Tôi cẩn thận nhưng lại quên mất một vấn đề, ấy chính là tôi vẫn đang ẩn thân và cầm đèn pin mini dò tìm thứ gì đó xung quanh chỗ buổi chiều người đàn ông lạ mặt kia ngồi. Như tôi đã nói, ẩn thân thì né được mắt người dương thế và nhìn người âm dễ hơn và ngược lại. Điều này có nghĩa là khi tôi ẩn thân, tôi chỉ còn khoảng một nửa dương khí trong người kiểu như “bán hồn” và bởi thế khả năng tôi bị ăn đòn của người âm là rất cao. Tôi nghĩ tối nay một phần bản thân mình có chút phân tâm do chị Ma cứ hí hửng với cái điện thoại di động đồ chơi từ lúc tối nên đã quên mất việc suy xét. Ánh sáng nhỏ từ đèn pin mini chiếu từng gốc cây nhỏ lẫn vạt cỏ xanh quanh nơi lúc chiều tôi nhìn thấy vàng mã và mấy nén hương, sau gần mười phút cẩn thận tìm kiếm từ bờ ruộng xuống đến sát mép của mương Khoai nhưng vẫn không thấy gì, tôi đành leo lên đứng trên bờ ruộng, hai tay chống bên hông và buông tiếng thở dài. - Không tìm thấy gì hả em? Chị Ma ngồi ngay sát bờ mương im lặng theo dõi công cuộc tìm kiếm của tôi từ lúc đầu bây giờ mới lên tiếng. Tôi đưa mắt nhìn sang bên kia đường cái quan, chỗ ban nãy người thanh niên lạ mặt kia nằm quan sát và nói: - Tìm kỹ rồi nhưng các bụi cây, vạt cỏ không có dấu hiệu gì cho thấy việc đào bới, ngay cả hai cây bạch đàn nhỏ này cũng không có gì lạ cả chị ạ. Chị có chắc chắn là lúc chiều người ta đã chôn cái gì đó xuống không? - Xã Thần báo với chị nên chắc là không sai đâu. - Tại lúc chiều em có đứng chỗ này nhìn ông ta, em không phát hiện thấy dụng cụ đào đất. Có khi nào ông ta yểm dưới đáy mương không chị nhỉ? - Yểm dưới đáy mương á? Chị Ma đứng dậy, hai vị tướng quân cũng nhìn nhau và đưa mắt ra bốn phía cảnh giác. Nếu như bùa hoặc cái gì đó được yểm dưới mương thì sẽ gian nan lắm, trước hết là tôi kị nước, sau đó là khó mà tìm được vật cần tìm dưới làn nước đục ngầu kia. - Đấy chỉ là suy đoán của em thôi. Ban nãy em có theo dõi người thanh niên kia, dựa vào việc thi thoảng anh ta ló đầu lên quan sát khu vực này thì em cho là có cái gì đó đã được chôn xuống chứ không phải thả xuống mương. Nếu thả xuống mương thì có đứng ở bên kia vệ đường cũng không thể nhìn thấy được. - Đúng nhỉ. – Chị Ma quay sang nói với hai ông tướng họ Lê. – Ông Tam rút một nửa nghĩa binh về bên này giúp thằng bé tìm thử đi, để lại một nửa cảnh giới là được rồi. Lê Tam tướng quân ra hiệu với những vong hồn đang đứng trên đường cái quan, Nguyễn Thiết Côn ngay lập tức hiểu ý và thu binh theo kiểu so le, khoảng cách giữa các vong hồn sẽ là hai mươi mét sau khi rút về một nửa. Dương bổ đầu nay đã phải về lại huyện bên để làm việc công, ông già Trịnh Phi Nhạn thay thế Dương bổ đầu chỉ huy số nghĩa binh cảnh giới trên đường cái. - Để em tìm thử ở mé đằng kia xem sao, chỗ đấy nhiều bụi cây hơn có thể phù hợp với việc chôn giấu. Tháng trước mấy vong lạ mặt bắc cầu qua mương ở đằng ấy. Tôi nói xong thì quay người chậm rãi từng bước men theo dải đất về hướng Đông, đi được khoảng hơn mười bước chân thì tôi cảm nhận thấy có chút gió lạnh thổi qua mặt, cúi nhìn mấy bụi cây dưới chân lại không thấy lay động theo hướng gió, tôi dừng lại nhìn quanh. - Chỗ này dường như có âm khí chị ơi. Tôi quay đầu nói với chị Ma lúc này vẫn đang đứng ở vị trí cũ dõi theo tôi, trong khoảnh khắc ấy tôi phát hiện trên mặt chị Ma vẻ hốt hoảng tột độ, một cánh tay như đang nhào tới phía tôi còn hai vị võ tướng thì tay đang rút kiếm, trực giác mách bảo tôi có điều chẳng lành trước mặt nên tôi quay ngoắt lại và đúng như thế. Trước mặt tôi lúc này là một bóng ma lừng lững, đôi mắt lạnh lẽo đang giơ cao thanh kiếm chuẩn bị tặng tôi một đường chí tử, phía sau bóng ma này dường như còn vài bóng ma khác nữa. Chỉ vừa mới vài giây trước đó tôi không nhìn thấy gì vậy mà mới quay đầu nói chuyện với chị Ma một câu thôi thì họ đã bất thình lình xuất hiện, toàn thân tôi như đông thành đá và không có bất cứ phản ứng nào, phần vì ngạc nhiên, phần vì bất ngờ và có lẽ là cả sợ hãi nữa, tử thần đang đứng ngay trước mặt. Đường kiếm hạ xuống rất nhanh, tôi không kịp nhắm mắt chờ chết và vì thế tôi nhìn thấy bầu trời có lác đác những vì sao, đằng kia là trăng đã tỏ, vậy ra cảm giác khi bị chém chết là như thế, chắc tôi đã bị chém bay đầu. - “Từ ngày mai mình sẽ trở thành một thằng ngớ ngẩn.” Tôi nhắm mắt lại và nghĩ. - “Thế là xong!” Nhưng tiếp theo đó thì tôi lại cảm thấy như có ai đó đỡ lưng mình. - “Như này là khiêng mình cho vào hòm à?” “Phịch!” – Mông tôi chạm xuống đất, tuy không quá đau nhưng cũng làm tôi mở mắt, chết thì không đau và còn đau nghĩa là chưa chết. Ngay sau khi mở mắt tôi phát hiện ra trước mắt mình là những ngọn cây bạch đàn, vẫn có những vì sao lấp lánh đẹp đến lạ kỳ. - “Chưa chết!” Tôi nhổm đầu dậy nhìn quanh và nhanh chóng nhận ra mình đang nằm ngửa gần chỗ người đàn ông hóa vàng lúc chiều, đầu hướng xuống mương và hai chân hướng lên bờ ruộng theo hướng chéo. Lê Ba tướng quân và chị Ma đang đối chiến với những bóng ma vừa xuất hiện, Lê Tam tướng quân thì chuẩn bị nhập cuộc, có lẽ ông ấy chính là người đã đỡ cho tôi còn người kéo mạnh tôi lại phía sau chỉ có thể là chị Ma nếu dựa theo vị trí của ba người bọn họ lúc tôi quay lại nói chuyện. Tôi lồm cồm bò dậy và thở ra mấy hơi, thoát chết trong gang tấc thật sự là ép tim kinh khủng, chân tay bủn rủn, đầu óc quay cuồng nhưng trong người lại nóng rực. - “Chúng mày đánh lén ông?” Tôi khẳng định những bóng ma vừa định sát hại tôi chính là âm binh, phải đến gần hai mươi vong hồn là ít, đội quân khăn trắng lúc này đang lướt nhanh tới nhưng họ sẽ phải vòng lên chỗ mả của Mẹ Sư mới xuống đây được. Tôi lập tức tháo một bên dây đeo ba lô ra, trở ba lô ra phía đằng trước, lúc này chị Ma và hai vị võ tướng họ Lê đang núng thế vì quân số quá chênh lệch. - “Chúng mày lấy thịt đè người để ông mày đè lại.” Tôi nhanh chóng lần tay tìm được túi vải đựng gạo rang trong ngăn nhỏ và bốc ra hẳn một nắm chứ không phải một nhúm, khấn gọi Kim quân và chạy vài bước rồi ném thẳng vào nơi hai bên đang giao chiến. Vài giây sau quân số hai bên thay đổi, Kim quân với giáp nhẹ và mũ trụ vung gươm tham gia trận đánh ngay tắp lự. - Ra cánh đồng! Ra cánh đồng! Bên tai tôi nghe tiếng Lê Tam tướng quân hét lên lẫn trong tiếng binh khí giao chiến, chị Ma và Lê Ba tướng quân hiểu ý của ông Lê Tam nên nhảy sang bên trái nơi có những cánh đồng lúa để kéo giãn đội hình địch ra để dễ bề tiêu diệt vì quân số địch hiện tại chỉ bằng một phần ba sau khi Kim quân nhập trận. - Tất cả Kim quân có mặt, hãy nghe theo lời chỉ huy của cô gái áo đỏ! Tôi lẩm bẩm khấn trong miệng. - Chị Ngọc Hoa, chị Ngọc Hoa! Chỉ huy Kim quân! Chị Ma lúc này đang giao chiến một đối một với gã âm binh ban nãy vừa mới hạ sát hụt tôi, âm binh này thân hình to gần gấp đôi chị Ma và tỏ ra rất hiếu chiến. Nghĩa binh khăn trắng cũng đã tới, họ hình thành thế bao vây vòng ngoài theo hình cánh cung. Tôi nhìn thấy từ phía trước vài chục mét, từ hướng ven bờ mương Khoai lại có một đội âm binh nữa, khoảng hai chục vong, đang tiến đến gia nhập trận đánh. - Âm binh kéo đến từ góc Đông Nam! Từ chỗ đang đứng, tôi nhìn rõ góc này nhất vì cùng một dải đất, trận chiến đã kéo ra ruộng lúa ngay cạnh dải đất ven mương Khoai. Tôi vừa cảnh báo vừa tung ra trước mặt mình một nắm gạo nữa, hơn năm mươi Hỏa binh xuất hiện, cảm thấy không đủ nên tôi lấy thêm một nhúm nữa và con số Hỏa binh có lẽ là hơn tám mươi. - Đội 1 tiến lên, bắn thẳng vào những âm binh kia! Trên tay tôi lúc này đã cầm thanh kiếm gỗ nên sự tự tin nâng cao, việc thoát chết cũng làm máu nóng bốc lên sau những giây phút ban đầu bủn rủn tay chân, không hạ bọn này thì bọn nó sẽ hạ mình. - Đội 2 tiến lên! Tất cả những vong hồn nào không chít khăn trắng thì đều bắn hạ. Cô gái áo đỏ và hai người kia là chỉ huy phe ta, không được bắn họ. Tiếng súng nổ vang, mùi diêm sinh nồng nặc vì tôi đứng rất gần lại cuối gió, đội âm binh thứ hai vừa mới xuất hiện chưa kịp gia nhập trận chiến đã mau chóng tan biến sau loạt đạn thứ nhất nhưng kỳ lạ thay, lại có một đội khác từ phía trước tiến đến, vì vậy tôi phải điều tiếp đội thứ hai bước lên gần mươi bước ngăn chặn. - Không ổn, bọn này không khác gì phép rải đậu, là âm binh thật! Tôi phát hiện ra số âm binh mới xuất hiện này đều là vong hồn chứ không phải từ phép, chắc chắn chúng sẽ còn đến nhiều nữa. Tôi hét gọi ông Lê Ba: - Lê Ba tướng quân! Lê Ba tướng quân! Vài giây sau ông Lê Ba rút khỏi vòng chiến và đứng trước mặt tôi hỏi: - Sau thế cậu? - Ông nhìn kìa! Tôi chỉ tay về phía những âm binh xuất hiện theo từng đội. - Đằng đó chắc chắn là có bùa yểm, bọn chúng đều xuất hiện từ hướng đó. - Đánh tới! - Khoan đã ông, để cháu gọi thêm binh cho ông chỉ huy, ông thích binh bắn súng hay binh cận chiến? - Ta quen đánh cận chiến! Tôi ném một nắm gạo rang xuống phía vạt cỏ gần mương Khoai và bàn giao số này cho ông Lê Ba. - Ông nhớ nói với chị Ngọc Hoa chỉ huy nhóm Kim quân kia nhé. - Cậu đi đâu? - Cháu sẽ đi tìm nơi chúng xuất hiện. - Nhưng cậu vừa mới thoát chết đấy! - Cháu biết, thoát chết thì sống dai, cháu sẽ không ngậm lá nữa. Ông bảo ông Lê Tam thu hết binh bên đường cái quan kia về đây để đảm bảo số lượng lớn vây đánh chúng nhé. Nếu thiếu binh thì ông nói chị Ngọc Hoa báo cho cháu, cháu có thể nhìn gặp và nói chuyện với chị ấy kể cả khi không ẩn thân. - Ta hiểu, vậy còn số Hỏa binh này thì sao? - Các ông cận chiến thì Hỏa binh cháu sẽ dẫn theo để bắn hạ luôn đám âm binh từ chỗ chúng nó xuất hiện, bớt được thằng nào hay thằng đó. Để chắc ăn, tôi bổ sung thêm một nhúm gạo rang nữa cho ông Lê Ba, nâng tổng số binh ông ấy chỉ huy lên khoảng một trăm, họ xếp thành mấy hàng trải dài ngay dưới bờ mương. Ông Lê Ba phất tay ra hiệu, số Kim quân này ngay lập tức di chuyển từ dưới bờ mương chéo lên hướng Đông Bắc và họ được ông Lê Ba chia làm hai đội nhanh chóng chặn đánh những đội âm binh nhỏ đang tiến vào cánh đồng phía Đông của làng. Tôi chạy ngược lại phía sau, đi theo bờ ruộng cạnh mương nhỏ dẫn nước, đội Hỏa binh cũng di chuyển theo, đi đến gần lũy tre thì tôi liên tục đọc tên ông Nguyễn Thiết Côn và cuối cùng ông ấy cũng xuất hiện. Tôi nói ngắn gọn với ông ấy rằng địch có thể còn lên nhiều, tôi sẽ đi tìm chỗ bùa yểm để đào lên bởi vậy sẽ không nhìn được trận đánh nên tôi cấp luôn cho ông ấy hơn bảy mươi Kim quân. - Ông ưu tiên dùng Kim quân giao chiến nhé, nghĩa binh chỉ trợ chiến thôi. - Ta hiểu. Nguyễn Thiết Côn dẫn đội Kim quân đi chéo ruộng lúa, và lẫn vào phía đằng trước, tôi nhìn bên tay trái mình lúc này thấy ông già Trịnh Phi Nhạn đang dẫn nhóm nghĩa binh khăn trắng khoảng hơn năm mươi vong hồn từ hướng mả của Mẹ Sư về phía bờ mương. Ông già này tham gia bao nhiêu trận nhưng tôi vẫn chưa biết ông ta có khả năng gì, tôi khấn trong miệng thử vài lần thì thấy ông ta dẫn binh rẽ ngang đi về nơi tôi đang đứng. - Có chuyện gì thế? – Ông ta hỏi tôi. - Cháu thấy ông dẫn binh chuẩn bị tham gia trận đánh nên muốn hỏi thăm. - Mày có khùng không hả thằng bé? Ta đang vội. - Khoan đã, ông cho cháu hỏi một câu thôi. - Hỏi gì? - Sở trường của ông là gì? Câu hỏi của tôi khiến ông ta đứng sững như tượng, tôi cũng chả biết nên hỏi sao cho phải vì đánh nhau có được xem là sở trường hay không tôi còn chưa rõ. - Ta hồi trẻ cũng đi lính nên có chút võ nghệ phòng thân, về quê mới tuyển đệ tử. - Cháu nhớ rồi, nhưng ông có biết chỉ huy Hỏa binh không? - Đám bắn súng cắc bụp này hả? – Trịnh Phi Nhạn hất hàm về phía Hỏa binh đang đứng nghiêm chỉnh với súng đeo một bên. – Cũng có biết chút chút. - Vậy cháu giao họ cho ông chỉ huy. - Còn mày thì sao? - Cháu đi lại đằng kia tìm chỗ bùa yểm, tất cả âm binh đều xuất hiện từ phía đó. - Ổn không? - Ổn, cháu tự khắc có cách. Cháu báo vị trí như thế để mọi người biết. Tôi quay sang ra lệnh cho Hỏa binh nghe theo lệnh của Trịnh Phi Nhạn khi ông ấy còn chưa kịp nhận lời, để đảm bảo an toàn, tôi cấp thêm hơn mười Kim quân bảo vệ ông ấy. - Mày đúng là thằng bé chu đáo, xem ra Công chúa có đứa đệ tử như mày thì có thể yên tâm mấy phần. - Thế ông nhé, hạn chế dùng nghĩa binh, các ông đều là bậc tổ tiên nên cháu không muốn các ông chết nữa. Tôi nói xong thì quay người chạy về phía dải đất, trước khi bỏ lá vối ra khỏi miệng thì tôi vẫn thấy chị Ma giao chiến với gã âm binh kia nhưng đã có thêm vài Kim quân hỗ trợ, xem ra tên ấy sớm muộn cũng bị diệt mà thôi. Tôi trở lại thành một người bình thường, xẻng và thuổng cầm một tay, tay còn lại cầm đèn pin mini cùng thanh kiếm gỗ trừ tà men theo những cây bạch đàn gầy gò đi về phía trước. Gió lạnh từ cánh đồng thổi tạt ngang nhưng dải đất đã giúp che chắn nên tôi không hề bị ảnh hưởng, thi thoảng đứng thẳng người nhìn cánh đồng phía tay trái mình chỉ thấy một khoảng mênh mông màu vàng dưới ánh trăng âm u, cái bóng màu đỏ thân quen lúc này đã ở hẳn phía sau tôi. Tôi để tạm thuổng, xẻng xuống cạnh một gốc bạch đàn rồi tay trái dùng đèn pin mini để soi sát từng vạt cỏ, không để sót bất cứ chỗ nào, thi thoảng vẫn phải nhìn sang bên đường cái quan xem có xe máy hay ô tô từ hướng cầu Đình đi lại hay không. Tôi tìm kiếm khoảng hơn năm phút, tính từ nơi tìm kiếm đầu tiên đến vị trí hiện tại đã là cây bạch đàn thứ tám, tôi nhớ đám âm binh đều xuất hiện từ đoạn này nên chắc chắn bùa yểm phải chôn giấu ở đâu đó quanh đây, nếu mới chôn lúc chiều thì giờ này nhất định phải còn dấu vết để lại. Tôi cố tưởng tượng lại hướng đám âm binh xuất hiện và tiếp tục khẳng định thêm rằng thứ tôi tìm sẽ ẩn giấu ở đâu đó trên bờ mương thoai thoải này. Có tiếng xe máy cùng ánh đèn vàng của xe từ hướng cầu Đình đi tới, tôi vội đi lại vài bước cầm thuổng và xẻng chạy ngược lên dải đất rồi nấp ở giữa khoảng hở của dải đất và ruộng lúa, vừa ngồi thụp xuống thì cảm thấy lưng lạnh toát. Mấy xe máy khi nãy đi qua không dừng lại nhưng cái xe này thì dừng, qua tiếng pô nổ thì tôi biết xe đứng im một chỗ nên hé đầu lên nhìn, ánh đèn pin loang loáng vạch vài đường sáng rồi dừng lại ở một vị trí nào đó ngay trước mặt tôi chừng ba, bốn giây rồi tắt. Tôi nhìn thấy một người ngồi trên xe máy, có thể là đội mũ lưỡi trai và lại có thể chính là anh chàng thanh niên khi nãy. - “Vậy là đã mua được chụp bugi và đổ xăng lẻ được rồi à? Anh quay lại thế này làm phiền tôi thì số anh đen rồi, tôi có thể tha anh nhưng tôi không chắc chị váy đỏ kia có tha cho anh không nữa.” Tiếng xe máy quay đầu đi ngược trở lại hướng cầu Đình, tôi đứng lên trên dải đất và nhìn theo, lúc tôi cúi xuống lấy thuổng và xẻng đang để cạnh ruộng lúa thì nghe như có tiếng động lớn từ phía đằng xa vọng lại, tôi ngoái nhìn về phía cầu Đình và cố gắng lắng nghe nhưng không nghe thêm được gì nữa. Tôi dùng đèn pin tập trung soi một đường thẳng từ chỗ tôi vừa nấp xuống gần sát bờ mương, ánh đèn pin của người lạ mặt khi nãy soi ở đoạn này nên đoạn này chắc chắn có vấn đề. Cuối cùng tôi cũng tìm thấy một vạt cỏ khác thường nằm rất gần bờ mương, do tôi sợ nước nên không tìm kỹ, cỏ vẫn xanh mướt như vậy nhưng khi soi đèn pin lại gần thì có thể nhìn thấy rõ ràng có sự can thiệp của bàn tay con người. Một vạt cỏ gần giống hình vuông y như cái nắp đậy, tôi dùng tay kiểm tra thì phát hiện thấy một khe hở, lần theo thì đúng là khe hở gần giống hình vuông. Đèn pin ngậm trên miệng và cái xẻng quân dụng phát huy hiệu quả khi chỉ cần ấn nhẹ xẻng xuống khe hở giữa vạt cỏ thì lưỡi xẻng ngập xuống khoảng năm cen – ti – mét. Tôi cẩn thận nghiêng xẻng sang một bên và nhận ra cục đất này đúng là làm nhiệm vụ che đậy, khi tôi dùng xẻng cẩn thận xúc cục đất bỏ qua một bên thì thấy một cái hố nhỏ. Dưới ánh đèn pin mini là một cái hố không sâu, chắc chỉ hơn mười cen – ti – mét và hơi tròn, chắc cũng được dùng thuổng để đào. Một miếng vải màu đen, một thứ gì đó được bọc trong vải trắng, vài sợi dây đủ màu, vài tờ giấy gấp lại, hai tờ giấy màu vàng để dưới đáy hố được bọc nilon cẩn thận. - Bùa! Đây chắc chắn là thứ mình cần tìm. Tôi không dùng tay moi những thứ này lên bởi vì chẳng biết nó là cái gì, loay hoay một lúc thì tôi cũng dùng thuổng để mang được những thứ này lên dải đất phía trên, sau khi chắc chắn không còn gì dưới hố thì tôi đổ nguyên một chai nước giải xuống sau đó cẩn thận để cái cục đất hình vuông như nắp đậy kia trở lại chỗ cũ. - “Trưa mai đi lấy đất sét mình sẽ kiểm tra và cho ngụy trang lại sau.” Tôi xem lại những thứ mình vừa tìm thấy một lần nữa và chắc chắn đó là bùa yểm, không thể nhầm được, chẳng có người đàng hoàng nào lại chôn giấu những thứ kỳ lạ này ở làng người khác cả. Tôi dùng thuổng hắt tất cả những thứ này xuống chỗ mình nấp khi nãy và dùng bật lửa hóa chúng thành tro một cách dễ dàng, mặc dù khí lạnh làm tôi cảm thấy khó chịu nhưng khi lửa cháy bén vào những tờ giấy thì khí lạnh giảm dần, một lúc sau thì bình thường hẳn. Tuy vậy tôi cũng không dám ẩn thân bởi vì chưa nắm rõ được tình hình, tất cả mới chỉ là cảm nhận bằng trực giác mà thôi. Lửa cháy nhỏ, tôi đưa mắt nhìn xung quanh những ruộng lúa một lượt và thấy chị Ma đang đi lại phía tôi đang ngồi, khi chị ấy gật đầu như muốn nói mọi thứ đã ổn thì tôi mới cho lá vối lên miệng, quả nhiên không còn một bóng âm binh nào trên những ruộng lúa. Ông Lê Ba, Trịnh Phi Nhạn và Nguyễn Thiết Côn mau chóng bước đến để trả binh cho tôi, có vẻ như không hao hụt nhiều so với lúc tôi giao cho họ, tôi mau chóng thu binh lại để tầm nhìn trở nên thoáng đãng. - Tại sao người ta lại chôn bùa yểm âm binh ở nơi này? – Tôi hỏi chị Ma. - Điều này thì chị không biết. – Chị Ma đáp. - Có thể đây là số âm binh bọn nó đóng ở đây để bảo vệ một đầu cầu. – Lê Tam tướng quân nhận định. – Điều này cũng là lẽ thường trong việc nhà binh mà thôi. - Ý của ngài là...? – Trịnh Phi Nhạn từng đi lính nên chắc ông ta hiểu lời của ông Lê Tam. - Đây rất có thể là vị trí mà bọn chúng đã chọn để đưa âm binh từ đường cái quan qua, cầu sẽ được bắc từ vị trí này, nếu đúng như vậy thì phiền phức lắm. - Thôi, ông cho nghĩa binh lui đi, chúng ta cần phải bàn bạc cụ thể về việc này. – Lê Ba tướng quân nói với ông Lê Tam. Nghĩa binh khăn trắng lui về phía Đông của cánh đồng, chỉ còn lại những vị chỉ huy, họ chọn nơi bàn bạc là bụi tre cô đơn lúc chiều tôi định ngồi học và mau chóng đi về hướng mả của Mẹ Sư, chỉ còn lại chị Ma đứng chờ tôi lấy dụng cụ mang về. Khi tôi chuẩn bị nhảy qua mương nhỏ để qua bên bụi tre thì chị Ma nói: - Lần sau cẩn thận hơn đấy. - Vâng! Em nhớ rồi. Tôi nhảy tót qua bờ bên kia và quay lại nhìn chị Ma cười toe toét. - Sao chị không bay qua đây? - So với việc đi lên đằng kia rồi vòng lại thì nhảy qua tốn sức hơn nhiều, chờ chị một tí. Tôi dựng cái thuổng và xẻng vào bụi tre, mới ngó đầu lên đã thấy chị Ma đi tới. - Ơ, mấy vị kia đâu rồi chị? - Mấy lão đi mua rượu rồi, đánh trận xong khao binh luôn cho có sĩ khí, tí mấy người ấy đến bây giờ ấy mà, không vội. Tôi và chị Ma ngồi gần bụi tre chờ đợi những vị kia, chị Ma lại mân mê cái điện thoại màu đỏ còn tôi sau khi vừa nhìn vừa tủm tỉm cười một lúc thì ngả lưng ra nằm được vài phút thì nghe như có tiếng còi xe cứu thương từ đâu vọng đến rồi tắt lịm. --- ***