Trong gió lạnh, cô kinh ngạc nhìn người đàn ông. Chuyện gì đây, người này biết mình sao?
Chẳng lẽ vừa nãy không phải là ảo giác, bọn họ thật sự từng gặp nhau ở đâu rồi?
Lạc Ninh nhìn thấy vẻ mặt vừa ngạc nhiên lại nghi ngờ của Quan Oánh, nét kinh ngạc trên mặt cũng tiêu tán. Anh ta nhướng mày: “Sao, cô Quan không nhận ra tôi nữa?”
Với giọng nói này và khuôn mặt này, một linh cảm chợt lóe trong đầu Quan Oánh, cảm thấy hình như mình và người này từng gặp nhau ở đâu rồi…
Maybe, có lẽ, khả năng đây là người đàn ông họ Lạc mà mình đã gặp trong buổi xem mắt lần trước?!
“Anh là… Lạc Ninh?”
Lạc Ninh cười nhạt: “Tôi đây, thật không ngờ lại gặp cô ở chỗ này à nha.”
Quan Oánh: “…”
Cô nhìn Lạc Ninh, hé miệng lại không biết nên nói cái gì, nhất thời tay chân luống cuống.
Họ đã không liên lạc với nhau kể từ khi buổi xem mắt lần trước kết thúc, đúng như Quan Oánh mong đợi. Nhưng cô cảm thấy hơi có lỗi với người họ Lạc này, vì cô biết rằng hành vi của mình trong buổi gặp hôm đó là thiếu tôn trọng và xúc phạm, hoàn toàn là hình ảnh của một kẻ đáng ghét.
Nhưng cô tự an ủi mình rằng dù sao cũng sẽ không bao giờ gặp lại anh ta nữa, việc trở thành kẻ đáng ghét trước mặt một người mà cô chỉ gặp một lần trong đời cũng giống như “chưa hề có cuộc chia ly”. Nghĩ vậy, tâm trạng lập tức relax.
Song, cô không ngờ rằng họ sẽ gặp lại nhau! Lại còn trong hoàn cảnh như vậy!
Lạc Ninh nhìn Quan Oánh, lại nhìn Phó Thời Xuyên bên cạnh: “Đừng nói với tôi, cô là người đi ăn trưa hôm nay cùng Phó Thời Xuyên nhé.”
Cô cũng lắp bắp hỏi: “Anh, anh chính là bạn của cậu ấy?”
Phó Thời Xuyên lắng nghe cuộc trò chuyện giữa hai người từ nãy giờ, lúc này mới lên tiếng: “Sao, hai người biết nhau à?”
Hai người đồng thời im lặng, như thể không biết trả lời như thế nào.
Một lát sau, Quan Oánh nhìn Phó Thời Xuyên rồi mở lời một cách khó khăn: “Bọn tôi từng gặp nhau một lần.”
“Vậy sao, trùng hợp thế?” Phó Thời Xuyên nói, nhân tiện giải thích cho cô, “Tôi và Lạc Ninh học chung đại học, hiện tại cậu ấy còn là chủ nhà của tôi, tôi đang ở tạm nhà của Lạc Ninh.”
Té ra… lại là mối quan hệ thân thiết đến vậy!
Quan Oánh cảm thấy đầu óc sắp nổ tung, không thể tin được bản thân lại xui xẻo như thế!
Cô cho rằng tìm nhầm người trong lần đầu đi xem mắt đã là kết quả tồi tệ nhất, nhưng cô không ngờ rằng bản thân đã đánh giá thấp sự muôn màu muôn vẻ của cuộc sống. Kết quả tồi tệ nhất không phải là cô tìm nhầm người, mà là không chỉ tìm nhầm người, người đó còn là bạn tốt của Phó Thời Xuyên!
Bây giờ họ còn gặp lại nhau trước sự có mặt của anh!
“Còn cậu thì sao, làm thế nào hai người quen biết?” Phó Thời Xuyên hỏi.
Nghe xong câu hỏi, lại nhìn hai người đàn ông trước mặt, mặt cô thoắt cái đỏ bừng.
Trong lòng cô tự nhủ, mình và Lạc Ninh chỉ là đi xem mắt, quá trình này còn siêu lúng túng, về sau cũng không có kết quả gì. Nói đúng ra, bữa trưa hôm nay với Phó Thời Xuyên cũng không phải một buổi xem mắt. Cả hai bên đều trong sạch và rõ ràng.
Nhưng tất cả đều vô dụng.
Nhìn vào mắt Phó Thời Xuyên, nghĩ tới chuyện người đang đứng bên cạnh anh là người bạn cùng nhà ngày đêm ở bên anh, và dưới sự thiết kế tỉ mỉ của bản thân, hai người này đều từng đi xem mắt với cô. Quan Oánh cảm thấy mình như Hải vương đang nuôi cá, lại bị cả 2 con cá bắt quả tang cùng lúc (ý là bắt cá hai tay), cô chỉ muốn bỏ chạy ngay khỏi hiện trường lật xe[1]![1]hiện trường lật xe: một thuật ngữ mạng thường dùng để chỉ một tình huống xấu hổ, không chỉ vả mặt, mà còn được nhiều người chứng kiến, khiến đương sự càng mất mặt hơn.Cứu với, trước khi đến đây, chẳng ai nói với mình rằng sẽ có Tu La tràng[2] này![2]Tu La tràng: thuật ngữ mạng chỉ những người có mối quan hệ rắc rối phức tạp cùng xuất hiện tại một chỗ, khiến tình huống trở nên khó xử. Tuy nhiên Lạc Ninh lại ra một đòn trí mạng vào lúc này: “Cũng không có gì đặc biệt, là vào cuối năm ngoái, tôi may mắn được xem mắt với cô Quan đây một lần.”
Giọng điệu của người đàn ông nhẹ nhàng từ tốn, nhưng lại khiến vẻ mặt của Phó Thời Xuyên khẽ thay đổi.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, giây tiếp theo, điện thoại của Quan Oánh vang lên.
Như được đại xá, cô lập tức bắt máy: “A lô, là tôi. Anh đến rồi phải không? Tôi thấy rồi, tôi thấy rồi. Chờ một chút, tôi qua ngay.”
Sau khi cúp máy, Quan Oánh quay sang cười giả lả: “Ừm, xe của tôi đã tới, tôi đi trước, có việc gì thì liên lạc với cậu sau nhé.”
Nói rồi, cô bỏ về như đang chạy trốn, mặc kệ vẻ mặt của hai người đàn ông.
Thấy cô gái lên một chiếc xe màu đen phía trước, sau đó chiếc xe nhanh chóng phóng đi và hòa vào dòng phương tiện. Phó Thời Xuyên và Lạc Ninh im lặng một lúc, Lạc Ninh là người mở lời trước: “Vậy chúng ta cũng đi thôi.”
Chiếc Porsche màu trắng cũng tham gia giao thông trở lại. Lạc Ninh lái xe, Phó Thời Xuyên ngồi ở ghế phụ lái, hai người trầm mặc hồi lâu.
Cuối cùng, khi rẽ sang một ngã tư, Phó Thời Xuyên hỏi: “Vậy cô ấy là người mà ông vẫn nhắc đến trước đây?”
Phó Thời Xuyên biết rõ tình hình của Lạc Ninh, cậu ta chỉ đi xem mắt có một lần trong dịp Tết năm nay, chính là lần mà Lạc Ninh vẫn luôn miệng nhắc đến. Cô gái tốt nghiệp từ Thất Trung đã khiến Lạc Ninh một lần nữa phải trải qua sự phân biệt đối xử về trường cấp ba sau nhiều năm.
“Đúng vậy, chính là cô ta.” Lạc Ninh nói.
