạ người người có thể cùng tru. Giáp Tý, ngày mười ba, tháng chạp, người lập chiếu Đoan Khánh hoàng đế Lê Tấn."
"Đàm ái khanh thay trẫm đọc cho bách quan cùng nghe, xong xuôi giao cho Hàn Lâm Viện chọn người nào chữ viết đẹp đẽ mang chiếu này chép ra nhiều bản. Phải bảo đảm mỗi châu huyện đều nhận được một bản sao chiếu chỉ." -Lê Tấn lạnh lùng ra lệnh.
Đàm thượng thư tuân mệnh lớn tiếng đọc thánh chỉ. Bách quan quỳ gối yên lặng lắng nghe. Từng câu từng chữ rõ ràng làm lòng người sợ hãi, bệ hạ đúng đủ quyết đoán đối với bản thân đủ hung ác. Quân vương như vậy khiến bách quan bùng lên hy vọng về tương lại Đại Việt, đồng thời cũng nơm nớp lo sợ. Thái Hoàng Thái Hậu sau khi nghe xong cũng không thể nói thêm gì bà khoát tay rời đi trở về cung Trường Lạc.
Tiễn đưa Thái Hoàng Thái Hậu rời đi, Lê Tấn thở ra một hơi, cuối cùng cũng vượt qua ải này, tạm thời ngai vàng của hắn xem như giữ được. Hắn lần lượt nhìn ngắm đại điện bách quan đang quỳ một vòng ra lệnh : " hôm nay may mà nhờ có bốn vị Đàm thượng thư, Lê đô đốc Nguyễn thượng thư, Tông nhân lệnh mới có thể hoá giải nguy cơ. Trẫm quyết định ban thưởng mỗi người vàng ròng một trăm lượng, vải gấm trăm xấp, ruộng tốt trăm mẫu."
Bốn vị có tên hô lớn : "Tạ ơn thánh thượng ban thưởng." - Trong lòng bọn họ vui mừng, hôm nay cũng không phải ra sức nhiều lắm mà được ban thưởng hậu.
Lê Tấn biết mình đã thành công lập tín với bách quan. Xong chuyện ban thưởng, tiếp theo cần lo việc đại tang Túc Tông, hắn hạ lệnh: " Đại tang tiên đế sẽ kéo dài bảy ngày, cả nước cùng để tang, bách quan đều phải tham gia đầy đủ. Trong bảy ngày tạm ngừng thiết triều, bảy ngày sau sẽ mở đại triều hội ở sân Phụng Tiên, lệnh cho quan viên trong kinh thành từ cửu phẩm trở lên đều phải tham dự. Lễ Bộ phối hợp Tông Nhân Phủ, Nội Vụ Phủ cùng nhau tổ chức đại tang tiên đế ."
Bách quan văn võ đồng thành hô lớn " chúng thần tuân mệnh bệ hạ " . Lê Tấn lấy cớ vội tổ chức tiên đế t·ang l·ễ tuyên bố bãi triều rời đi. Đến đây buổi lễ đăng cơ cũng là lần thượng triều đầu tiên của Đoan Khánh Đế kết thúc. Bách quan chờ nhà vua rời đi thì lục tục đứng dậy, từng nhóm kết bạn xuất cung.
***
Lễ đăng cơ kết thúc, việc tân đế kế vị coi như được hoàn thành suôn sẻ, cả nước Đại Việt trên dưới tập trung vào tổ chức đại tang Túc Tông. Bề ngoài cục diện coi như ổn định, tuy nhiên trong nội bộ triều đình sóng ngầm cuồn cuộn, thành Đông Kinh phong vân sắp khởi.
Giờ Tuất ( canh nhất) tân đế Lê Tấn sau một ngày mệt mỏi bước vào Minh điện. Đây là linh đường tổ chức t·ang l·ễ đế vương Đại Việt. Trong nội điện đặt một chiếc quan tài lớn, bên trái là bốn người phụ nữ quỳ gối trong bộ đồ tang màu trắng bên phải là một người đàn ông trẻ tuổi khoảng ngoài hai mươi tuổi cùng ba đứa trẻ đang quỳ gối.
Bốn người phụ nữ lần lượt là Mai Quý Phi, Đức Phi, Hi Quý Nhân, Nguyễn Sung Nghi. Cả bốn đều là cung nhân của tiên đế . Bọn họ còn rất trẻ, chỉ khoảng mười mấy tuổi xuân, đều là người cũ hầu hạ Túc Tông từ khi ngài còn ở Đông cung. Trong nửa năm tại vị do nhiều nguyên nhân như để tang Hiến Tông, quốc sự bận rộn, sức khoẻ không tốt nên Túc Tông không tiến hành tuyển phi. Nhìn sơ qua có thể thấy bốn người đều gương mặt tiều tụy, đôi mắt sưng húp, một ngày nay bọn họ đã khóc quá nhiều đến mức sức lực suy kiệt không còn khóc được nữa.
Bên phải người đàn ông trẻ là An vương Lê Tuân, ba đứa trẻ lần lượt là Thông vương Lê Dong Minh vương Lê Trị, Tư vương Lê Dưỡng. Bọn họ cùng Lê Tấn đều là huynh đệ cùng cha khác mẹ của Túc Tông, vì Túc Tông không có con trai nên bọn họ thay mặt thủ linh.
Lê Tấn tiến trước l·inh c·ữu, quỳ xuống hành lễ lạy ba lần dâng hương, đốt tiền giấy. Mọi việc xong xuôi hắn liền mở lời : " các ngươi đã hơn một ngày không nghỉ ngơi rồi đều trở về ăn uống, ngủ một chút đi. Đêm nay trẫm ở đây vì tiên đế thủ linh đường, các ngươi ngày mai lại tới."
Tám người cúi đầu hành lễ tuân mệnh mà đi, vài tên thái giám, cung nữ tiến vào đỡ chủ nhân nhà mình di chuyển . An vương không cần người dìu nhưng dừng lại chưa đi, sau cùng trong điện chỉ còn lại Lê Tấn cùng An vương.
Lê Tấn thấy vậy liền hỏi :" còn điều gì muốn cùng trẫm nói sao? "
An Vương nhìn hắn nói: "Tấn à, từ trước đến nay đệ vẫn là triệt để không tranh, sao lần này lại liều mạng vậy ? Cái ghế đó đâu phải thứ đệ muốn, người khác muốn thì nhường bọn họ đi, sao phải khổ như vậy chứ?"
" Còn không phải là có tên khốn kiếp nào đó không thể tranh sao ? Nếu ngươi có thể tranh ta còn cần đi liều mạng ư? Ta có thể sẽ tiếp tục trốn ở xó xỉnh nào đó tiêu dao khoái hoạt hết đời này. Hiện tại ngươi nói cho ta biết ta làm sao có thể không tranh?" - Lê Tấn lớn tiếng hỏi lại, trong lời nói hàm chứa sự giận dữ.
" Bình thúc là người tốt, ngươi có thể buông tay nhường thúc ấy. Thúc ấy tài đức đều đủ không cần lo lắng không gánh được tránh nhiệm này." - An vương chậm rãi nói ra.
" Ngươi muốn c·hết như vậy sao? Ngươi muốn c·hết ta không cản, kể cả ngươi kéo ta c·hết chung ta cũng không oán một lời . Nhưng đám huynh đệ tỷ muội trong nhà làm sao bây giờ? Chẳng nhẽ ngươi muốn nhà chúng ta đoạn tử tuyệt tôn sao đại ca ?"- Lê Tấn ý vị thâm trường mà hỏi.
An vương trầm tư đôi chút đáp lại: " Không đến mức đó đi, hoàng thúc và phụ hoàng cùng nhau lớn lên, thúc ấy là người nhân hậu sẽ không làm khó chúng ta. Ngươi lo lắng quá rồi, tổ mẫu còn ở đó cũng không cho phép hoàng thúc ra tay với chúng ta."
Lê Tấn cười cười nói : " Đại ca ngươi quá ngây thơ rồi, con người sẽ biến đổi . Quyền lực là c·hất đ·ộc sẽ khiến con người ta say mê, vì nó mà thay đổi bất chấp tất cả để chiếm đoạt, để giữ lấy. Lòng người vốn là thứ sâu xa khó lường nhất thế gian, thay vì đặt vận mệnh vào tay người khác ta muốn giữ nó trong tay mình."
An vương hiểu rõ Lê Tấn lo lắng không phải là không có lý, đành thở dài nói : "ta không còn gì có thể nói, là đại ca vô năng khiến ngươi phải khổ rồi. Ta tại đây xin tạ lỗi với ngươi, ta cũng hy vọng ngươi sẽ không bị quyền lực của cái ghế đó biến đổi." - Nói xong An vương chắp tay cúi đầu một bái, tiếp đó xoay người rời khỏi linh đường.
Lê Tấn nhìn bóng lưng đại ca rời đi miệng lẩm bẩm khẽ nói :" Đại ca, ngươi cho rằng chỉ cần cúi đầu một bái là trẫm sẽ tha thứ cho ngươi sao. Hừ, ngươi phải biết từ nay về sau ngươi gặp ta đều phải quỳ hành lễ chỉ một bái mà xong ư. Cứ chờ đấy, trẫm sẽ tìm ngươi tính sổ, đời người còn dài chúng ta từ từ thanh toán đi ."
Lê Tấn quay đầu tiến lại gần l·inh c·ữu nhìn về nắp quan trọng đầu hiện lên gương mặt tiên đế nói khẽ : "Lão tam, đệ ở trên đó nhớ thường xuyên nhìn xem nhân gian. Ta sẽ thay đệ tìm bọn họ từng người từng người thanh toán sổ sách, yên tâm ta sẽ thay đệ thủ hộ cái này gia, cái này thiên hạ."
Trong lòng hắn tự nhủ chỉ là thủ hộ liệu có đủ không. Dù sao hắn là linh hồn sống hai đời, mang theo tri thức của năm trăm năm sau, có phải nên làm chút gì đó vĩ đại lưu danh sử sách hay không? Trong đáy mắt hắn loé lên một tia kỳ dị.