Dần dần, máu hóa từng dòng chảy nhỏ chảy ra ngoài, không mất bao lâu đã có thể che kín toàn bộ vết thương, bằng mắt thường không tài nào nhìn thấy được vết thương ở đâu để động dao.
Dù vậy, Poetry vẫn điềm nhiên như không có chuyện gì, tiếp tục loay hoay cánh tay.
Mắt nhìn không thấy, nhưng nàng vẫn còn Kenbunshoku haki a!
Một lúc sau, Poetry cuối cùng cũng lấy từ trong tim Kive ra một khối thịt, bên trong nó còn có một khối kim loại, hình thù như một viên đạn, xung quanh là những chiếc gai móc ngược.
" Hô! Xong rồi! "
Poetry thở ra một hơi.
Nghe vậy, mặt đầy mồ hôi Kive lập tức điều khiển năng lượng hồi phục cơ thể.
Một lúc sau, Kive đã trở nên lành lặn như lúc đầu.
Lau một vệt mồ hồi trên trán, cầm khối thịt trên tay, hắn thầm hận.
" Đừng để ta biết là tên khốn nào làm ra thứ này! Nếu không. . . Hừ hừ! "
Đây là viên đạn mà lão già sát thủ kia đã bắn vào tim của hắn.
Bởi vì đặc chế, nên cơ thể hắn không thể tự bài xuất nó ra được.
2 ngày vừa qua.
Bởi vì vết thương đã lỡ lành hẳn rồi, cộng với tình hình dịch bệnh trên đảo, nên Kive cũng chỉ có thể bỏ mặc cho thứ này tiếp tục ở trong cơ thể mình.
Mặc dù có chút đau đớn.
Nhưng chỉ cần một chút năng lượng, là tất cả vấn đề đều được giải quyết.
Ưu tiên hàng đầu của hắn là truy sát hết những người có tên trên danh sách, trước khi dân trên đảo đều chết hết vì dịch bệnh, hoặc là có bên thứ 3 như hải quân đến xử lý tình hình ở đây!
Bất ngờ bị ánh sáng làm cho chói mắt, Kive vô thức đưa tay lên che lại mắt.
Nhưng cùng lúc, trong lòng hắn lại lóe lên một tin hy vọng.
“ Chẳng lẽ nào. . . “
Cố nhịn cảm giác chói mắt, Kive nhìn chằm chằm vào trung tâm vòng sáng.
Hắn có thể miễn cưỡng thấy được thân ảnh của Poetry, đang lơ lửng ở vị trí trung tâm.
Dù thế, Kive vẫn không hề có ý định đi lên.
Vào thời điểm quan trọng như hiện tại, tốt nhất vẫn là để nó thuận theo tự nhiên đi.
Ai biết liệu sẽ có hậu quả gì nếu hắn quấy rầy Poetry lúc này?
Ngu cú này không giống như cú của cột thu lôi lần trước.
Lần đó không có gì to tát.
Nhưng ngu lần này thì. . .
Chắc chắn hắn suốt đời cũng không tha thứ cho bản thân. . .
Đột nhiên, lúc này, một đốm sáng từ vị trí của Poetry bay đến, sau đó hoà làm một cùng Kive,
Poetry cũng theo đó mà đáp xuống đất.
Kive không kịp xem xét thứ vừa nhập vào đầu mình là gì, hắn ngay lập tức đi đến đỡ lấy Poetry.
“ Ngươi không sao chứ? Thấy thân thể như nào? Có vấn đề gì không? “
Vừa nói, tay của hắn cũng không thành thật, du tẩu khắp cơ thể của Poetry.
Bị hành vi của Kive chọc cho đỏ mặt, Poetry mội vàng hồi thần lại, đập văng bàn tay heo ăn mặn của Kive ra nói:
“ Hừ! Có cần thiết phải thời cơ như vậy sao? Ngươi một tháng này sờ còn chưa đủ nhiều sao? “
“ 2 chuyện này khác nhau a, về mặt ý nghĩa là vậy! Hắc hắc! “
Giống như ăn đồ ăn vào giờ ra chơi vậy.
Ăn ở bên ngoài, đương nhiên sẽ không ngon bằng ăn vụng trong giờ lên lớp, đó là chân lý!
Ai đã từng ăn vụng trong giờ học đều hiểu!
Cảm giác như đồ ăn tại thời điểm đó, đột nhiên lại trở nên ngon miệng một cách kỳ lạ.
“ Hứ! “
Poetry đã bất lực nhổ nước bọt.
Nhưng cùng lúc cũng vui.
Không phải vui là vì bị Kive ăn đậu hủ.
Nàng vui là vì mình đã trở thành một người thật sự đặc biệt đối với Kive.
Thậm chí còn “ đặc biệt “ hơn nàng đã từng nghĩ.
Nàng ban đầu nàng chỉ nghĩ rằng đặc biệt ở đây, chỉ giống như là nữ nhân đầu tiên của Kive.
Về sau nếu có những nữ nhân khác, dù đẹp hơn nàng, tài giỏi hơn nàng, thì nàng ít nhất vẫn không bị lép vế.
Cậy già lên mặt a!
Ai mà chẳng biết!
Nếu bạn muốn đổi không khí, muốn tìm đến một thế giới phép thuật đầy huyền ảo để gặp những sinh vật huyền bí như Elf, Goblin, Orc, Troll, Minotaur hay đơn giản là người cá và các tinh linh phép thuật. Chào mừng đến với