Người đàn ông trông có vẻ bình tĩnh, nhưng sự ngạc nhiên trong lòng vẫn chưa tan biến. Anh ta không ngờ người đi xem mắt với Phó Thời Xuyên lại là cô Quan từng để lại ấn tượng sâu sắc cho mình trước đây, nghĩ đến việc Phó Thời Xuyên trước đó coi trọng bữa cơm này thế nào, Lạc Ninh không kìm được hỏi: “Vậy bữa cơm hôm nay, ông cảm thấy thế nào?”
Hai người đàn ông lần lượt đi xem mắt với cùng một người phụ nữ, dù thế nào cũng có phần vi diệu. Đặc biệt hai người đàn ông này còn là bạn thân, lòng tự trọng của đàn ông luôn khiến họ không thể tránh khỏi việc âm thầm so sánh, huống chi Lạc Ninh đã chạm mặt Quan Oánh, vì vậy anh ta càng muốn biết thêm về tình hình của Phó Thời Xuyên.
Tuy nhiên, Lạc Ninh vẫn tỏ vẻ thờ ơ, như thể không quan tâm đến câu trả lời cho vấn đề này.
Phó Thời Xuyên đặt tay lên bệ cửa sổ, hơi chống cằm, ngắm nhìn khung cảnh lướt qua bên ngoài cửa xe. Anh bỗng nhớ tới trong bữa cơm, Quan Oánh đã nói với mình rằng cô có một buổi xem mắt trước anh, nhưng người đó không đáp ứng được yêu cầu của cô.
Cô ấy cũng nói, cậu rất phù hợp với điều kiện…
Một lúc sau, anh nói: “Cũng không tồi.”
“Cũng không tồi? Rìa lý (Really)??” Lạc Ninh nhướng mày, vô ý để lộ cảm xúc thật của mình: “Lỗ tai của tôi có vấn đề hay là cảm xúc của ông có vấn đề? Ông không cảm thấy cô ta quái gở xảo trá, thích xem thường người khác sao?”
Phó Thời Xuyên: “Không, tôi nghĩ cô ấy có tính cách rất tốt, lại rất hiểu chuyện.”
Lạc Ninh cạn lời rồi.
Cùng một cô gái, cùng là đi xem mắt, nhưng cảm xúc của anh ta và Phó Thời Xuyên hoàn toàn khác nhau. Loại trừ khả năng tính khí của cô gái thay đổi trong thời gian ngắn, vậy chỉ có khả năng là biểu hiện của cô ta trước mặt hai người là hoàn toàn khác biệt.
Về phần tại sao biểu hiện trước mặt bọn họ hoàn toàn khác biệt, đương nhiên là bởi vì cô ta hài lòng với một người, nhưng lại không hài lòng với người còn lại.
Phó Thời Xuyên vỗ vai bạn thân, trịnh trọng nói: “Xem ra tối hôm đó ông nói rất đúng, Thất Trung chúng tôi nên đi xem mắt với nhau. Cấp bậc giữa các trường cấp ba vẫn là một yếu tố hết sức quan trọng.”
Lạc Ninh: “… Ông còn nói thêm câu nào nữa thì cút khỏi xe của tôi!”
* * * * *
Quan Oánh vừa lên xe liền hối hận, lẽ ra mình không nên chạy nhanh như vậy!
Cho dù cô từng đi xem mắt Lạc Ninh, vậy thì sao? Đó chỉ là một buổi đi xem mắt mà thôi, anh ta cũng không phải bạn trai cũ của cô!
Tuy có thể hơi khó xử nhưng vẫn trong phạm vi chấp nhận được, giải thích rõ ràng là xong. Phó Thời Xuyên đã đi xem mắt rất nhiều lần, chắc chắn anh ấy có thể hiểu được tình huống này.
Kết quả là cô lại bỏ chạy, điều này càng khiến mọi thứ trở nên lúng túng, như thể thực sự đã xảy ra chuyện gì vậy!
