Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc

Chương 243: Tìm kiếm trong đêm



Qua cổng ngôi nhà hoang chưa đến mười mét tôi đã có thể thấy được một bóng đen dường như đang nằm trên vạt cỏ ngửa mặt nhìn trời, cách cột mốc ven đường không xa. Tôi ngồi xổm và cúi thấp đầu xuống để có thể nhìn anh ta rõ hơn nhưng rất khó bởi vì đằng sau anh ta là một khoảng tối nên bóng đen không thể nổi được trên nền trời. Ngồi thêm vài phút nhưng không thấy anh ta có động tĩnh gì, tôi băn khoăn liệu rằng có bóng đen thứ hai nào nữa hay không nên phải tìm cách khác. Nhìn sang phía bên tay phải, dưới ánh trăng tỏ thì tôi có thể thấy được vài bụi cây thấp, mương dẫn nước nhỏ và ngay phía bên kia là bờ ruộng, nghĩ nơi này không thích hợp nên tôi nhẹ nhàng quay lại ngôi nhà hoang nơi có cái xe máy vừa rồi mình mới tháo chụp bugi.
Lần mò từng bước trong bóng tối, tôi dùng tay trái rờ lên bức tường của ngôi nhà, căn nhà quả nhiên có cửa sau đi ra đồng tuy nhiên đã bị rào bằng những cành cây khô. Ban đầu tôi định dẹp cây sang một bên để đi ra nhưng sau lại thôi vì tôi không muốn để lại bất cứ dấu vết nào nên tìm kiếm một lúc thì cũng có cách trèo qua bức tường. Phía bên kia bức tường là cánh đồng, từ chân tường đến thửa ruộng gần nhất chưa đến một mét, tôi nhẹ nhàng men theo bức tường và đi qua cửa hậu. Đứng ngay góc của bức tường nhìn ra đường cái quan nhưng khoảng cách lúc này khoảng hơn năm mươi mét, trời tối khó để quan sát nên tôi đành tìm lối đi giữa hai thửa ruộng rồi lom khom bước về hướng Đông khoảng hơn mười mét thì gặp một bờ thửa khác và mau chóng rẽ trái. Mấy cây pháo hoa tôi đành phải để tạm lại ở chỗ này do không tiện cầm theo vì sợ bị phát hiện khi tiếp cận gần đối phương.
Tôi cẩn thận bò từng mét về hướng đường cái quan, rất chậm rãi và khoảng hơn hai phút sau tôi đã đến gần bờ ruộng rìa cánh đồng, tiếp giáp với mương nhỏ dẫn nước và sau đó là vạt cỏ thoai thoải. Tôi nằm sấp xuống, mắt đã quen hẳn với bóng đêm nên nhìn tự tin hơn rất nhiều, nơi tôi đang nằm bây giờ thấp hơn mặt đường cái quan khoảng hơn một mét và vì thế tôi tự tin rằng mình có thể dễ dàng quan sát tất cả biến động của các bóng đen trên nền trời xám nhạt. Người đàn ông trẻ - như chị Ma nói là khoảng hai mươi tuổi – lạ mặt mà tôi muốn thám thính lúc này vẫn đang nằm trên vạt cỏ cạnh đường ở góc bốn mươi lăm độ phía bên phải tôi, khoảng cách hai bên chưa đến năm mét. Sau một lúc quan sát thì tôi khẳng định rằng anh ta chỉ có một mình nhưng tại sao anh ta lại ung dung nằm ven đường nhìn bầu trời lúc này mới có mấy vì sao và ánh trăng tối nay cũng không hút hồn đến thế.
Nằm sấp một hồi thì tôi mỏi nên đổi thành tư thế ngồi xổm, cách tôi vài mét là bóng đen lúc này chân vắt chữ ngũ và thi thoảng tôi còn có thể nghe được những tiếng huýt gió theo nhịp điệu một bài hát nhạc vàng “Chúng mình ba người”. Tôi không phải là một tín đồ nhạc vàng – một dòng nhạc chỉ dành cho những người đã ít nhiều có trải nghiệm sống và hiểu được ý nghĩa của ca từ - nhưng ít nhiều bị ảnh hưởng bởi bố mình từ những năm 1991 khi ông có rất nhiều băng cassette của Chế Linh, Tuấn Vũ, Thanh Tuyền... Tôi thường bị thu hút bởi những bài nhạc xẩm đá đỏ bị cấm lưu hành đầu thập niên 90, ai đó đã từng nói với tôi rằng những người thích nhạc xẩm và sau này là nhạc chế thì tính tình thường hài hước và... nham nhở, đúng hay sai thì tôi không dám bàn nhưng nó đúng với tôi.
