Bất Diệt Kinh

Chương 66: Sinh Diệt Thần Nhãn!.



Chương 65: Sinh Diệt Thần Nhãn!.

Linh Thể được ngưng tụ lại bởi Sinh Diệt năng lượng nước biển cho nên cũng chỉ là một cái hình người di động bãi nước mà thôi, ngoài việc nó mang theo Trương Phàm hình ảnh bên trong khí tức thì không hề có chút gì công kích lực lượng.

Đây chỉ là một tia linh thể của Trương Phàm chia ra một chút muốn đi ra nơi này, hắn mong muốn biến cái này thân thể tạm bợ đi thu lấy thông tin và nhìn lại cái này địa phương, lần này ra đi thì hắn không biết thời gian bao lâu nữa mới có thể thấy được về lại quê hương, với sợ rằng hắn trong lần hấp thu Sinh Diệt lực lượng cũng phải ngủ say thời gian dài cho nên hắn cũng biết đưa cái này tia niệm cho chiếm giữ điều khiển thân thể bên ngoài thật sự của hắn, sau lần này hấp thu được Sinh Diệt Hải hắn cảm nhận được bên trong linh thể mình chỉ cần một cái chớp mắt cũng đã có thể quy vị nhục thân.

Sinh Diệt Thân Thể bước ra một bước liền biến mất tại đó, khi hắn xuất hiện trở lại thì đã ở trên bầu trời đêm nhìn xuống chính là thành phố lớn mang tên Hồ Chí Minh, cái này nơi chính là một người mang theo chí cao vô thượng công đức tên đối với phàm nhân người Việt, người này tuy là Phàm nhân nhưng lại mang theo trí hướng to lớn, trải qua trăm ngàn khó khăn cũng đã đánh đuổi giặc ngoại, người này nếu như đưa vào tu hành giới thì có thể xây dựng ra sự nghiệp lớn.

Trương Phàm từ lúc sinh ra thì đã có mười mấy năm sống ở nơi này lăn lộn cuộc sống gian khổ tất nhiên là có tình cảm vô cùng sâu sắc ở nơi đây, ở trong thực tại kiếp trước thì theo thời gian bị cái kia cẩu cấp trên bốc lột hắn cũng không có suy nghĩ về quê, một mực ở lại nơi này dù có là bị phong sát trong ngành này Trương Phàm vẫn luôn cố gắng vất vả xây dựng sự nghiệp ở đây cho đến lúc thất bại, lúc đó hắn vô cùng sụp đổ cho nên mới bị thù hận làm cho tâm chí điên cuồng đi tìm cái kia cẩu cấp trên muốn xiên hắn một đao, cuối cùng thì người không g·iết được lại khiến chính mình bị cho phanh thây rồi.

Nghĩ đến chuyện trước kia thì hắn đều cười khổ, bây giờ hắn trước đâu bằng nay, chỉ là một phàm nhân đối với hắn cũng chỉ là sâu kiến đom đóm mà thôi, tâm trí của hắn ở hiện tại đã sớm đạt đến một loại trạng thái hư độ rồi.

Hắn tiếp tục bước ra đi khỏi nơi thành phố lạnh lẽo này, thứ hắn đi chính là về lại quê hương chính mình, nơi đó chính là Ninh Hòa, nơi hắn lớn lên nhưng lại nợ nơi đây một lời xin lỗi.

Trương Phàm nhìn về lại căn nhà sắp bị sụp nát kia, ở nơi đó chắc là hiện tại có hai bóng hình kia đang chờ đợi hắn trở về, đáng tiếc đây chỉ là tâm giới của hắn không đủ để thấy được, hắn bước vào căn nhà kia nhìn ngắm khắp mọi nơi mong muốn ghi nhớ hết tất cả địa phương nơi đây, khi dừng lại ở cái kia bàn thờ thì hắn đôi mắt dừng lại, nhìn lại cái tấm hình đang được thờ kia một thời gian ngắn rồi rút lại ánh mắt ngay lập tức.

Mẫu thân hắn c·ái c·hết chắc chắn không có bình thường, chỉ vì ở trong loại này tâm trí giới thì phụ thân hắn đã nói ra những lời khiến hắn đột nhiên đốn ngộ, mà hắn chắc chắn người kia chính là cha hắn chỉ vì cảm giác huyết mạch không thể nào sai được.

Trương Phàm không có gì suy nghĩ nhiều mà chạy thẳng vào phòng mình, trong lòng biết rõ kéo ra học bàn của chính mình.

"Nó vẫn ở đây!".

Hắn vuốt ve lấy cái hộp gỗ xưa cũ chứa đựng đầy bụi mịt, Trương Phàm nở ra một nụ cười ung dung phủi phủi lấy rồi sau đó không có nhúc nhích gì chiếc hộp này, Trương Phàm hình như có nghĩ bây giờ chỉ cần mình muốn thì liền có thể đưa cái này kỳ bí đồ vật đi ra khỏi thế giới thực tại, loại này cảm giác không phải là hư ảo mà chính là thật sự.

Trương Phàm đôi mắt bỗng chốc hóa nên lạnh lùng bước ra khỏi căn nhà của mình, hắn thề rằng sau này mình nhất định trở về nơi đây, không phải là hư ảo mà chính là chân thực trở về.

Hắn bước từng bước vào trên hư không đi đến một cái khe hở, nhìn vào bên sâu bên trong là bóng tối lạnh lẽo sâu không lường được, mà ở bên sâu bên trong kia hắn đã cảm nhận được một cỗ khí thế kinh người sát khí mang theo oán nghiệp lan tràn ra như là một lớp màn bao lấy giới này vậy.

Trương Phàm không có gì kiên kỵ mà bước vào vết nứt nhìn thẳng vào không gian tối như mực trước mặt, hắn lạnh lùng lời nói như là phong bạo cuống lấy sát khí thao thiên đánh bay toàn bộ oán nghiệp, không kiên nể gì mà ngồi xếp bằng ở đó.

"Ngươi thua!".

Trong bóng đêm vết nứt thì hiện ra một bóng ảnh quỷ dị vô cùng, thân hình hắn đỏ âu như là huyết máu, không hỷ không bi ánh mắt châm chú nhìn lấy thân hình bị Diệt Sinh Hải tạo ra.

"Thì ra là như thế sao?".

Lời nói hắn khàn khàn nhưng lại mang theo một cỗ vạn thế tan thương không chịu nổi, hắn sống không biết bao nhiêu lâu rồi nên thắng bại đều đã không có quan trọng gì cả, đối với hắn dù có là sống c·hết cũng không có nghĩa lý gì, hắn sớm đã siêu thoát rồi giờ chỉ còn lại một đạo oán nghiệp thôi tan biến cũng không sao.

Một cái chớp mắt khi nhìn thấy bóng hình của Trương Phàm xuất hiện ở đây thì Tà Ma cũng đã hiểu được nguyên do rõ ràng rồi, hắn bị cái kia linh trí Sinh Diệt Chi Hải bày cho một đạo thật là đau, hèn gì dù hắn có dùng thủ đoạn gì cũng không thể nào thu lại giới này vào người mình được, đây là việc linh trí của Diệt Sinh Hải sớm đã chặt đứt liên kết giới này đối với hắn.

"Rốt cuộc ngươi đã thấy gì trong dòng sông thời gian vậy chứ?".

Hắn thở ra một hơi rồi cũng không còn để ý đến Trương Phàm đang ngồi đó nữa, cũng không có trả lời câu nói của Trương Phàm, đối với hắn tên nhóc trước mắt không có đáng để nhắc đến, thứ hắn thua là tính toán của linh trí sinh diệt hải này mà thôi.

Trương Phàm ngồi ở đó không biết bao nhiêu thời gian nữa, chỉ biết là theo thời gian thế giới này chính là một tháng, hắn bước ra vết nứt cũng không có suy nghĩ đến diệt trừ Tà Ma, chỉ vì một giây hắn thu được thế giới này tán thành thì Tà Ma sớm đã không đáng nhắc đến ở trong lòng hắn, để nó mãi mãi bị đè ép trong giới này cũng không thành vấn đề.

Thần thức của hắn cực lớn quét qua khắp nơi, một bước đi một dấu chân đi khắp nhân gian trái đất mà hắn trong trí nhớ những cái này địa phương đều là nơi quen thuộc đối với Trương Phàm.

Sau đó hắn lại từng bước từng bước đi trở về lại Sinh Diệt Hải, ánh mắt hắn nhìn về lại bên trong biển sâu chờ đợi điều gì đó.

"Đi thôi!".

Hắn thì thầm một câu rồi quan xác chủ thân một chút cũng quay đầu lại, hắn bên trong đôi mắt đột nhiên bắn da hai đạo kỳ lạ quang mang chứa đựng hai luồng sinh tử gió lóc đang gào thét, kinh khủng lực lượng bùng nổ ra trên hư không bộc phát ra năng lượng sinh tử.

Trong vô vô mờ mịt biến số hình như nhờ thông qua đôi này kỳ lạ thần nhãn thì hắn cũng đã thấy lại được cái kia ánh sáng nho nhỏ đang vùn vẩy trên dòng sông vận mệnh, hắn thề sau này sẽ kéo cái kia linh trí ra khỏi vận mệnh thế gian này, hắn chán ghét cái gọi là vận mệnh sắp đặt.

Trương Phàm một cái chớp mắt liền biến mất tại đó.