Và điều quan trọng nhất là trước khi bỏ chạy, cô không có thời gian để nói điều gì đó về buổi xem mắt giữa mình và Lạc Ninh, bây giờ quyền nói chuyện hoàn toàn thuộc về Lạc Ninh, anh ta sẽ nói thế nào về lần gặp mặt giữa hai người? Anh ta sẽ không nói xấu cô trước mặt Phó Thời Xuyên chứ!
Xem xét ấn tượng mà cô để lại cho Lạc Ninh trước đây và mối quan hệ của anh ta với Phó Thời Xuyên, Quan Oánh nghĩ rằng điều đó rất có khả năng xảy ra!
Cô bắt đầu lo lắng, cô đã lên kế hoạch cho một bữa trưa hoàn hảo, và đã cố gắng giành được ấn tượng tốt với Phó Thời Xuyên, không thể để nó bị hủy hoại chỉ trong phút chốc!
Quan Oánh lấy điện thoại ra muốn gửi gì đó để giải thích cho Phó Thời Xuyên, nhưng cô không nghĩ ra được, hiện tại anh ấy chắc chắn vẫn đang ở cùng Lạc Ninh, giờ cô lại nhắn tin thì sẽ đụng phải hồ cá, vì vậy cô quyết định trước hết cứ án binh bất động.
Bởi vì đang rảnh rỗi, cô dứt khoát làm một việc khác mà bản thân đã muốn làm từ lâu, đó là kiểm tra Wechat của Phó Thời Xuyên!
Vừa rồi trong bữa cơm, Quan Oánh không dám nhìn Phó Thời Xuyên nhiều, nhưng bây giờ cuối cùng cô cũng có thể yên tâm dạo chơi trong khu vườn bí mật mới của mình.
Tên WeChat của anh là Trent, hồi đó cô đã xem trộm Facebook của Phó Thời Xuyên và biết đó là tên tiếng Anh của anh. Ảnh đại diện là một chú chó con đang chạy trên bãi cỏ, Quan Oánh phóng to lên nhìn kĩ, quả nhiên là chú chó giống Border Collie mà cô nhìn thấy ở tầng dưới nhà anh vào đêm hôm đó. Cô vẫn nhớ tên của nó là Phó Bác Văn.
Quả là tình cha như núi mà!
Sau khi đọc thông tin cơ bản, cô đã mở vòng bạn bè của anh với rất nhiều kỳ vọng, nhưng rồi lại phải thất vọng, vòng bạn bè của Phó Thời Xuyên chỉ có một bài đăng. Cô nghĩ ít ra anh phải có khoảng ba trạng thái, nhưng trượt lên trượt xuống đều không thấy gì khác.
Trạng thái duy nhất là một bức ảnh, một mặt trăng nhỏ trên bầu trời đêm đen kịt, vị trí bên dưới hiển thị là nhà ga T3 của Sân bay Quốc tế Thủ đô, vào cuối tháng 12 năm ngoái.
Quan Oánh bối rối trong giây lát rồi hiểu ra, có lẽ Phó Thời Xuyên rất ít sử dụng WeChat ở nước ngoài chứ đừng nói đến việc đăng bài trong vòng bạn bè.
Bức ảnh này được chụp tại sân bay vào đêm anh trở về Trung Quốc.
Quan Oánh bấm vào bức ảnh, chớp mắt trái tim cô như được tắm trong ánh trăng ấy.
Đây là đêm cậu trở lại sao? Từ đó trở đi chúng ta được ngắm nhìn cùng một mặt trăng.
Rồi rồi, cô biết mình lại ăn nói tào lao, cho dù Phó Thời Xuyên có ở Mỹ, thì họ cũng nhìn thấy cùng một mặt trăng. Nhưng hồi đó không phải cùng lúc!
Nghĩ như vậy, Quan Oánh nhấn like trạng thái này. Nhưng cô lập tức nhận ra điều này sẽ khiến Phó Thời Xuyên biết rằng mình đang theo dõi vòng bạn bè của anh, vì vậy cô vội vàng hủy bỏ thao tác.
Sau khi hủy xong, nghĩ lại cô bỗng thấy chột dạ. Mình ra tay nhanh như vậy, chắc anh ấy không thấy đâu nhỉ?
Ở phía bên kia, Phó Thời Xuyên đang lướt vòng bạn bè.
Kỳ thật anh cũng không thường xem chúng, nhưng sau chuyện vừa rồi, Lạc Ninh không chịu nói chuyện với anh, cho nên anh phải tự tìm cho mình chút chuyện để làm.
Đột nhiên anh nhận được thông báo rằng ai đó vừa like bài đăng của mình. Khi anh nhấp vào xem, ảnh đại diện là một con cáo màu hồng. Phó Thời Xuyên biết đó là một con búp bê nổi tiếng gần đây của Disney, nhưng lại không thể nhớ ra tên của nó. (mình đoán là nhân vật Linabell*)
Tên WeChat là bốn chữ Phú bà còn son.
Anh cong môi, biết đó là ai. Vừa rồi ở bàn ăn, khi nhìn thấy cái tên này, anh thấy hơi buồn cười.
Chí hướng được đấy.
Nhấp lại lần nữa, giao diện nhảy ra trạng thái mà cô đã thích.
Đó cũng là bài đăng duy nhất anh đăng tải, bức ảnh chụp mặt trăng vào đêm anh trở về nước hơn một tháng trước.
Nhưng anh phát hiện ra không thấy tên cô ở cuối danh sách những người đã like bài viết. Lượt thích của Quan Oánh biến mất rồi.
Phó Thời Xuyên nhướng mày.
Trượt tay?
Đúng là bức ảnh này chỉ được anh chụp ngẫu hứng bằng điện thoại di động, nó không đẹp xuất thần. Không nhấn like cũng không sao.
Nhưng like thì cũng like rồi, sao keo kiệt vậy? Có mỗi cái like mà cũng lấy lại.
* * * * *
Quan Oánh quyết định gọi điện cho Lạc Ninh để xin lỗi.
Quyết định này được đưa ra sau khi cân nhắc kỹ. Vốn dĩ chỉ là một đối tượng xem mắt, đắc tội thì cũng đắc tội rồi, tệ nhất là bị mắng sau lưng là vô duyên, dù sao cô cũng không quá care đến danh tiếng của mình trên thị trường xem mắt.
Nhưng bây giờ anh ta đã trở thành anh em chí cốt của nam thần, tính chất của sự việc đã khác.
Phó Thời Xuyên chắc chắn sẽ hỏi về lần xem mắt trước đây giữa họ, Quan Oánh rất lo lắng cho hình ảnh của mình trong mô tả của Lạc Ninh, cô muốn mau chóng cứu vãn nó.
Chưa kể Phó Thời Xuyên cũng nói rằng họ vẫn đang sống cùng nhà, vì vậy nếu sau này cô còn muốn tiếp cận Phó Thời Xuyên thì gần như chắc chắn sẽ phải giao thiệp với anh ta…
May mắn là hôm đi xem mắt, mẹ có gửi cho cô một tin nhắn có số di động của Lạc Ninh ở cuối. Nghĩ đến Phó Thời Xuyên nói rằng Lạc Ninh có việc vào buổi chiều, vì vậy cô không dám gọi trực tiếp mà gửi một tin nhắn trước: Chào anh Lạc, tôi là Quan Oánh, chúng ta đã gặp mặt vào buổi trưa. Hôm nay anh rảnh lúc nào, chúng ta nói chuyện được không?
Tuy nhiên, sau khi tin nhắn được gửi đi, cô đợi mãi đến tám giờ tối vẫn không thấy hồi âm.
Quan Oánh không kìm lòng được, lại gửi một tin nhắn khác, lần này cô cũng học được chút mánh khóe phục vụ bên A mà bản thân đã thấy trên mạng, nhắn lại một cách “láu cá”: Anh Lạc, anh có nhận được tin nhắn tôi gửi lúc chiều không? Tôi không có ý định hối thúc anh đâu, tôi chỉ lo anh bận nhiều việc mà bỏ qua tin nhắn của tôi thôi.
Thực tế ý nghĩa của nó chính là hối thúc đối phương.
Có lẽ là cảm nhận được tiếng lòng của cô, bên kia cuối cùng cũng trả lời: Tôi nhận được rồi.
Quan Oánh vui mừng khôn xiết, lập tức hỏi: Anh xong việc rồi? Vậy tôi có thể gọi điện cho anh được không? Liên quan đến lần gặp trước của chúng ta, tôi có một số chuyện muốn giải thích với anh.
Lạc Ninh: Không thể.
Quan Oánh nghẹn lời: Sao lại không, anh còn có việc sao? Tôi sẽ không làm mất nhiều thời gian của anh đâu, cho tôi năm phút, à không, ba phút là được.
Đối phương lại phớt lờ cô.
Quan Oánh không bỏ cuộc, ngẫm nghĩ rồi nhắn tiếp: Được rồi, xem ra anh còn đang bận, vậy tôi chờ anh, hôm nay anh làm xong việc khi nào thì tôi sẽ chờ đến khi đó. Nếu như hôm nay không được, vậy thì ngày mai tôi lại tìm anh sau. Không có gì phải vội.
Sau khi tin nhắn gần như ăn vạ này được truyền ra ngoài, cô có phần hồi hộp, lo lắng sẽ biến khéo thành vụng.
Không ngờ một phút sau, cô chợt thấy điện thoại sáng lên, nhưng không phải tin nhắn mà người kia trực tiếp gọi điện tới!
Quan Oánh giật mình, luống cuống nhận máy, nghe thấy giọng nói của Lạc Ninh: “Cô muốn nói gì?”
Giọng điệu của anh ta rất bình tĩnh, nhưng không biết có phải do đang thấy chột dạ hay không mà Quan Oánh luôn cảm thấy trong đó ẩn chứa sự lạnh lùng.
Quá đột ngột, cô sững sờ hai giây, trước khi đối phương mất kiên nhẫn, cô kịp thời lên tiếng: “Tôi muốn xin lỗi!”
Lạc Ninh không đáp, nhưng cũng không cúp điện thoại.
Vì vậy cô hít sâu một hơi nói tiếp: “Phải, lần đó là gia đình ép tôi đi xem mắt, thật ra tôi cũng không muốn đi, cho nên mới cố ý đắc tội với anh. Tôi biết hành vi ấy rất thiếu tố chất. Tôi đã kiểm điểm sâu sắc về điều đó! Vì vậy, tôi hy vọng anh có thể tha thứ cho tôi, xin hãy tin rằng tôi hoàn toàn không có ý định chê bai trình độ học vấn của anh! Tôi cũng không có quyền coi thường anh! Anh coi thường tôi còn được!”
Đây là lý do cô đã tỉ mỉ biên soạn, ngoại trừ hai yếu tố là bị ép đi xem mắt cùng che giấu anh ta thực chất là do cô giăng lưới bắt nhầm mục tiêu, thì còn lại đều là sự thật.
Cô cảm thấy ở độ tuổi của Lạc Ninh, anh ta cũng phải trải qua mấy lần bị giục cưới như mình, cho nên dù có tức giận với hành vi của cô thì anh ta cũng có thể thấu hiểu chứ…
Ở đầu bên kia điện thoại, Lạc Ninh ngồi trên chiếc ghế da trong văn phòng, tùy ý xoay nửa vòng, nhìn những ánh đèn neon của thành phố bên ngoài cửa sổ kính sát đất.
Anh đã có một ngày không suôn sẻ. Buổi chiều, đến Shenhai Video để nói về việc cải biên “Bí mật mà anh không biết”, bản quyền điện ảnh và truyền hình của cuốn tiểu thuyết này nằm trong tay Shenhai Video. Nếu muốn giành được dự án, anh ta phải đạt được sự hợp tác với nền tảng này. Nhưng phía nền tảng cũng do dự, bởi vì công ty sản xuất phim và truyền hình Hổ Kình của Tập đoàn Thâm Hải cũng muốn thực hiện dự án này.
Cho dù giao nó cho công ty nhà mình hay hợp tác với một công ty điện ảnh bên ngoài, mỗi cái đều có những ưu điểm và nhược điểm riêng đối với nền tảng, phải xem họ sẽ lựa chọn thế nào.
Lạc Ninh đã đến gặp bộ phận bản quyền vào buổi chiều, nhưng sau cuộc trò chuyện, hai bên không đạt được nhiều tiến triển.
Đang lo lắng về điều này, Lạc Ninh lại nhận được tin nhắn từ Quan Oánh, nhắc nhở anh về một điều không hài lòng khác ngày hôm nay.
Trong điện thoại truyền đến giọng nói của một cô gái, cô ta nói hôm đó là cố ý gây sự với mình chứ không phải thật sự coi thường mình.
Lạc Ninh không biểu lộ cảm xúc gì.
Thật ra đối với buổi xem mắt giữa mình và Quan Oánh, mặc dù sau đó anh đã nhắc đến nhiều lần, nhưng thực ra trong lòng Lạc Ninh không hề tức giận, ngược lại anh cảm thấy nó rất buồn cười và thú vị.
Xưa giờ anh luôn là một người tự tin và không thích so đo với phụ nữ vì những điều nhỏ nhặt.
Nhưng hôm nay nhìn thấy cô đi xem mắt với Phó Thời Xuyên, anh thực sự có chút bận tâm.
Anh nhớ lại tối hôm đó, Quan Oánh đã tra hỏi anh khắp nơi. Sau này anh cũng hiểu, những điều đó hẳn là tiêu chuẩn trong lòng cô cho đối tượng xem mắt. Anh phù hợp với mọi thứ khác ngoại trừ trường cấp ba.
Cô ta coi thường trường cấp ba của anh và do đó coi thường anh, nhưng anh không quan tâm. Mặc dù Quan Oánh đã có những đánh giá về trường cấp ba của anh, nhưng thực ra lúc đó, anh lại có chút hứng thú với cô.
Là một người đàn ông có thể coi là thành công, Lạc Ninh có đánh giá rõ ràng và chính xác về bản thân, nếu ngay cả mình mà cô ta còn không hài lòng, anh nghĩ Quan Oánh sẽ khó tìm được người đáp ứng tốt hơn yêu cầu của bản thân.
Nhưng anh không ngờ cô thật sự tìm được, người này còn là anh em tốt của mình! Sao anh có thể quên rằng đáp án của Phó Thời Xuyên cho hầu hết các vấn đề Quan Oánh đặt ra đều giống với mình.
Sự khác biệt lớn nhất chính là câu đùa tối hôm đó giữa họ, Phó Thời Xuyên đúng là tốt nghiệp từ Thất Trung!
Phó Thời Xuyên nói rằng cổ rất ân cần và thấu hiểu trước mặt cậu ta…
Mặc dù Lạc Ninh tham gia vào lĩnh vực điện ảnh và truyền hình, nhưng anh chưa bao giờ thích drama, tình tay ba và sẽ không tranh giành cùng một người phụ nữ với bạn bè của mình.
Vì vậy lần này không thể giải thích được, lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy mình thua một người đàn ông khác trước một người phụ nữ, và người đàn ông này lại là Phó Thời Xuyên.
Điều này khiến anh rất không hài lòng. Cực kỳ khó chịu.
Bây giờ, cô ta lại gọi để giải thích rằng đó chỉ là kế sách để xua đuổi đối tượng xem mắt của mình, chứ cô ta chưa bao giờ thực sự coi thường anh.
Điều này không làm anh nhẹ nhõm, mà lại sinh ra một suy đoán mới.
Một tay cầm điện thoại, Lạc Ninh đột nhiên nở nụ cười: “Được, tôi chấp nhận lời xin lỗi của cô.”
“Thật không?”
“Thật.”
“Tốt quá!” Quan Oánh vui vẻ nói: “Anh Lạc, tôi biết anh là một người khoan dung độ lượng, sẽ không so đo với những người không đủ tư cách như tôi mà!”
“Cô Quan quá lời rồi.”
“Tôi cảm thấy chỉ xin lỗi suông là không đủ, hay là ngày nào đó anh rảnh rỗi, tôi mời anh một bữa để biểu thị thành ý!”
“Không cần đâu, tôi đã hoàn toàn cảm nhận được thành ý của cô, nên không cần đãi ăn đâu. Hơn nữa tôi bận lắm.”
“Vậy, vậy thì tốt…”
Nói đến đây, dường như đã đến lúc cúp điện thoại, nhưng Quan Oánh cắn môi, thật lâu không nói ra lời từ biệt.
Lạc Ninh cười hỏi: “Còn có chuyện gì sao?”
Quan Oánh lẩm bẩm, “Còn nữa, nếu Phó Thời Xuyên hỏi anh về chuyện này, anh có thể… anh có thể đừng nói cho anh ấy biết chuyện gì đã xảy ra với chúng ta vào tối hôm đó không?”
Câu cuối nghe hơi ám muội đối với những người không biết nội tình, nhưng đôi bên đều không nhận thấy.
Vậy đây mới là lý do tại sao cô ta nằng nặc đòi xin lỗi mình.
Nụ cười trên mặt Lạc Ninh càng sáng lạn: “E rằng không được.”
“Vì sao?” Quan Oánh lo lắng hỏi: “Chẳng phải anh nói không giận tôi mà? Hay là anh gạt tôi? Thực chất anh vẫn còn để bụng, nếu không sao lại không đồng ý?”
“Bởi vì cậu ta đã biết chuyện.”
Quan Oánh giật mình: “Ý của anh là, sau khi chúng ta chia tay vào buổi trưa hôm nay, anh đã kể với anh ấy?”
Toang rồi, điều mình lo lắng nhất đã xảy ra, mình cứu vãn quá muộn, quyền giải thích sự việc đã bị Lạc Ninh chiếm đoạt.
Giá như lúc ấy mình đừng chạy nhanh như vậy!
Song, Lạc Ninh đã nói những gì, có khi nào anh ta cũng không nhiều lời, chỉ nhắc tới vài câu?
Có lẽ…
“Không phải.”
“Không phải? Cái gì không phải?”
“Không phải buổi trưa hôm nay, mà là buổi tối sau buổi xem mắt của chúng ta. Trước khi về nhà, trên đường trở về tôi đã kể hết sức chi tiết mọi chuyện cho cậu ấy rồi.”
Quan Oánh: “…”
Cô có linh cảm không lành, “Anh, anh đã nói những gì?”
“Cũng không nói gì nhiều, tôi chỉ kể là trong buổi xem mắt, tôi đã gặp một người kỳ quặc, người này chê trình độ học vấn của tôi, điều này khiến tôi cảm thấy sự cạnh tranh khốc liệt và những yêu cầu khắc nghiệt trong thị trường xem mắt ở quê nhà. Nghe xong, cậu ấy rất thông cảm và nói với tôi rằng những người xem mắt với cậu ấy đều rất tốt và lịch sự, để tôi không mất tự tin, cậu ấy còn bảo không phải phụ nữ nào cũng kỳ cục như thế. Tôi còn nói cô gái đi xem mắt với tôi cũng tốt nghiệp từ Thất Trung, bảo có lẽ nên để hai người đi xem mắt với nhau nhưng cậu ấy từ chối. Chắc là do sợ hãi. Tôi có thể hiểu được.”
Lạc Ninh nói như thật, xong chuyện liền chuyển đề tài: “Nhưng hôm nay cậu ấy mới phát hiện, hóa ra bản thân mình đã đi xem mắt với con người kỳ quặc kia, vận mệnh thật đúng là không buông tha bất luận kẻ nào!”