Hành trình bắt đầu với hai người nam nữ đi tìm kiếm Yêu khuyển, con yêu thú này tuy là mạnh mẽ hình dạng còn to khủng bố nhưng mà cũng chỉ là súc sinh không có linh trí, Diệp Linh Nhi thông minh trong chiến đấu cộng thêm đã trải qua chém g·iết sinh tử với yêu thú qua rất nhiều lần cho nên cũng không e ngại về nhiệm vụ lần này.
Diệp Lam ánh mắt như điện khuôn mặt kiên định, trong lòng hắn tuy là sợ hãi con đường phía trước nhưng mà nhiều hơn nỗi sợ đó chính là chờ mong, hắn biết chỉ có trong sinh tử mới có thể bức phá tiềm năng của bản thân lên đến đỉnh phong, hắn tu vi đã kẹt tại Luyện Khí Tầng 3 suốt một năm nay rồi.
Trên đường đi hai người cũng không có lời nào giao tiếp khiến cho Trương Phàm có hơi lười chán, hắn trong đầu liên tục phát ra hình ảnh mười lăm ngày kia hắn cùng Giao Tiên phát sinh sự vật, cô nương kia thật sự rất là điên cuồng khiến cho hắn cũng phải cười khổ.
Trương Phàm cũng không nghĩ mình thiếu nàng chỉ là chiếm nàng tiện nghi, nàng có lợi ích cực lớn trong lần đó song tu khiến cho Giao Tiên lột xác hoàn toàn có thể so sánh với Thiên Tử các thiên kiêu, còn hắn thì âm dương điều hòa và Ngũ Hành Linh Căn trở nên càng thêm hoàn thiện hơn.
Lúc này Diệp Lam đôi mắt hơi nhíu lại lộ ra vẻ không thích, hắn theo thói quen sờ sờ lấy bên cạnh Ngọc Giới trong đầu lại trở nên bình tĩnh lại, sự lo lắng cũng biến mất không còn gì nữa.
Diệp Linh Nhi từ trước giờ luôn nhắm nghiền đôi mắt phượng bây giờ lại đột nhiên lạnh lùng mở bừng ra, ánh mắt như là hai tia sáng lạnh lùng sắc bén nhìn về hướng miếng ngọc giới đang dính liền với cơ thể của Diệp Lam.
"Đó là cái gì vật!".
Lời nói lạnh lùng như băng mang theo nghiêm khắc không thể cho Diệp Lam trả lời sai, đây là thái độ của trưởng bối đối với vãn bối nói, nàng bàn tay ngọc không có đợi Diệp Lam đưa ra câu trả lời mà nhẹ nhàng đưa ra hai ngón tay ngọc xinh đẹp chứa đựng nồng đậm linh lực trong ngón tay hướng đến ngọc giới điểm một cái.
Trương Phàm cười lạnh, hắn linh thể phát ra nguy hiểm chi quang, một loại kinh khủng đến mức cuồng bạo linh khí từ trong miếng ngọc giới chuyền ra, vô tận sát ý bùng nổ ra ngoài khiến cho hư không cũng phải vặn vẹo, không khí trực tiếp bị nổ tung.
'Oanh!'.
Bất ngờ phát ra Trúc Cơ lực lượng khiến cho Diệp Lam không kịp đề phòng mà bị một v·ụ n·ổ bắn thẳng ra khỏi nơi đang đứng, phi tru đang đi của hai người phát ra ánh sáng dìu dịu ổn định lấy không gian, nhưng mà lần này phát sinh khiến cho Diệp Lam cảnh giới luyện khí thật sự tức giận đến điên.
Trương Phàm cũng không có quá tay mà là trên tay cầm lấy một viên đan dược nhẹ nhàng bóp nát một cái, dược khí như mây đi theo cơn gió tán ra ngoài bao phủ lấy Diệp Lam bảo vệ và chữa lấy v·ết t·hương của hắn.
Diệp Linh Nhi mắt phượng co vào không thể tin, sức mạnh trong người nàng biến đổi lớn bùng phát ra bên ngoài dường như là tu vi hoàn toàn thăng hoa.
"Rời khỏi cháu ta!".
Nàng quét lớn phía sau thanh kiếm đột nhiên xuất hiện ở đó, thanh kiếm phát ra lạnh lẽo ánh kiếm khiến cho xung quanh nàng đột nhiên băng lạnh hóa thành hàn băng, kinh khủng uy áp từ trong thanh kiếm phát ra khiến cho không khí cũng bị lạnh quá mà đọng lại ở đó.
Thanh kiếm được Diệp Linh Nhi nắm giữ lấy mũi kiếm sắc bén chỉ thẳng vào miếng ngọc giới, nàng hừ lạnh một tiếng kiếm mang liền phát ra kinh động phi tru.
"Thủy Linh Căn dị biến!".
Trương Phàm u cười một tiếng trong mắt lại hiện lên cực độ băng lạnh, lấy Diệp Lam thành trung tâm mà phát tán ra bên ngoài hơi thở lạnh lẽo đến cực điểm, phi tru trực tiếp bị hóa thành đợt từng đợt hàn băng, cảnh tượng này kinh khủng đến mức chặn lại tia hàn quang của thanh kiếm của Diệp Linh Nhi kiếm cho nó lu mờ đến cực điểm.
"Dị linh căn của ngươi không làm gì được ta, Băng Chi Đạo của ngươi khi đối phó với ta càng thêm nhỏ bé!".
Băng giá lạnh lẽo ở trên phi tru đột nhiên phi thường lạnh lùng phát ra tiếng nói, sức mạnh của hắn được hàn băng phản chiếu ánh đạo văn từ trong cơn lạnh lẽo kia hiện hóa ra hư không, vật hư có thực.
Diệp Linh Nhi bất ngờ bị đè ép khiến cho nàng trong đầu bị oanh minh, đại đạo bị đè ép khiến cho đạo căn nàng đang run rẩy như là sắp bị dập tắt, nàng hít sâu một hơi nuốt lại máu tươi không cho nó nôn ra, đôi mắt bắt đầu trở nên kiên kỵ nhìn lấy miếng ngọc giới kia.
Nàng không ra tay nữa chỉ vì nàng biết thủ đoạn của mình không bị đối phương nhìn ở trong mắt, miếng kia ngọc giới vốn không bình thường chỉ vì chứa bên trong một cái linh trí không bị ngủ say, mấy năm nay Trương Phàm đang tu hành bế quan liên tục thôi động Trường Sinh cùng với Bất Tử Quyển một mặt muốn cường hóa lấy nhục thân, thứ hai là dùng Trường Sinh lực lượng mong muốn luyện hóa nhanh chóng Kiếp Quang trong cơ thể hắn.
Mấy ngày trước Trương Phàm vừa mới thức tỉnh đã bị Diệp Linh Nhi chú ý đến, nàng vốn là Trúc Cơ cảnh có thần thức mạnh mẽ cho nên từ lúc ra khỏi tiên môn Trương Phàm không còn cẩn thận nữa nên nàng mới có thể phát giác ra, nàng bây giờ muốn ra tay chỉ vì biết cái kia linh hồn vô cùng suy yếu không thể nhanh chóng đoạt xá nếu không người cháu này đã không còn tồn tại linh trí.
Nhưng mà nàng tất nhiên là đoán sai rồi, Trương Phàm vốn không có ý định đoạt xá lấy Diệp Lam, hắn cũng không có suy yếu đến mức bị một cái Trúc Cơ Sơ Kỳ nho nhỏ ăn h·iếp, tình thế của hắn chỉ vì không muốn nhục thân bị Kiếp Quang ở trong Linh Thể mình gây ra khiến nổ tung cho nên không trở về mà thôi, một khi đồng nhãn của Trương Phàm hoạt động lại bình thường khi sinh chi mắt có thể dể dàng khiến cho nhục thân sở hữu năng lực chữa trị bình thường, mà chỉ cần một giây mà linh thể nhập vào nhục thân thì Trương Phàm sẽ lập tức ra tay thôi động hủy diệt chi quang từ trong con mắt diệt bên phải thì có thể chuyển di Kiếp Quang vào trong nhục thân, dựa vào đó liền có thể ôn hòa lấy nhục thân và linh thể.
Trương Phàm bóng hình mờ mờ ảo ảo bước ra khỏi miếng ngọc giới, hắn đôi mắt trở nên băng lảnh vô cùng khiến cho những phiến toái băng xung quanh có chút run rẩy dường như là đang chịu phải áp lực vô cùng lớn, trong linh thể hắn phát tán ra một loại sát ý kinh khủng đến mức thiên địa ở nơi đây đều biến sắc.
"Tiểu nhi tử cũng rất thông minh đâu".
Lời nói của hắn phát ra từ trong Linh Thể mờ ảo kia khiến cho người ta phải rợn người, cơn lạnh lẽo từ trong lời nói lạnh lùng đến mức như là hóa thành thực chất làm phi tru cũng phải dừng lại ở tại hư không.
Diệp Lam khóe mắt liếc qua Diệp Linh Nhi đôi khuôn mặt bên trên khắc một loại quyết tâm chịu c·hết, hắn thực lực nhỏ bé ở đây nhất tuy như vậy nhưng mà có thể làm được hắn cũng phải làm.
Thiếu niên cắn răng thôi động pháp quyết rút từ trong túi trữ vật ra vài vệt sáng lớn, sát quang lóe lên trong mắt hắn lộ ra bắn thẳng vào Trương Phàm đang lơ lửng không trung thân ảnh.
Trương Phàm cảm nhận được phía sau sát ý nhưng cũng không có để ý điều gì, hắn niệm cười lạnh nở trên môi đều đối với cái kia thiếu nữ dung mạo như tiên thiên mang theo băng lãnh lời nói phát ra đối bới hắn.
"Ngươi rốt cuộc là ai!".
Nhưng lời nói nàng vừa nói ra thì phía sau Trương Phàm năm cái Luyện Khí kiếm quang cấp bật cấp năm đỉnh cao bắn tới, nó sát ý như điện sắc bén rất nhiều nhưng mà thiếu niên không biết khoảng cách chiến lực cách biệt quá xa, hắn dù là đánh trúng Trương Phàm cũng không thể làm cho Trương Phàm rớt xuống một sợi tóc.