Nằm chờ đợi thêm vài phút nữa vẫn chưa thấy những vị chỉ huy của nhóm Kinh Bắc quân tới, lại loáng thoáng nghe thêm vài tiếng còi hụ của xe cứu thương văng vẳng bên tai, tôi ngồi nhỏm dậy quay sang hỏi chị Ma: - Ban nãy chị có nhìn thấy người thanh niên lạ mặt quay lại dò xét tình hình không chị? - Có! – Chị Ma rời mắt khỏi cái điện thoại như món đồ chơi và quay sang nhìn tôi. – Nó quay lại kiểm tra chỗ bùa yểm phải không? - Em nghĩ vậy, nhờ ánh đèn pin của anh ta mà em tìm ra nhanh hơn. Chỗ bọn họ chôn giấu nằm gần bờ mương và ngụy trang khéo, em lại sợ nước. - Em đã làm rất tốt rồi. - Nhưng mà chị, tại sao bọn họ lại chôn mấy thứ kỳ lạ đấy ở gần mép nước nhỉ? Liệu có đúng như lời ông Tam nói không? - Điều này chị cũng đang thắc mắc, chị không tin rằng chúng đã phát hiện ra chúng ta, có lẽ bọn chúng vẫn tìm cách đưa âm binh vào làng để vây và từ đó tìm kiếm cũng như mang của cải đi một cách dễ dàng. - Chị nghĩ bọn họ vẫn nhắm đến chỗ chị Khuê? - Đó là nơi đáng nghi nhất. Có thể bọn nó muốn bí mật vào làng theo lối khác để đánh úp tuần binh, vì đã vài lần thất bại nên kỳ này bọn nó đổi cách khác. Chị Ma nói có lý nên tôi cũng xem đây là nhận định của mình và lại nằm ngả ra đất, hai tay để ra sau gáy làm gối đầu, một cơn gió mạnh thổi qua làm những cành tre rung rinh nên tôi quay đầu sang nhìn thì thấy mấy vị chỉ huy đã đến nên nhỏm người dậy. Mọi người cùng bàn bạc với nhau và đưa ra các ý kiến, riêng tôi ngồi nghe và tổng hợp lại để bổ sung thêm vào nhận định ban nãy của chị Ma. Trịnh Phi Nhạn đưa ra một vấn đề khiến mọi người băn khoăn, ấy chính là mùa gặt đã tới rất gần, chỉ nay mai thôi thì cánh đồng này từ giờ Mão cho đến trước giờ Hợi đều có người, dương khí mạnh thì âm khí yếu, Kinh Bắc quân sẽ phải tìm nơi khác trú đóng và tăng cường quan sát những người có hành động lạ và ra đồng không phải để gặt. Để giải quyết vấn đề này, Nguyễn Thiết Côn đưa ra ý kiến và được mọi người đồng tình, theo như ý định của ông Côn thì nghĩa binh khăn trắng sẽ trú ẩn tạm thời dọc mương khoai, sát mép nước và chỉ tập trung lại vào giờ Hợi hoặc có động. Việc trú ẩn cạnh mép nước của mương Khoai là một giải pháp hợp lý và không ảnh hưởng đến ai, từ Cầu Khoai trải dài đến gần Cống Đoan khoảng gần hai ki – lô – mét với cây nhỏ um tùm sẽ là nơi lý tưởng để trú quân. Bên cạnh đó cũng bảo vệ toàn bộ hướng Nam của làng, điểm duy nhất phải để trống chính là trước đình làng mà thôi, nơi đó chỉ có mấy con ma da lặn ngụp dưới nước mới dễ dàng qua lại chứ vong hồn không được bén mảng tới, dễ mang họa vào thân. Mạn Bắc và Tây của làng vẫn được tuần binh và vong hồn bản địa canh gác rất cẩn thận, tuyệt nhiên chưa có động tĩnh gì từ hướng Bắc nhưng điều này lại khiến ông Lê Ba băn khoăn. Ông Lê Ba cho rằng nếu việc đổ bộ qua mương Khoai của âm binh gặp khó khăn vì cần có cầu thì cách dễ nhất là đi theo đường bộ vào làng, địa hình trống trải, thoáng đãng, trải dài của mạn Bắc là rất thích hợp cho bộ binh tiến công ồ ạt. Từ ý kiến này, để đảm bảo thông suốt liên lạc giữa các nhóm khi cần hỗ trợ nhau thì Lê Tam tướng quân cắt cử nghĩa binh thay nhau lập các trạm truyền tin. Bụi tre nằm chơ vơ giữa đường đất nơi tất cả đang tụ họp mà tôi tạm gọi là bụi tre cô đơn cũng sẽ có một vong hồn trú ngụ, khi nghe đến đoạn này tôi bất giác nhìn lên ngọn tre và quả thật trên ấy đã phất phơ trong gió một bóng người mờ nhạt. Từ thời xưa, việc đắp lũy xây thành hay đào hào phòng ngự đều dựa vào địa hình tự nhiên để giảm sức người, tự nhiên bụi tre cô đơn này mọc ở đây và nếu đứng trên ngọn có thể bao quát toàn bộ mé Đông, Đông Nam và Đông Bắc của làng, tầm nhìn chắc chắn là qua cả Cống Đoan. Gò đất có mả của Mẹ Sư cũng được bàn tính để một vong canh gác nhưng nơi ấy có linh hồn của nhà sư nên ai cũng ái ngại, ít nhiều họ cũng có phần kính nể, bởi vậy chị Ma nhận phần trách nhiệm đi tìm hiểu và sau đó là tìm cách bố trí trạm gác bởi vì ngoài mả của Mẹ Sư còn vài ngôi mộ khác nhưng không rõ gốc tích. Sắp đặt xong mọi thứ và cảm thấy đã ổn thì tất cả giải tán, tôi đeo ba lô và lững thững đi về còn mấy vị kia mau chóng biến mất để kịp tham gia cuộc chè chén đang chờ đợi họ ngoài cánh đồng. Chị Ma dĩ nhiên là đi về cùng tôi, đoạn đường về nhà quá gần nên hai chị em không có nói gì thêm, dưới ánh trăng, bóng người con gái tóc dài mặc váy đỏ nhảy chân sáo bước nhanh về phía cổng nhà tôi và mất hút. - Có khi nào về lấy ngựa chạy lên huyện khoe cái điện thoại không? Tôi lẩm bẩm trong miệng một mình, vừa dứt câu đã thấy bóng người với ngựa từ trong cổng nhà đi ra làm tôi ngạc nhiên quá đỗi. - Chị... Chị định đi đâu? - Chị đi dạo một lát, đêm nay trăng đẹp. Hết việc thì trẻ con mau đi ngủ sớm đi. Nói xong là chị Ma thúc ngựa chạy biến mất, tôi chỉ còn biết nhìn theo nhăn mặt cười. - Mười bảy tuổi những sáu trăm lần thì vẫn mười bảy tuổi mà thôi, chả thay đổi gì. *** Đã hơn nửa tháng tôi chưa lên chùa thăm sư thầy, như vậy kể ra cũng là lâu, hôm nay lại là Chủ nhật nên tôi cũng tranh thủ lên thăm ông, tuần sau có thể bận hơn vì cận ngày thi khó mà nhớ được việc chị Ma dặn. Tôi lại được sư thầy mời uống nước chè như mọi lần, có khác chăng là vào buổi sáng khi mặt trời đã lên cao bằng ngọn sào. Mặc dù tôi đã nhiều lần thử nhưng không thể nào học được cái cách uống nước chè của sư thầy, nhìn rất tao nhã còn tôi thì ngược lại, đúng là khí chất là thứ khó mà học lỏm được. - Chủ quan và phân tâm là những điều tối kị trong lúc giáp trận, ta không đọc nhiều sách binh thư nhưng ta tin rằng hơn một nửa các tướng bại trận đều là do chủ quan, kể cả tướng tài. Sư thầy để chén nước chè vừa uống hết lên bàn và từ từ rót thêm một chén khác, thứ nước vàng óng kèm làn khói nhạt có thể khiến tôi chăm chú nhìn và tưởng tượng, khi nghe sư thầy nói như vậy thì tôi ngẩng đầu lên nhìn và chưa kịp hiểu điều sư thầy định nói. - Ta có thể biết được tối qua cháu vừa thoát được hiểm nguy trong gang tấc, khá khen cho người nào đã phù trợ cháu vào giây phút ấy, họ có thể phải đổi mạng đấy nhỉ? - À... Điều này... Điều này cháu nghĩ không ai phải đổi mạng đâu ông ạ. - Thế thì tốt, nhưng may mắn không đến nhiều như thế đâu cháu ạ, chỉ có sự cẩn trọng mới giúp ta sống sót trên chiến địa. - Vâng. – Tôi đáp lời sư thầy và đưa chén nước chè lên miệng. - Nếu chủ quan, ngoài việc gây họa cho chính bản thân mình thì đại họa còn đổ xuống đầu những người khác nữa nên cháu cần chú ý việc này hơn. Sư thầy nói dứt lời thì đứng lên và đi lên chùa thắp hương, một lát sau chưa thấy ông quay lại nên tôi cũng đi theo lối sư thầy đã đi để lên chùa, mùi hương lan tỏa khắp các gian thờ, những cánh cửa gỗ đều mở toang nên tôi nhìn thấy sư thầy đang đứng ở ngoài sân. Tôi cũng bước ra ngoài với đôi chút ngạc nhiên bởi vì sư thầy đang ngoảnh mặt nhìn về hướng Đông Nam, quay lưng về phía tôi. Tôi cảm thấy dường như chẳng việc gì có thể giấu được ông nhưng tôi không thể nói cho ông những gì tôi biết được, cứ để kệ mọi thứ mờ ảo như thế này có khi lại hay. - Hướng Tây trời quang hơn nhưng lại kéo sang đằng Đông, xưa các cụ nói là “Cơn đằng Đông vừa trông vừa chạy” cháu có biết không? - Cháu có nghe câu này ạ, là dự báo thời tiết mà ông. - Ừ, dự báo thời tiết, khí lạnh cũng là thời tiết. – Sư thầy thở dài quay lại nhìn tôi lúc này đang đứng trên bậc thềm. – Đối thủ của cháu, địch thủ của cháu lần này không phải là một con nai hay cáo, có thể là một con hổ dữ. Còn cháu, cháu nghĩ mình là gì? - Cháu ạ? Cháu... - Là chính mình được rồi, không cần phải là con hổ hay con báo. Làm gì cũng nên tin vào trực giác của bản thân, trước đối thủ già dơ không có may mắn đâu cháu, phải dùng mưu lược của bản thân và sắp xếp quân cờ sao cho mỗi quân cờ, kể cả một quân tốt cũng phát huy tác dụng. Những người mới chơi cờ hoặc ít chơi cờ thường chỉ chú ý đến những quân xe, quân mã và bỏ quân tốt vì cho rằng tốt vô dụng, chỉ có thể đi thẳng về phía trước. Tôi không phải là một người biết chơi cờ tướng, cờ vua, cùng lắm chỉ gọi là biết cách đi của các quân trên bàn cờ mà thôi, tuy vậy những lời nói của sư thầy thì tôi cố gắng ghi nhớ, chắc chắn trong đó có ẩn ý nào đó phải cần thêm thời gian suy nghĩ mới thông được. - Một số tướng cầm quân hay thí tốt, không thương sót binh mã thì khó mà thành cơ đồ được. Ta có thể thấy cháu là người biết thương binh mã, thương binh mã có thể không làm cháu thành một vị tướng tài mà chỉ giúp cháu trở thành một vị tướng có tâm, tướng tốt mà thôi. – Sư thầy tạm ngưng nói và nhìn thẳng vào mắt tôi. – Ở vào những thời khắc quyết định phải biết hi sinh, không có hi sinh thì không có chiến thắng, vấn đề là binh mã của cháu có sẵn sàng hi sinh hay không lại phụ thuộc vào việc cháu có phải là một vị tướng đáng để họ xả thân hi sinh đến mức nào. Tướng nướng tốt hay tốt nướng tướng đều do bản thân mình chọn cả. Tôi không đáp lời sư thầy mà chỉ biết gật đầu. - Thế gạo rang ta cho đã ăn hết chưa? Ngon chứ? - À... Gạo... gạo ngon ạ! - Thôi vào uống nước tiếp nhỉ, đứng ngoài này lâu nước chè nguội đi mất ngon. – Sư thầy chậm rãi bước qua khoảng sân đi về hướng nhà dưới, ngang qua chỗ tôi thì ông ngưng lại trong giây lát rồi nói thêm. – Gạo ta để lâu không dùng sẽ mốc, lại phải hi vọng rằng người có duyên sẽ dùng chúng đúng cách. Sư thầy đi phía trước, tôi bước theo sau, những tia nắng qua kẽ lá chiếu xuống mặt sân gạch tạo thành những hình thù khác nhau, trước khi đặt chân xuống khoảng sân nhỏ của căn nhà dưới thì tôi ngó đầu lại nhìn về hướng Đông, ở đó có gì mà sư thầy lại nhắc khéo như thế? Sau khi nghe thêm một số lời căn dặn đầy ngụ ý của sư thầy thì tôi ra về, trong hai túi quần lại có hai túi vải nhỏ chứa gạo rang, trên đường về nhà và kể cả khi đã nằm trên võng đong đưa thì những lời căn dặn và những câu nói đầy ngụ ý của sư thầy cứ lởn vởn trong đầu tôi. Tôi liệu có phải là một người chơi cờ không? Nếu tôi là một người chơi cờ chả lẽ tất cả những vong hồn tôi biết, kể cả chị Ma cũng là quân cờ hay sao? Tôi coi họ là bạn, là người quen chứ không coi họ là những quân cờ vô tri được, là bạn thì cùng tiến cùng lui, họ cũng vì ngôi làng này mà chiến đấu nên tôi cũng phải nghĩ cho họ. Sư thầy nói rằng đối thủ của tôi như con hổ, hổ thì chắc là ghê lắm rồi nhưng tôi nghĩ rằng hổ sẽ sợ người, có súng là giải quyết được hết. Đơn giản những điều phức tạp thay vì phức tạp những điều giản đơn cũng là cách mà tôi nghĩ bản thân mình thường xuyên nghĩ và làm. Ngồi học bài cho đến buổi trưa, ăn xong thì ngủ đến hơn hai giờ rồi lại ngồi học bài tiếp cho đến khi được cung cấp lá vối thì tôi quyết định sẽ tranh thủ đi thăm chị Khuê trước giờ cơm tối. *** Trời nhá nhem tối, bà ngoại tôi đang nấu cơm trong bếp nên sau khi chào hỏi bà cũng như thắp hương trên ban thờ gia tiên thì tôi đi ra gò đất. Tôi thắp năm nén hương, gió từ cánh đồng thổi vào làm hương cháy đỏ, tuyệt chiêu “một vẩy lửa tắt” không ăn thua, phải mấy lần vẩy nữa thì lửa mới tắt. Cẩn thận cắm hương vào bát hương rồi lẩm bẩm trong miệng khấn rồi lùi lại phía sau chờ đợi, một lúc sau thì những cành cây duối lay động và hình bóng của chị Đẹp hiện ra mờ mờ ảo ảo ngay dưới gốc cây. - Hôm nay ngươi lại có thời gian đến thăm ta? - Vâng, em tranh thủ lên thắp nén hương cho chị, thời gian vừa qua em cũng bận học, chỉ nửa tháng nữa là em thi tốt nghiệp rồi ạ. - Thi cử là việc trọng đại, ngươi nên chú tâm vào. - Vâng. - Hôm trước ngươi đã cắt cử người trông nom ta đấy ư? - Dạ không phải cắt cử, đấy là em nhờ một vài người bạn thôi ạ, em muốn yên tâm hơn. - Ngươi thật là một đứa có lòng, xem ra việc ngươi khéo miệng là thật nhưng lại không phải là một đứa lươn lẹo. - Em không lượn lẹo, thật mà. Tuần trước em và những vong hồn khác có chạm trán với một đồng bọn của con cháu chủ nhân kho này, chắc là chị cũng đã nghe qua? - Ta có, ta không đi đâu nhưng cái làng này giờ đồn ầm cả lên là sắp tới có thể bị thầy bùa vào yểm, nào là các vong trong làng đã đánh cho mấy thầy bùa chạy de kèn... Ta biết trong việc này công lao của ngươi rất nhiều, cho đến lúc này mà ngươi vẫn nhớ đến ta cũng như thái độ của ngươi đối với ta vẫn một lòng cung kính, ta đây rất hài lòng. - Tối qua mọi người cũng phát hiện có bùa ngải được yểm ở gần con mương cạnh cánh đồng, chị Ngọc Hoa nhận định rằng mục tiêu mà bọn chúng nhắm đến chắc chắn là chị. - Hzzz – Chị Đẹp thở dài. – Ta biết, ngươi phải hiểu rằng người đẹp thì luôn bị kẻ xấu nhắm tới, ta vốn đã quen với việc này rồi. Ta cũng nghe nói tối hôm qua đã có kẻ bỏ mạng đầu làng vì việc ấy. Tôi nghe chị Đẹp nói vậy thì không hiểu, chắc nhìn mặt tôi thộn ra nên chị Đẹp cười một tràng rồi nói tiếp: - Cái mặt ngươi sao lại đần ra thế kia? Ngươi không biết tối qua có kẻ đã chết đến chín phần ở đầu làng sao? Tôi lắc đầu, điều này tôi không biết nhưng tôi lại nhớ đến tiếng còi xe cứu thương mình đã nghe tối qua. - Gieo nhân nào thì gặp quả nấy, ta chỉ nghe nói là đã có mấy vong hè nhau xô ngã kẻ xấu đâm vào ven đường và ngã xuống mương nước, giờ này chắc nó đã là ma như ta rồi chứ không sống được, có sống cũng thành tật. - Chả lẽ... - Ngươi nên nhớ là chẳng có việc gì trong cái làng này mà ma bọn ta không biết cả, trừ việc xảy ra trong đất, trong nhà nhà ngươi thì chịu, chứ một khi ngươi bước ra khỏi cổng và làm việc nghĩa thì bao người biết. Ta nghe bảo là do con Hoa kia bận nên mấy vong khác giúp ngươi một tay tiễn người lạ mặt về nơi chín suối, ta nghĩ họ làm việc cũng đến nơi đến chốn đấy. - Ý chị là... là tối qua ở đầu làng có người bị tai nạn rồi ngã xuống mương nước? - Không sai! Hôm nay ngươi chưa ra đầu làng hóng chuyện hay sao? Tôi lắc đầu, từ sáng đến giờ đúng là tôi chưa ra đầu làng thật. - Người chết có lẽ thuộc nhóm những đứa đã yểm bùa. Ta đã nói rồi, muốn người khác không biết thì đừng có làm, đã làm là khắc có người biết, ma quỷ đã quyết tâm tiêu diệt thì không trốn mãi được. Tôi nhớ lại tiếng động lớn đêm qua và sau đó là tiếng còi xe cứu thương, ráp nối lại với lời chị Đẹp nói thì đúng rồi, chắc tay thanh niên mặt sẹo kia đã tận số. - Có phải mụ Mẹ Chẽ làm không chị? - Cái con mụ ở bẩn đấy thì làm được cái trò gì ngoài kéo chân trẻ con. Vụ này là vong hồn trong làng làm, còn ai thì ta không nói cho ngươi được, ngươi thừa biết là đâu phải việc gì cũng bày ra cho bàn dân thiên hạ hết được chứ. Lần này thì tôi gật đầu xác nhận. - Hai vong ngươi nhờ cảnh giới cho ta, ta đã trả công cho họ, họ không nhận nhưng ta đã nói khéo nên họ cũng vui lòng. Nhà ngươi là thằng bé nghèo, khiển ma xúi quỷ mà chẳng có tiền công, ngươi nghĩ ma quỷ thì không cần tiền đúng không? - Dạ... chả giấu gì chị, là do nhiều việc gấp gáp nên em cũng quên béng chứ bình thường là em cũng chú ý đến việc này mà, em không quên ơn ai giúp đỡ mình. - Làm tướng mà nghèo mạt rệp như ngươi thì lấy đâu bạc nuôi quân. - Em không phải là tướng đâu, ông Lê Tam mới là tướng, chị Ngọc Hoa là lãnh tụ tinh thần và là nhà tài trợ, em chỉ là chân lon ton thôi mà. - Ngươi khiêm tốn quá đấy, cả một đạo quân chỉ có ngươi là đứa còn sống, ngươi có khác gì một tay phù thủy hô mưa gọi gió đâu mà không phải là tướng? Để ta gửi cho ngươi ít bạc chi dùng cho ba quân, làm tướng mà nghèo thì binh mã không khỏe được đâu, kể cả họ có lòng với ngươi nhưng bụng đói thì làm sao mà đánh giặc được. - Chị yên tâm, em sẽ chú ý đến việc này, em sẽ tìm cách gửi bạc xuống theo lối tắt để trả công đủ cho mọi người, em sẽ không để ai thiệt. - Tùy ngươi, nếu ngươi khó thì nói với ta một câu, ta nhất định sẽ xuất kho riêng của ta cho ngươi. Bà ngươi chuẩn bị tìm ngươi đấy, đi vào đi không bà cụ lại gọi. - Vâng, vậy em sẽ lên thắp hương cho chị sau. Tôi lùi bước và xoay người bước vào sân nhà, chị Đẹp nói với theo: - Này thằng bé, ngươi không chịu làm kẻ hầu của ta nhưng hết lần này đến lần khác đều tìm cách bảo vệ ta, chả lẽ chỉ vì ta và ngươi cùng họ Lý? - Dạ, không phải. – Tôi phủ nhận. - Thế tại sao ngươi làm thế? - Chả phải là do chị đẹp hay sao? Người đẹp phải được bảo vệ chứ chị. Hình bóng màu xanh mờ dần và nơi chị Đẹp vừa đứng bây giờ đã là bóng tối bao phủ, tôi xoay người đi vào nhà, miệng vẫn tủm tỉm cười. - “Đúng là con gái, phức tạp mà đơn giản, mới khen đẹp một câu đã xấu hổ đi mất.” Tôi rời nhà bà ngoại và đạp xe ra cầu Đình mua nước ngọt, chủ yếu để dò hỏi thông tin về vụ tai nạn tối hôm qua, Bà cụ Kh. cho biết người bị tai nạn là một thanh niên khoảng ngoài hai mươi tuổi không biết ở đâu nhưng đi từ hướng Kênh Vàng ra, nghe nói là do say rượu nên đi nhanh và đâm xuống mương. Tôi hỏi bà cụ liệu anh ta có bị nặng hay không thì bà cụ cho biết là nghe người làng nói lại là mấy bác sỹ trên huyện xuống cùng xe cấp cứu đã lắc đầu sau khi tiếp nhận anh ta. Anh ta bị chết đuối. Đôi khi cái chết không tìm đến anh ta mà chính anh ta đã tìm đường chết, trong cái rủi lại có cái may và trong cái may lại có cái rủi chính là chuyện này. Anh ta đen đủi vì bị tôi đuổi đi, bị rút chụp bugi và tháo cạn xăng nhưng lại may mắn tìm được nơi sửa xe, mua xăng và quay lại, sự may mắn đó dẫn anh ta đến cái đen đủi cuối cùng. --- ***
Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi