"Hai cái Linh Căn đều là Địa Cấp, cái này mẹ nó điên rồi đi!".
"Không thể nào, làm sao người này lại có thiên phú cỡ này chứ?".
"Có thể nào là cái này Linh Căn Thạch sai sót hay không?".
Dưới đài mấy người đang đứng xem đám người khảo thí đều là há hốc mồm, còn có những người kia vừa mới kiểm chắc xong thì đều đưa ra nghi vấn.
Diệp Lam để tay xuống Linh Căn Thạch sau đó quay lại nhìn cái người vừa nói ra nghi vấn kia, ánh mắt kia thật sự muốn nói ngươi có phải hay không là ngốc bức.
Người kia sửng sờ một chút, cái kia ánh mắt độ công kích bằng 0 nhưng mà lại sỉ nhục cấp độ đã đến level max, cái kia ánh mắt khiến cho hắn cảm nhận được độ thông minh của mình bị văng xuống đất ma sát sau đó còn phun vào đó vài ngụm nước miếng rồi tiếp tục văng xuống ma sát.
Lúc này cũng không có cho hắn thời gian nổi cơn thịnh nộ thì bị một tên đệ tử của Thái Huyền Tiên Môn đá cho một đạp từ ở trên khán đài chờ nhập môn rơi xuống, cũng không có đợi tên kia nói ra biện hộ thì liền mấy vị đệ tử của Tiên Môn nhảy tới liên tục đấm bóp cho cái kia người phản diện chưa tới một giây.
Cứ là như thế thì một người vừa lên sàn định đối đầu lấy nhân vật chính thì bị Tiên Môn Đệ Tử đánh cho mặt mũi bầm dập vì tội dám khinh thường bảo vật của Thần Thông Lão Tổ tạo ra, cái này không đ·ánh c·hết hắn cũng là xem nhẹ.
Trương Phàm trong ngọc bội vỗ tay khen hay, cái này Thái Huyền Tiên Môn thật sự là có ý tứ, lấy một người khai đao trực tiếp đè ép lấy đám người không dám nói gì nữa, dù sao Diệp Lam linh căn cũng đã bày ra ở đó không có gì sơ sót xảy ra thì sẽ trở thành đệ tử của Thái Huyền, mà sơ sót đó chính là đám này quần chúng cho nên đám đệ tử trực tiếp bóp tắt cái gọi là biến số này.
Diệp Lam thu lại đôi mắt rồi thầm chửi gặp phải não tàn cẩu tặc sau đó quay lại theo mấy cái con mắt ngưỡng mộ cùng với ghen tị thần sắc quay người bước đi.
Hắn không có quan tâm đến đám người cảm xúc chỉ vì loại này trạng thái của đám người khi nhìn hắn chỉ là làm tô điểm thêm cho hắn một loại xuất sắc hơn, sau này hắn cũng sẽ bước lên đám này thiên kiêu đi l·ên đ·ỉnh cao.
Khi Diệp Lam đến gần thì người Diệp Gia đệ tử cũng chưa tỉnh hồn lại mà nhìn lấy Diệp Lam bằng ánh mắt khó tin, trong lòng bọn họ đều có suy tư không giống nhau cũng không biết bọn họ đang nghĩ gì.
Nhưng mà Trương Phàm linh thể từ trong miếng ngọc bội thần thức đã khóa chặt lấy Diệp Lam, hắn cảm nhận được một đạo ánh mắt nồng đặc sát ý nhưng mà chỉ có một giây thôi liền bị che giấu, Trương Phàm lạnh lùng cười.
"Đúng là người phàm".
Trương Phàm khinh thường nói, hắn đưa tay điểm một cái khiến cho miếng ngọc bội được bí pháp bao bọc bằng ánh sáng vô hình sau đó dán lấy cơ thể của Diệp Lam, điều này khiến cho hắn không sợ trong lúc mình đắm chìm trong tu luyện thì người này sẽ đem ngọc bội đi bán.
Trương Phàm nhìn lấy con hàng này thì tự tin gật đầu một cái, cái này không đáng tin người chắc chắn sẽ đem hắn đi bán.
"Còn đường sau này ngươi tự bước đi đi".
Trương Phàm khép hờ lại đôi mắt sau đó tỉnh tâm luyện hóa lấy Kiếp Quang, hắn cảm nhận được con đường thứ ba sẽ hoàn thành sau khi Trương Phàm luyện hóa một nửa Kiếp Quang, tới lúc đó hắn liền Kết Đan tu sĩ cũng không sợ.
...
Thời gian thắm thót trôi qua, chỉ với một cái chớp mắt chuyên tâm tu hành mà ngoại giới đã trôi qua hơn ba năm, lần này bế quan dùng hết tâm trí vào việc luyện hóa Kiếp Quang vậy mà chỉ có thể cho nó vơi đi một ít, con đường thứ ba trong đại hải cũng chỉ đúc ra một chút.
Nhưng mà ba năm qua hắn sau bao lần thử thì cuối cùng cũng phát hiện ra được một điều làm cho Trương Phàm mừng như điên, hắn thấy được cái này Kiếp Quang không chỉ có thể ở trong linh thể tồn tại mà khi hắn đem lấy kiếp quang chuyền vào trong nhục thân vậy mà có cảm giác thân thể hắn đang được tẩy luyện.
Mà trước kia trải qua cửu trọng lôi kiếp thì nhục thân hắn đã được phát huy đến mức độ trúc cơ giới hạn, gọi tắc chính là nhục thân đến cực hạng linh hồn cùng tu vi hắn đạt được.
Điều này khiến cho Trương Phàm có chút mong chờ về tương lai, không biết nhục thân vượt qua cực hạng là cái gì cảnh tượng, có phải hay không như trong những cuốn văn mạng có nhân vật chính lợi hại tu nhục thân đến thành thánh.
Hắn rất là muốn mạnh mẽ hơn nhưng mà từ lúc hắn biết tu hành thì Trương Phàm đều là tu pháp chỉ vì hắn cảm thấy khi đấu với người ta mình chỉ cần một câu nói thì thiên địa đều biến sắc, cái này con mẹ nó là thật sự rất ngầu.
Hắn tuy tính cách có chút lạnh lùng như băng đối với người khác hoặc là phải nói là máu lạnh, nhưng mà bị ảnh hưởng bởi tính cách kiếp trước kích động khi đọc văn mạng và xem mấy bộ anime thì Trương Phàm theo hướng tu luyện là độ ngầu nhiều hơn.
Hắn nghĩ cái gì chiêu thức lòe loẹt cũng không có quan hệ gì, dù sao pháp của hắn chuyên về ngũ hành cùng với hồi phục cho nên sau này hắn muốn đi theo con đường tu pháp, nhưng mà nếu được thì Trương Phàm cũng muốn phụ tu thân thể chỉ vì hắn có Bất Tử cùng với Trường Sinh Quyển đâu.
"Ba năm qua không biết thiếu niên kia như thế nào rồi?".
Trương Phàm lại đột nhiên nghĩ đến cái kia có đại nghị lực thiếu niên, hắn mang theo tâm thái chờ mong vươn ra thần thức ra ngoài miếng ngọc bội.
...
Ba năm trôi qua Diệp Lam tâm tính vẫn là như trước không hề thay đổi, sau khi vào tiên môn hắn lựa chọn kiếm thuật chủ tu không hề liên quan đến linh căn của hắn, đây chính là lời khuyên của một vị trưởng lão nói với hắn.
Diệp Lam biết là linh căn của mình là đối nghịch với nhau cho nên cấp độ Địa Cấp cũng chỉ có thể khiến hắn tu luyện nhanh hơn mà thôi, nhưng mà hắn cũng không biết linh căn hắn chỉ là Thú giai và chính là ba cái linh căn cho nên tốc độ tu hành vô cùng chậm chạp, điều này khiến cho hắn bây giờ dù có là nghiêm khắc tu hành thì tu vi cũng chỉ mới đạt đến Luyện Khí Tầng ba.
Thời gian này là lúc Diệp Lam ở trong động phủ dành riêng cho Diệp Gia đang tu luyện thì có người đến cắt ngang quá trình này, Diệp Lam có chút nhíu mày đứng lên thái độ vô cùng khó chịu mở cửa.
Đập vào mắt hắn đầu tiên chính là hai cái ngọn đồi lớn đủ để đem hắn cho ngập c·hết, sau đó hắn đầu cũng không có quay lại mà liên tục chằm chằm quan sát kỳ quan trước mắt.
"Rồi có nhìn đủ!".
Trong tai Diệp Lam một cái âm thanh lạnh như băng chuyền vào tai hắn, lời nói không có gì che giấu sát ý khiến cho thiếu niên chảy mồ hôi lạnh khắp cơ thể.
Trước mắt Diệp Lam đó chính là thiếu nữ tuổi nhìn qua chỉ có hai mươi hay hai hai, thân hình hoàn mỹ đường cong mềm mại làn da lộ ra khiến cho người ta phải thèm thuồng, mái tóc nàng màu đen trải dài như là thác nước, đôi mắt đẹp luôn luôn hiện lên cao ngạo tránh né người đến gần ngàn dặm, khuôn mặt xinh đẹp như thủy khiến cho người ta khi nhìn thấy đều kinh động như gặp thiên nhân, không nói nàng tuyệt sắc dung mạo thì chỉ có cái kia ngực là thật sự to.
Nàng tu vi chính là Trúc Cơ vẻ ngoài tuy là thiếu nữ nhưng mà thật sự linh cốt đã là gần 30 rồi, nàng chính là Diệp Linh Nhi em gái của Diệp Gia Chủ, Diệp Lam theo bối phận phải gọi nàng chính là dì vậy mà cái này tiểu bối lại hướng đến nàng phát ra dục quang ánh mắt.
"Không có lần sau, nếu không ngươi thật sự chỉ có thể thành một người mù!".
Lời nói uy nghiêm không cho ai nghi ngờ khiến cho Diệp Lam cũng phải sợ hãi lui về phía sau, trong lòng tự chửi lấy mình súc sinh ngay cả Dì của mình cũng dám nhìn, nhưng mà hắn vẫn là nghĩ.