Cuối cùng thì bóng đen này cũng có động tĩnh khi anh ta trở mình và trườn lên vệ đường nhìn qua bên kia mương Khoai, anh ta cũng đội mũ lưỡi trai. Tôi nhớ rằng mấy thầy phù thủy tôi đã gặp hoặc một vài người đàn ông lạ thì họ đều đội mũ lưỡi trai, điểm chung này tôi không có lời giải thích cho đến vài tháng sau khi xem bộ phim “Cảnh sát hình sự” trên VTV3 vào mỗi tối. Tôi thấy anh cảnh sát hình sự tên Chiến cũng luôn đội mũ lưỡi trai và ăn mặc rất bụi bặm khi theo dõi tội phạm, những cảnh quay khi anh ta ngồi ở quán nước, ngồi trên xe máy... và thi thoảng dùng tay kéo nhẹ cái lưỡi trai xuống thì tôi đã hiểu ra rằng mũ lưỡi trai sẽ giúp ích rất nhiều trong việc nhận diện khuôn mặt và dễ... nhìn trộm người khác hơn. Tôi đã học theo điều này và thử vài lần, tôi thấy rõ tính hiệu quả khi đội mũ lưỡi trai, tầm nhìn sẽ tập trung về phía trước cũng như khi ngồi ở nơi nào đó người khác rất khó nhận diện mình hoặc nắm bắt được ánh mắt của tôi đang nhìn vào đâu. Trong cuộc sống có rất nhiều thứ mà chỉ cần chịu khó quan sát thì chúng ta sẽ phát hiện ra rằng chẳng có gì gọi là “tự nhiên” cả, nhưng cũng phải công nhận rằng bộ phim “Cảnh sát hình sự” thời đó đã giúp tôi hoàn thiện bản thân mình hơn trong công cuộc thám thính tương lai. Chính vì lý do này mà tôi thần tượng diễn viên Võ Hoài Nam phóng xe Jeep ầm ầm, nhà anh ấy hồi đó ngay ở khu tập thể Trung Tự, đối điện một cái công viên nhỏ nên tôi thường nhìn thấy anh ấy vào mỗi mùa hè.
- “Tại sao người này lại phải ẩn nấp ở đây để quan sát nhỉ? Chiều nay họ đã chôn cái gì ở chỗ đấy?”
Sau khi bò lên quan sát một lúc thì bóng đen này lại trườn xuống chỗ cũ và tiếp tục huýt gió, bây giờ anh ta đã đổi sang bài hát khác rồi, đó là giai điệu của bài “Hái trộm hoa rừng”.
- “Đêm tối anh huýt sáo gọi ma thì ma đến đây.”
Tôi quay người và cẩn thận bò ngược lại chỗ đã để mấy cây pháo hoa và phải đứng lên quan sát thật kỹ xung quanh để tìm nơi sẽ đặt chúng xuống bởi vì tứ phía đều là ruộng lúa sắp gặt và nhiều gió, không cẩn thận thì sẽ gây cháy, cánh đồng này đều của làng tôi cả. Sau khi cân nhắc thiệt hơn thì tôi quay lại ngôi nhà hoang ban nãy, thay vì trèo tường ngược vào trong nhà thì tôi đi men theo bức tường phía Tây để trở lại đường cái quan. Khi chắc chắn không có xe máy hay ô tô qua lại thì tôi mau chóng băng qua bên kia đường và lom khom tiến thêm một đoạn. Lề đường phía bên này rất dốc, chỉ có vài bụi cây cao hơn một mét là mương Khoai, tiến thêm một đoạn nữa cũng không khá hơn nên tôi quyết định sẽ đặt năm cây pháo hoa tại vị trí này. Tôi và bóng đen kia bây giờ ở hai bên đường với vị trí hơi chéo nhau vậy nên tôi đặt pháo hoa nghiêng một góc khoảng bốn mươi lăm độ về phía làng Bưởi Nồi, nghĩa là sau khi bắn, pháo hoa sẽ bắn dọc theo vệ đường, nếu gió thổi theo hướng Đông Nam thì pháo hoa nếu có bắn lên bị gió thổi tạt sang thì cùng lắm cũng rơi xuống nơi bóng đen kia nằm chứ không rơi xuống ruộng lúa được, trường hợp gió không ảnh hưởng thì tàn lửa sẽ rơi xuống mương. Trong lúc lần mò tìm vài viên đá, sỏi thì tôi cũng không quên cẩn thận chú ý con ma Mẹ Chẽ, nơi này rất gần nơi mụ ta trú ngụ. Chị Ma từ lúc tôi vượt tường đi ra đây thì không thấy đâu, chắc vẫn mải mê với món đồ chơi màu đỏ đầy sức hút ấy, mỗi lần nghĩ đến tôi chỉ biết chép miệng, bọn con gái nói chung khá là phức tạp, có mỗi cái việc treo điện thoại ở chỗ nào thôi mà cũng mất đến gần nửa tiếng.
Loay hoay một hồi trong ánh sáng lờ mờ của trăng thì tôi cũng thấy hài lòng khi đã cố định thật chắc phần chân của mấy cây pháo hoa, vì tốn nhiều thời gian với việc tìm các thứ để làm chân đế cố định nên tôi nghĩ ngay ngày mai mình phải đi moi đất sét về làm chân đế, giá đỡ, lần sau nếu có cần bắn thì chỉ đặt vào là xong. Việc tiếp theo của tôi bây giờ là chờ đợi thêm một chút nữa, tôi dự tính ngay sau khi bóng đen kia ló đầu lên quan sát và tụt xuống thì tôi sẽ cho khai hỏa, tôi phải làm vậy đề phòng lúc mình đang châm lửa thì bóng đen ấy nhìn thấy thì sẽ phát hiện ra sự lạ ngay lập tức. Đã tốn cả tiếng đồng hồ rồi thì thêm vài phút nữa cũng không có gì là khó, chờ đợi lúc này không có gì căng thẳng cả, đối phương đang ở trong tối và tôi thì ở chỗ... tối hơn cơ mà.
Cuối cùng thì công việc chờ đợi của tôi cũng chấm dứt khi bóng đen đội mũ lưỡi trai lại trườn lên để nhìn về phía bên kia con mương, bóng đen này còn cẩn thận hơn khi nhỏm hẳn người dậy thật nhanh rồi thụp xuống. Tôi quay đầu sang nhìn về phía mấy cây bạch đàn gần gò bên kia mương Khoai, bản thân tôi cũng tò mò về thứ mà bóng đen kia đang theo dõi. Khi bóng đen đội mũ lưỡi trai không còn ở bên vệ đường, tôi chờ thêm gần một phút nữa rồi dùng bật lửa đốt châm dây cháy chậm sau khi đã bặm môi hít một hơi thật sâu. Sau tiếng “cạch” là ánh sáng xanh từ cái bật lửa gió nhanh chóng bắt vào dây cháy chậm, tôi ngay lập tức tắt lửa vào đút vào túi quần, quay người lom khom bước về phía sau vài bước mới ngồi xuống trong tư thế chân chống chân quỳ, hai tay đặt lên đầu gối và mắt nhìn về phía bóng đen bên kia đường. Tiếng xèo xèo từ dây cháy chậm và trước đó là tiếng động do cái bật lửa gây ra chắc chắn đã gây ra sự chú ý cho bóng đen, tôi đoán chừng như vậy.
- Phụt! Phụt! Phụt! Phụt! Phụt!
Những loạt pháo hoa đầu tiên bắn về phía trước sau đó là một khoảng lặng tôi nghĩ chỉ một giây đồng hồ thì tiếp đến lượt thứ hai, khi lượt pháo hoa thứ ba bắn ra tôi đã thấy bóng đen kia đứng thẳng người dậy, tôi chưa nhìn rõ mặt nhưng có thế nhìn thấy nửa thân người trên của anh ta. Những đốm sáng từ năm cây pháo hoa nhỏ bắn dọc theo đường cái quan, gió thổi theo hướng chếch từ trái sang phải nên có thể thấy được những đốm sáng này có xu hướng bắn về giữa đường cái. Bóng đen đứng bên kia đường vội vàng chạy lên mặt đường và nhanh chóng tiến tới chỗ những cây pháo hoa đang bắn đến lượt thứ sáu. Tôi mở to mắt nhìn vào khuôn mặt của anh ta và chỉ trong khoảng một giây đồng hồ khi đốm sáng từ mấy cây pháo hoa bắn ra giúp tôi nhận diện được bóng đen mình đã theo dõi từ nãy. Đúng là một người thanh niên khoảng ngoài hai mươi tuổi, bên gò má trái có một vết sẹo lồi, đó là tất cả những gì tôi kịp ghi nhận. Người thanh niên này vội vàng cúi xuống vớ lấy mấy cây pháo hoa đã được buộc chặt bằng nịt và ném ngay xuống mương Khoai, trước khi rơi xuống nước vẫn còn một lượt năm đốm sáng được bắn ra hướng chếch lên trên trời.
Vị trí tôi ẩn thân lúc này chỉ cách anh thanh niên này chừng hai mét hơn không đáng kể, anh ta nhìn sau ngó trước rồi vội vàng băng qua đường chạy về phía ngôi nhà hoang nơi đang giấu xe máy. Tôi không đuổi theo mà dứng dậy một cách bình thản, lững thững đi ngược lại một đoạn và dừng lại đối diện cổng ngôi nhà để xem trò vui do mình tạo ra. Đầu tiên là tiếng động tạo ra bởi việc anh ta vứt những cành cây ngụy trang che dấu cái xe sang một bên, tiếp theo đó là những tiếng “cạch, cạch” do cần khởi động tạo ra, chẳng có bất cứ tiếng nổ nào cả.
- Đm thằng nào chơi bố mày!
Cuối cùng thì tôi cũng nghe được tiếng người, thật tiếc lại là một câu văng tục nhưng dù sao cũng tốt hơn việc anh ta câm như hến. Ngay sau đó, người thanh niên này dắt xe ra khỏi cổng rồi lên đường cái, anh ta đã phát hiện ra xe máy của mình không còn chụp bugi, nếu anh ta biết xăng cũng chẳng còn thì sẽ điên hơn gấp bội. Anh ta mau chóng dắt xe về hướng cầu Đình, trạm xăng gần nhất theo hướng này là bốn ki – lô – mét, chỗ sửa xe máy gần nhất là đối diện cầu Thường Vũ và có thể bán xăng lẻ, nếu nơi đấy đóng cửa thì tôi rất tiếc cho anh ta.
- “Nếu còn gặp lại cái xe này và con 82 hồi chiều thì mình sẽ không tháo chụp bugi nữa, nên cắt dây điện của xe, một đường là xong. Hoặc là mình nên chuẩn bị một ít cát thật mịn để trong ba lô, xăng pha cát thì chả chạy được bao lâu, chết máy giữa đường mà không hiểu lý do thì vui lắm.”
Tôi lững thững đi bộ và rẽ vào cầu Đình mà không bám theo người thanh niên kia vì như chị ma nói, tôi nên đuổi anh ta đi, hôm nay anh ta may mắn vì chị Ma có tâm lý thoải mái và đang mải mê cái điện thoại di động chứ không thì chả biết anh ta có bị làm sao không. Hi vọng tôi không gặp lại người thanh niên này vì may mắn ít khi lặp lại hai lần ở cùng một nơi lắm, nếu có thì rất hãn hữu.
Pháo hoa chỉ nổ có mấy lượt nên chưa kịp gây chú ý xung quanh, nếu có ai đó chú ý thì chưa kịp xác định phương hướng thì đã mất dấu rồi nên tôi vẫn thấy những thanh niên và đám choai choai tầm tuổi tôi ngồi ở gần cầu Đình cười nói vang trời. Tôi đi thẳng về nhà để lấy hai chai nước giải giấu ngoài bụi chuối và thêm cái thuổng trong buồng.
- Giờ này mày lấy thuổng đi đâu? – Bà tôi hỏi.
- Cháu đi đào vàng!
- Hả? Vàng á? Vàng vào mắt mày, chả lẽ lần này bà cô Tổ lại cho mày nữa ư?
- Cháu đùa thế thôi, cháu lấy thuổng đi đào đất sét, mai nghỉ ở nhà làm pháo đất sét chơi cho đỡ chán bà ạ.
- Đêm hôm mày cứ lần mò coi chừng chết đuối đấy.
- Bà đừng lo, cháu lấy đất sét ngay chỗ bụi tre gần mương rau muống thôi mà.
Bà Già không nói gì thêm mà từ võng đi lại ngồi têm trầu ăn, tôi mau chóng chạy đến khu vườn có căn nhà hoang để lấy lại ba lô của mình, trong ấy có đèn pin mini đặc chế để đi đêm và cái xẻng quân dụng. Tôi nghĩ mình cũng phải trang bị thêm đất sét và cát như đã dự tính vào ngày mai, cát thì đến nhà nào có bãi cát thì xúc một ít về đãi lại, tiện thể nhặt thêm vài viên sỏi vì lâu lắm cái súng cao su chưa có dịp để dùng, mua mấy chục nghìn chứ có ít ỏi gì đâu. Tôi ngồi bên cạnh hàng rào râm bụt, đang loay hoay lấy cái đèn pin thì tiếng chị Ma vang lên ở ngay gần bên.
- Chị nghĩ rồi, hay hôm nào em làm cho chị một cái dây dài dài đi, có cái dây dài chị sẽ đeo cái điện thoại này ở đằng trước cho nổi bật. Đeo bên hông như này sợ người ta không nhìn thấy.
Tôi nghe xong thì dở khóc dở cười, tôi biết ngay mà, từ nãy đến giờ tôi bận túi bụi trong khi chị ấy vẫn còn bận rộn với việc nên đeo cái điện thoại ở vị trí nào thì nổi bật, tôi bực mình nghĩ một đằng nhưng phải nói một nẻo với giọng cực kỳ nhã nhặn:
- Điện thoại này màu đỏ, quần áo chị mặc cũng màu đỏ, nếu chị đeo trước ngực thì làm sao mà nổi được. Em nghĩ chị móc lệch vào một bên là đẹp rồi, nhìn ra dáng nữ hiệp, xinh đẹp và năng động lắm.
- Có thật không?
- Thật mà, em có dám nói dối chị bao giờ đâu.
- Được, chị tin em.
Trong lòng tôi thầm thở phào nhẹ nhõm, để chị Ma không chú tâm vào việc nên đeo cái điện thoại làm từ vàng mã ở đâu thì đẹp, tôi đã chuyển sự chú ý của chị ấy sang vấn đề khác, chính là cái chữ ghi trên điện thoại.
- Chị đọc là Mô – tô – rô – la, đọc thế là đúng.
- Cũng không khó lắm nhỉ, Mô – tô – rô – la. – Chị Ma lặp lại. – Chữ này em bảo là chữ Tây à?
- Bố em bảo chữ này là tiếng Anh đấy, những người dùng chữ này ở xa nước mình lắm, xa cả nước Tàu luôn. Mấy quan chắc chả biết đâu chị, ở huyện này người sống còn chưa biết đến cái chữ này cơ mà.
- Vì thế chị thích, nhất định chị sẽ thưởng cho em cái gì đó tương xứng với thứ vô giá này.
- Chị thích là được rồi, ban nãy em vừa có cả mớ tiền, không cần thưởng gì cho em cả.
- Tiền ấy là trên huyện trả tiền em sắm vũ khí trang bị cho nghĩa binh đấy.
- Hả? Lại huyện? Em tưởng là do em may mắn chứ? Tiền ấy là của người đàn ông lạ mặt cho em mà? Sao lại là...
- Tiền người ta cho em, em không muốn giữ nên chị chuyển lời và mách cho em còn gì nữa. Ông Bách Hộ nhờ chị nên chị giúp ông ta thôi, dù sao em có chút tiền thì chị cũng thấy vui, em nghèo quá thì chị không vui.
Tôi đeo ba lô ra sau lưng, một tay cầm thuổng, một tay cầm xẻng, kiếm gỗ đã để vào ba lô nhưng vẫn thò phần chuôi qua ngoài.
- Mà sao ở dưới ấy các quan lại biết được về số nào chứ? Chả lẽ biết trước được tương lai hả chị?
- Chị không biết, thi thoảng cũng có lời đồn nọ kia dưới âm phần mà, chắc quan tri huyện có quen biết nên bằng cách nào đó có tin và tìm cách mách cho em xem như trả tiền. Ma là sòng phẳng vì em có phải họ hàng con cháu của họ đâu, thêm nữa việc mua sắm này là phục vụ giữ trị an cho âm phần của huyện, em chỉ là người mua hộ thôi, biết chưa?
- Nhưng mà trả nhiều quá, em chi chưa đến một phần ba chỗ nhận được.
- À, thì đấy là số hưởng của em thôi, nếu gã kia cho em ít hơn thì em được ít. Tiền em lại cho bà một phần rồi phải không?
- Không nên tham mấy thứ này chị ạ.
- Đúng, đấy chính là lý do chị em mình chơi với nhau, chị giàu có còn em vẫn nghèo kiết xác mà em không chịu xin đồng nào. Nên nhớ là khi nào cần cứ nói chị, chị sẵn sàng cho em hết, kể cả cái kho luôn.
- Khi nào cho em cái kho mà không đòi mạng ai thì em lấy, hề hề hề.
- Quên đi, ba mạng là ưu ái lắm rồi đấy. Em không thấy con Khuê còn chín đời ba họ đấy à?
- Chắc chị ấy muốn tận dụng thời gian ngao du, chín đời thì cũng vài trăm năm đấy ạ.
Tôi chui qua hàng rào râm bụt và đặt chân lên đường đất, chả biết tự bao giờ đã thấy hai vị tướng quân họ Lê đứng chờ sẵn bên ngoài, bên kia con mương nhỏ dẫn nước thì hàng trăm vong hồn đứng chờ sẵn.
- Ơ, các ông đi đâu đấy ạ? – Tôi ngạc nhiên hỏi.
- Bọn ta sẽ canh phòng tứ phía trong khi cậu tìm kiếm cái gì đấy, ban nãy Ngọc Hoa tiểu thư đã căn dặn rồi. – Ông Lê Ba lên tiếng đáp lời tôi.
Tôi ngoái nhìn lại chị Ma lúc này cũng đứng phía sau tôi.
- Em tưởng chị mải chơi chắc, đừng có nghĩ xấu về người chị xinh đẹp này.
Tôi đành cười trừ.
- Này! Hai ông có biết đây là cái gì không?
Chị Ma chỉ tay vào cái điện thoại di động đang đeo bên hông, tôi phải mím môi không dám cười khi nhìn thấy hai vong hồn võ tướng nhìn chằm chằm vào cái vật màu đỏ bây giờ đang đung đưa trên tay chị Ma.
- Thưa không! – Cả hai như cùng đồng thanh nói.
- Cái này là Mô – tô – rô – la đấy, các ông chẳng chịu cập nhật thời cuộc gì cả.
Tôi thật sự phải nhịn cười quay đầu sang nhìn những vong hồn đang đứng chờ bên cánh đồng, bên tai nghe rõ mồn một lời chị Ma giải thích cho hai võ tướng về cái thứ đến từ bên Tây kia. Chị ấy khẳng định rằng cả cái huyện này không ai có cái thứ hai giống như này, lúc tôi quay lại nhìn thì thấy hai vị võ tướng đang lắng nghe rất chăm chú, không biết là do nể chị Ma hay do các ông ấy thật sự tò mò.
- Vật này thực sự xứng đáng với tiểu thư, ta thấy nó rất đẹp. – Lê Ba tướng quân cất lời khen sau khi đã nghe bài thuyết trình ngắn.
- Tất nhiên, nếu có dịp ta sẽ tặng mỗi ông một cái.
- Ta... Ta thích rượu hơn. – Lê Tam tướng quân nói.
- Các ông đúng là đàn ông chả biết cái gì, ngoài rượu thịt và đánh đấm thì các ông không có niềm vui nào khác sao?
- Thưa không! – Lê Tam tướng quân trả lời.
- Ta thật sự thấy khó hiểu vì sao ông lại có thể lấy vợ được. Thôi, bắt tay vào công việc nhé.
Đội quân khăn trắng sau đó phân công làm nhiệm vụ cảnh giới, họ đứng dọc một bên của đường cái quan phía bên kia mương Khoai, mỗi vong hồn cách nhau khoảng mười mét, một số đứng ở đầu làng rải rác đến tận khúc cua gần nơi ma Mẹ Chẽ trú ngụ, vài vong hồn khác thì cảnh giới mạn Đông và Bắc. Chị Ma và hai vị võ tướng ngồi gần bờ mương nơi tôi sẽ tìm kiếm cái gì đó, mụ Mẹ Chẽ bây giờ có thèm khát trẻ con thì cũng trốn đi đâu rồi mặc dù nơi này âm khí đang thịnh lại, nhưng có tới ba hồn ma võ nghệ cao cường đứng canh cho tôi nên chắc mụ ấy chẳng dám manh động, như thế tôi cũng chuyên tâm hơn vào công việc của mình.
Việc huy động hơn một trăm vong hồn đứng cảnh giới là chị Ma lo xa sẽ có người khác quay lại trong khi tôi lần mò ven bờ mương, thêm nữa họ cũng sẽ có nhiệm vụ che chắn để tôi không bị phát hiện hoặc có đủ thời gian ẩn nấp khi có người tới mặc dù tôi vẫn ẩn thân nhưng cẩn thận không bao giờ là thừa.
Cuộc tìm kiếm trong đêm bắt đầu vào khoảng giờ Hợi.
---
***

Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi