Cái gì gọi là sét đánh ngang tai? Đây chính là sét đánh ngang tai chứ còn gì!
Quan Oánh không ngờ rằng Lạc Ninh sẽ bóc phốt với Phó Thời Xuyên về mình sớm như vậy, lại còn dùng từ “kỳ cục” nữa! Lúc đầu cô còn hơi áy náy, nhưng bây giờ áy náy cũng mất rồi, thay vào đó là sự tức giận. Nói rồi cô trực tiếp cúp máy.
Đừng tưởng cô không hiểu, rõ ràng là anh ta cố ý chọc tức cô!
Hơn nữa, người này cũng nhiều chuyện, ngay sau buổi xem mắt là về ca thán với anh em tốt. Giả sử Lạc Ninh có nick Douban, có khi nào anh ta còn tính đăng bài trong hội đời sống không? Cái hội gì mà “818* độc lạ đối tượng xem mắt của tôi” ấy!*818 (八一八): từ lóng, nghĩa là ngồi lê đôi mách, 818 đọc là Bā yī bā đồng âm với 扒一扒 (buôn chuyện).Nhưng bây giờ cô không thèm trách anh ta, Quan Oánh nhấp vào WeChat của Phó Thời Xuyên, nhìn khung chat trống rỗng và hít một hơi thật sâu.
Đây là tài khoản WeChat mà bản thân vô cùng khó khăn mới có được, thực tế là cả buổi chiều cô đã click vào không biết bao nhiêu lần, muốn nói chuyện với anh mà không dám.
Nhưng bây giờ là lúc bắt buộc phải làm!
Trước khi hơi thở trong lồng ngực tan biến, cô lấy hết can đảm gửi một tin nhắn: Hi, cậu đang bận sao?
Ở đầu bên kia, Phó Thời Xuyên vừa thở phào nhẹ nhõm sau khi đóng cửa phòng riêng tại nhà hàng để cắt đứt tiếng cười lớn bên trong. Anh đi đến ban công, muốn thổi bay mùi rượu trên người cho tỉnh táo, đột nhiên cảm thấy điện thoại rung lên.
Lấy điện thoại ra, nhìn thấy người gửi thư, anh khẽ dừng lại, tùy ý dựa vào khung cửa ban công rồi trả lời: Tôi xong rồi. Còn cậu, cậu đang ở nhà sao?
Trên thực tế, nếu có hẹn dùng bữa với một quý cô, sau khi kết thúc anh sẽ hỏi đối phương xem người ta có về nhà an toàn không, nhưng vì họ có hẹn từ buổi trưa, anh lại bận cả buổi chiều nên nhất thời quên mất.
Nhưng giờ bù lại cũng được.
Quan Oánh: Ừ, tôi về nhà từ sau bữa trưa, sau đó cũng không ra ngoài nữa.
Yeh, Phó Thời Xuyên vẫn chịu nói chuyện với mình, có vẻ như anh ấy không ghét mình bởi vì lời nói của Lạc Ninh.
Nhưng điều đó chưa chắc đã đúng, có thể là anh ấy đã được gia giáo tốt. Quan Oánh cắn môi, đấu tranh một lúc giữa đi đường vòng hay thẳng thắn, rốt cuộc quyết định thẳng thắn vẫn hơn: Tôi vừa nói xin lỗi Lạc tiên sinh.
Phó Thời Xuyên: Sao phải xin lỗi?
Quan Oánh: Bởi vì tối hôm đó, tôi đã nói vài lời không hay.
Phó Thời Xuyên ngay lập tức hiểu cô đang ám chỉ điều gì, nghĩ đến việc hồi chiều, Lạc Ninh tức giận đến mức không biết phải làm gì, một nụ cười bất giác tràn ra khỏi môi anh: À, chuyện này sao.
Phản ứng này tốt hơn ngoài dự liệu của cô, Quan Oánh hai mắt sáng lên: Phải, là chuyện này, cậu có giận không?
Phó Thời Xuyên: Sao tôi phải giận?
Quan Oánh: Bởi vì tôi đã vô lễ với bạn của cậu, hôm nay tôi còn nói xấu anh ta trước mặt cậu. Tôi sợ cậu nghĩ tôi là kẻ thô lỗ.
Giọng điệu thú nhận như bạn nhỏ nhận lỗi khiến nụ cười của anh càng sâu hơn. Về phần nói xấu, có phải là ám chỉ lúc ở bàn ăn, cô ấy nói đối tượng xem mắt lần trước không đáp ứng điều kiện của bản thân?
Điều đó chẳng phải sự thật sao? (Lynn: ôi cái nết của ông nam chính nhà tui 🙂)
Anh bắt chước giọng điệu của cô: Nếu nói như cậu, vậy thì cậu ta cũng nói xấu “bạn của tôi” trước mặt tôi. Tôi thấy cậu ta cũng chẳng lịch sự chỗ nào.
Quan Oánh hơi sửng sốt, mới ý thức được “người bạn” trong lời anh nói chính là ám chỉ mình, khóe môi không tự chủ được cong lên, nhưng vẫn cố hết sức bình tĩnh tiếp tục ra vẻ thánh mẫu: Chuyện này… Cũng không thể trách anh ta, quả đúng là trùng hợp. Ngay cả tôi cũng không nghĩ tới, hóa ra anh Lạc xem mắt với tôi lần trước lại là bạn của cậu!
Phó Thời Xuyên: Tôi cũng không ngờ, hóa ra người mà cậu ta lải nhải cả Tết là cậu.
Không chỉ mách lẻo vào tối hôm đó mà còn lải nhải cả Tết! Quan Oánh tức giận, thầm ghi thêm thù với Lạc Ninh, người này thù dai thế, tội của mình có đáng để làm vậy không!.
Cô quyết định không lằng nhằng ở vấn đề này nữa: Cậu ăn tối chưa?
Phó Thời Xuyên: Tôi đang ăn, sắp xong rồi.
Quan Oánh lập tức hỏi: Vậy tôi có quấy rầy cậu không?
Phó Thời Xuyên: Không phiền. Còn cậu đã ăn chưa?
Hành động của Lạc Ninh khiến cô quên cả ăn, nhưng tay vẫn gõ: Tôi cũng ăn rồi. Cậu bảo buổi chiều công ty có việc, hơn nữa hôm nay mới là mùng 6 Tết, vậy là cậu đã đi làm lại?
Anh ấy nói trước đó phải về sớm vì có việc là lấy cớ mà.
Phó Thời Xuyên: Công ty Internet thì lấy đâu ra ngày nghỉ. Muốn làm lúc nào thì đi lúc đó.
Đúng vậy, đối với một công ty Internet có quy mô như Thâm Hải, người chưa từng đi làm một ngày nào như Quan Oánh đã nghe nói về việc bị bóc lột thời gian làm việc, hơn nữa Phó Thời Xuyên lại vừa từ nước ngoài trở về, nhất định có rất nhiều việc phải làm quen và bắt đầu, gần đây anh hẳn rất bận rộn.
Nhưng bận như vậy mà hôm nay anh ấy vẫn dành thời gian ra ngoài ăn trưa với mình. Nghĩ tới đây, Quan Oánh không tránh khỏi cảm giác ngọt ngào ngây ngất, hoàn toàn quên mất bữa trưa này là do chính mình “lừa được”.
Phó Thời Xuyên: Thực ra ngày mai, tôi mới chính thức nhậm chức. Tuy nhiên, có quá nhiều thứ linh tinh ở giai đoạn khởi động dự án, tôi lại rảnh rỗi ngồi không nên bắt tay vào giải quyết trước.
Anh trở về nước lần này là vì bản thân được Thâm Hải mời làm chủ trì việc phát triển một app mới. Trụ sở chính của tập đoàn rất coi trọng dự án này, vì thế họ không chỉ trả rất nhiều tiền để lôi kéo anh từ Thung lũng Silicon, người từng là trưởng nhóm kỹ thuật của một nhóm khởi nghiệp phần mềm tương tự, mà còn phân bổ một khoản tiền khổng lồ cho quỹ phát triển.
Vì mới bắt đầu nên dự án hiện có chưa đến 100 nhân viên dự án, nhưng họ vẫn đang liên tục tuyển dụng cả trong và ngoài nước, mỗi tuần đều có nhân viên mới vào làm, tốc độ triển khai đáng kinh ngạc.
Tuy nhiên, nếu Phó Thời Xuyên chịu gác lại sự nghiệp ở Hoa Kỳ để về nước, tất nhiên anh không chỉ quay về để làm công nghệ, anh còn là tổng phụ trách của dự án mới. Bữa tiệc tối nay chính xác là do anh mời chủ quản của các bộ phận bao gồm kỹ thuật, vận hành, thiết kế, sản phẩm, tiếp thị, v.v. Trước hết phải để mọi người làm quen với nhau.
Ngay tại lúc anh đang nghĩ ngợi, bên cạnh chợt có một người đi tới khoác vai anh, chính là Jonson: “Tôi nói sao mãi không thấy cậu quay lại, hóa ra là trốn ở chỗ này. Thế là không được đâu, cứ để một mình tôi uống với họ. Trong gian phòng đó có một thằng cha là người Đông Bắc, ai mà làm lại ổng!”
Phó Thời Xuyên không đáp lại lời trêu chọc của đồng nghiệp: “Tôi ra ngoài hít thở không khí. Được rồi, vào thôi.”
Hai người đang trên đường trở về phòng bao, Phó Thời Xuyên cúi đầu xuống thì thấy Quan Oánh nhắn lại: Ngày mai cậu sẽ chính thức nhận chức sao?
Quan Oánh nhận ra mình rất thích nghe anh nói rằng sẽ đi làm lại. Bởi vì điều đó có nghĩa là sau này Phó Thời Xuyên sẽ luôn ở Bắc Kinh, cô cũng không cần lo lắng anh đột nhiên biến mất khỏi thế giới của mình như sáu năm trước.
Dù đã biết trước nhưng cô vẫn sẽ cảm thấy vui khi được trực tiếp nghe anh nói điều đó.
Quan Oánh mím môi, nghiêm túc gõ chữ: Vậy chúc cậu có một ngày đầu đi làm vui vẻ nhé.
Sao nghe giống giọng điệu của mấy bạn nhỏ đi nhà trẻ ngày đầu vậy?
Phó Thời Xuyên nhướng mày, đang định trả lời thì một giọng nói bỗng dưng truyền đến: “Cậu cười gì thế?”
Phó Thời Xuyên ngước lên thì thấy Jonson đang nhìn mình bằng vẻ mặt nghi ngờ.
Anh tắt điện thoại: “Tôi cười sao?”
“Cậu có cười, nhất định là cậu vừa cười mà.” Jonson nói chắc nịch: “Cậu đang tán gẫu với ai thế? Là người tôi biết sao?”
Phó Thời Xuyên và Jonson đã biết nhau vài năm, hiện tại anh ta thực chất là giám đốc kỹ thuật của dự án, đây cũng là hạng mục đầu tiên của Phó Thời Xuyên sau khi về nước, Jonson là bạn cùng trường với anh ở CMU và là cấp dưới trong công ty hồi ở Mỹ, lần này theo anh về nước, có thể coi là người dưới trướng.
Anh đánh giá cao khả năng làm việc của Jonson, nhưng người này có một tật xấu, rõ ràng Jonson là dân kỹ thuật nhưng rất hay buôn chuyện, anh ta nhạy cảm với những cuộc tình mới của bạn bè xung quanh như cá mập nhìn thấy máu. Phải gọi là vừa nhanh vừa chuẩn, lại tàn nhẫn.
Hồi bọn họ vẫn còn ở Mỹ, Jonson thuộc như lòng bàn tay về các đối tượng hẹn hò của ông chủ, ngày nào cũng báo cáo cho Phó Thời Xuyên như tường thuật trực tiếp, mặc kệ anh có muốn nghe hay không.
Theo lời Jonson, đây là cách tốt nhất để thư giãn trong cuộc đời viết chương trình nhàm chán của mình.
Phó Thời Xuyên không nghĩ giữa mình và Quan Oánh có gì đó, nhưng anh cũng không muốn trở thành đối tượng bị bàn tán của Jonson.
Bắt gặp ánh mắt tò mò của đối phương, Phó Thời Xuyên vỗ vai anh ta rồi thở dài: “Mặc dù cậu đã từ Mỹ theo tôi trở về Trung Quốc, nhưng đồng chí Jonson Lee, cậu cũng không phải vợ tôi nên không cần kiểm tra lịch trình của tôi đâu.”
Jonson: “…”
* * * * *
Đêm hôm đó, Quan Oánh mãn nguyện chìm vào giấc ngủ, và sảng khoái thức dậy vào ngày hôm sau.
Cô cảm thấy mình bây giờ thật ghê gớm, Lạc Ninh gây sự thì sao, chẳng phải vẫn bị cô dễ dàng xử đẹp! So easy!
Đắc chí xong, Quan Oánh lại thưởng thức nhật ký trò chuyện với Phó Thời Xuyên tối qua, cô quyết định phải nỗ lực không ngừng, hôm nay cô sẽ tìm một số chủ đề để tiếp tục kéo gần khoảng cách với Phó Thời Xuyên.
Nhưng không phải ban ngày. Ngày mùng 7 tháng giêng âm lịch, báo hiệu kỳ nghỉ Tết nhộn nhịp đã qua đi, là ngày trọng đại của nhân dân cả nước quay trở lại lao động sản xuất.
Đối với người không phải đi làm như Quan Oánh, xưa nay cô chưa bao giờ có cảm giác hiện thực phũ phàng với ngày này. Nhưng xét đến việc Phó Thời Xuyên vẫn phải đi làm, hơn nữa đây vẫn là ngày đầu tiên anh chính thức nhận chức, ban ngày cô không dám quấy rầy anh, kế hoạch cuối cùng của cô là tối mới tìm đến.
Thật đáng tiếc khi kế hoạch không thể theo kịp các thay đổi, trước khi Quan Oánh tìm đến Phó Thời Xuyên, một sự cố khác đã xảy ra.
“Bí mật mà anh không biết” cuối cùng cũng đi đến hồi kết.
Là một bộ phim truyền hình học đường với cốt truyện tương đối đơn giản, “Bí mật” không dài tập mà chỉ có 28 tập, phần còn lại của tuần này là bốn tập cuối.
Vì trước đó độ nổi tiếng cao và lời truyền miệng tốt, bất kể là phía đoàn làm phim, người hâm mộ phim hay fans của diễn viên chính, họ đều đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc ăn mừng phim kết thúc. Nhưng khi hai tập phim được cập nhật vào ngày đầu tiên, mọi người nhận thấy tình hình bỗng trở nên tệ đi.
“Bực mình, bực mình quá, bộ phim tui yêu thích nhất năm nay vẫn không thể thoát khỏi cái kết đầu voi đuôi chuột của phim truyền hình trong nước, hai tập tối nay bị cái gì vậy!”
“Tôi vẫn luôn khen nó khôi phục lại nguyên tác. Cho dù mở rộng tình tiết thì cũng trong phạm vi hợp lý, nhưng những thứ thêm vào trong hai tập phim này ô dề quá rồi. Tại sao lại có một người khác thích Tạ Thành Văn, còn nham hiểm nữa chứ? Hai mươi mấy tập trước đâu có nữ phụ độc ác, sao tự dưng lại xuất hiện, có phải biên kịch cảm thấy mình thật thông minh rất sáng tạo không!”
“Nói đầu voi đuôi chuột thì hơi quá, nhưng phong cách của hai tập tối nay quả thực có chút khác biệt so với những tập trước. Vốn dĩ là hành trình thanh xuân chua xót, hai người trẻ tuổi dần dần đến gần nhau, vai nữ phụ xấu xa khiến câu chuyện bỗng trở nên sến sẩm. Hơn nữa, mối quan hệ của họ thực ra đã rất rõ ràng vào cuối kỳ thi tuyển sinh đại học, chỉ là họ chưa chịu thổ lộ thôi, sao giờ lại vì một nữ phụ ác độc mà cãi nhau thành ra như vậy?”
“Chuẩn cmnr, sửa khùng sửa điên, sửa nát cả phim!”
Tập thứ năm đếm ngược của “Bí mật” kết thúc với cảnh sau khi có kết quả kỳ thi tuyển sinh đại học, Tạ Thành Văn và Quý Thư đều được nhận vào các trường đại học ở Bắc Kinh. Mặc dù Tạ Thành Văn đỗ vào đại học Hoa Thanh (bí danh cố định của Đại học Thanh Hoa khi lên phim), còn Quý Thư chỉ đậu một trường bình thường, nhưng cả hai cuối cùng đã hoàn thành ước hẹn trước kỳ thi là cùng nhau đến Bắc Kinh. (Lynn: đọc khúc này tự dưng nhớ hai bạn nhỏ Thẩm Ý và Tiêu Nhượng 😭)
Ánh nắng mùa hè xuyên qua những tán cây xanh rậm rạp, chàng trai nhìn cô gái cùng tuổi, cả hai nhìn nhau rồi mỉm cười. Dù chưa từng nói ra nhưng ai cũng thấy được tình cảm họ dành cho nhau, cả hai vô cùng mong đợi những điều sẽ xảy ra khi cùng nhau lên Bắc Kinh học đại học.
Vì các bộ phim truyền hình trong nước không cho phép học sinh cấp ba yêu đương nên sau phần cập nhật vào tuần trước, điều mà tất cả các fan của bộ phim mong chờ nhất là cuối cùng họ cũng vào đại học, có thể đường đường chính chính yêu đương rồi!
Nhưng thật không ngờ rằng sau khi tập mới được cập nhật, bày tỏ nỗi lòng rồi ngọt ngào yêu đương, nội dung mà mọi người muốn xem đã không xảy ra.
Ngược lại, sau khi Tạ Thành Văn vào Đại học Hoa Thanh, một bạn học nữ giỏi giang xinh đẹp bỗng xuất hiện bên cạnh anh. Cô ta đã yêu Tạ Thành Văn ngay từ cái nhìn đầu tiên và bắt đầu bí mật theo đuổi. Mặc dù Quý Thư và Tạ Thành Văn đều ở Bắc Kinh, nhưng họ không học cùng trường nên muốn gặp nhau cũng không dễ dàng như trước.
Vì cô gái này, lòng tự ti vốn đã lành hẳn của Quý Thư lại trỗi dậy, hai người nhiều lần cãi vã, nghiêm trọng nhất là chiến tranh lạnh suốt hai tháng.
Sự phát triển của một cốt truyện đi ngược lại ý muốn của công chúng đương nhiên gây ra phản ứng dữ dội từ khán giả, có rất nhiều lời chỉ trích trên mạng, thậm chí có người còn kêu gọi thay đổi xếp hạng trên Douban, cảm thấy một cốt truyện như vậy không xứng đáng với năm sao của họ.
Nhưng ngoài những âm thanh giận dữ này, còn có những đánh giá khác.
“Đừng có động một tí là nói sửa nát phim. Tôi nghĩ biên kịch muốn bám sát nguyên tác nên mới viết như vậy. Ai muốn nam nữ chính yêu ngay khi vào đại học mới là những kẻ sửa nát phim. Suy cho cùng, bản gốc được viết rất rõ ràng. Tới học kỳ hai năm thứ tư, Quý Thư mới thổ lộ tình cảm của mình với Tạ Thành Văn khi đã sắp tốt nghiệp, vì vậy vốn dĩ họ không thể yêu đương ở thời đại học!”
“Đúng vậy, phần đại học ở nguyên tác được viết rất vội, kiểu tóm tắt ấy, mọi người đều đoán được nội dung đại học khi lên phim nhất định sẽ mở rộng ra nhiều, giờ cả lũ nổi khùng như vậy làm chi?”
“Tôi cảm thấy biên kịch đã làm rất tốt, nếu có người thật sự muốn mắng, không bằng mắng tác giả nguyên tác ấy, hỏi cổ tại sao lại nhất quyết phải viết Quý Thư tỏ tình khi đã học năm tư. Thật ra, với tư cách là một fan của nguyên tác, tôi đã tò mò suốt nhiều năm, chuyện gì đã xảy ra trong bốn năm đó, có con quể nào bắt nhốt Tạ Thành Văn với Quý Thư, ngăn cản họ thổ lộ sao?”
“Chết cười, phần đại học của ‘Bí mật’ đã bị chửi là sạn từ hồi truyện được đăng trên mạng mà, giờ mấy má lại đi mắng biên kịch là sửa nát, phá hủy nguyên tác. Coi fan nguyên tác tụi này chết hết rồi phải không?!”
“Con lầu trên bị khùng hả ba, tại sao lại đổ tội cho tác giả nguyên tác, còn giả bộ làm fan nguyên tác? Tao nghĩ mày mới là người cho rằng fan nguyên tác tụi tao đã chết ấy!”
Là một nữ nhà văn nổi tiếng, Quan Oánh có rất nhiều người hâm mộ, và tất nhiên không thể thiếu antifan. Thấy phía dưới đã biến thành một trận cãi vã giữa fan và antifan, cô đóng điện thoại lại, thở dài một hơi.
Thực ra những người đó nói cũng không sai, nguyên tác “Bí mật” thực sự đã bị chỉ trích về tiết tấu phần đại học trong nhiều năm qua. Tình tiết rất ít, dòng thời gian được kéo qua rất nhanh, cảm giác như không có gì ấn tượng xảy ra cho đến năm tư đại học, cuối cùng hai người cũng tỏ tình với nhau, sau đó là đến phần kết.
Những người đó cho rằng nếu tác giả thật sự không có gì để tưởng tượng cho cốt truyện phần đại học, thà để họ tỏ tình với nhau lúc tốt nghiệp cấp ba rồi tiến thẳng đến hồi kết, vậy thì cũng không đến mức bị liên lụy bởi 30.000 chữ nhạt nhẽo sau đó, dẫn tới ảnh hưởng đến toàn bộ câu chuyện.
Cuốn sách này có thể trở thành kinh điển, nhưng bởi vì nội dung phần đại học của bản online đã kéo cả danh tiếng của bản xuất bản. Tuy nhiên cách hành văn của phần trước thực sự rất tốt, ngọc có tỳ vết thì vẫn là ngọc, trải qua một thời gian dài, đại đa số mọi người không còn quan tâm tới hạt sạn đó nữa.
Trong lòng Quan Oánh hiểu rõ những gì công chúng nói là đúng. Nhưng cô còn biết rõ hơn tại sao câu chuyện lại phát triển thành như vậy.
Lấy ipad, mở app Shenhai Video, đập vào mắt là banner của “Bí mật” ở trang chủ.
Cô chọn bừa vào một tập phim, nội dung tình cờ là vào năm lớp 11, Quý Thư đến nhà thi đấu thành phố vào cuối tuần để xem trộm Tạ Thành Văn chơi bóng rổ, nhưng lại vô tình bị bóng rổ của đồng đội anh ấy ném trúng, sau đó là tình tiết Tạ Thành Văn đưa cô ấy đến bệnh viện.
Đây là những gì thực sự đã xảy ra giữa cô và Phó Thời Xuyên. Ngoại trừ đoạn sau.
Trong hiện thực, sau khi Phó Thời Xuyên lo lắng hỏi cô có nghiêm trọng không, có cần đưa cô đi gặp bác sĩ không thì Quan Oánh chỉ che mặt, lắc đầu rồi vội vàng chạy đi, mặc kệ tiếng kêu kinh ngạc của anh ở phía sau.
Giống như mọi tình tiết cô viết trong “Bí mật” gần như không phải là bịa đặt mà dựa trên những lần “giao nhau” giữa cô và Phó Thời Xuyên trong ba năm ấy.
Điểm khác biệt duy nhất là trong tiểu thuyết, Quý Thư và Tạ Thành Văn dần dần tiếp cận nhau thông qua những lần “giao nhau” ấy, giống như hai hành tinh nhỏ ban đầu quay quanh quỹ đạo của chính chúng rồi cuối cùng cũng gặp nhau.
Nhưng ở trong hiện thực, họ chỉ lướt qua nhau hết lần này đến lần khác. Ngay cả khi cô từng thử tiếp cận, thì hành tinh mà cô ngưỡng mộ lại chưa bao giờ nhớ đến cô.
Còn tại sao cốt truyện phần đại học lại vội vàng như vậy? Đương nhiên là bởi vì khi bọn họ học khác trường, thì ngay cả một “điểm giao nhau”, một lần ngang qua nhau trong trường cũng không có rồi.
Cô không phải Quý Thư, Phó Thời Xuyên cũng không biết về sự tồn tại của cô, vì vậy anh sẽ không chủ động liên lạc với Quý Thư như cái cách Tạ Thành Văn đã làm. Mà một sinh viên ở trường khác như cô thì rất khó để bước vào cổng trường Đại học Thanh Hoa.
Và cái kết đó, cái kết có hậu khi cả hai tỏ tình rồi cưới nhau, chỉ là ảo tưởng hão huyền trong lúc tuyệt vọng nhất…
Quan Oánh bỗng đứng phắt dậy, mở toang cửa sổ để cơn gió mạnh thổi vào, bởi vì nó vừa gợi lại một phần ký ức trong đời mà cô không muốn nhớ nhất.
Nhưng cũng chính bởi vì phần ký ức này, cô thoáng chốc nhớ tới lời Tây Tây đã nói vào ngày đó.
Tạ Thành Văn của cô đã trở lại.
Người mình từng nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại bỗng xuất hiện, vậy những tiếc nuối tưởng chừng không thể bù đắp kia liệu có thể lấp đầy bằng một cách khác?
Cô cúi xuống, nhắn tin qua Wechat cho Tây Tây: Có đó không bà?
Bên kia nhanh chóng trả lời: Tôi đây, có chuyện gì vậy?
Tây Tây có lẽ cũng đang nghĩ về cô, Quan Oánh chưa kịp trả lời, cô ấy đã chủ động nhắn tiếp: Bà đang lo lắng về những bình luận trên mạng sao? Không sao hết, tôi vẫn đang theo dõi nè. Tôi thấy chúng không đáng lo. Những người bạn đã xem nội dung phim nói với tôi rằng cốt truyện của hai tập tối nay có phần tiêu cực, nhưng hai tập cuối vào ngày mai đã được quay rất tốt và hoàn hảo. Khán giả bây giờ chỉ không hài lòng khi thấy phim bắt đầu có tình tiết ngược nhau, họ sẽ quên nó đi sau khi xem cái kết đoàn tụ. Hơn nữa cho tới giờ phút này, thành tích hiện tại của “Bí mật” về cơ bản là kết cục đã định, một số sai sót nhỏ không phải là vấn đề lớn, bà đừng có lo!
Quan Oánh: Tôi không nói chuyện này.
Tây Tây: Vậy bà tính nói cái gì?
Quan Oánh: Chuyện lần trước bà hỏi tôi, tôi đồng ý.
Tây Tây tạm dừng một chút mới hỏi: Có phải chuyện tôi đang nghĩ đến không, tôi không hiểu sai chứ?
Quan Oánh: Chính là cái mà bà đang nghĩ đến, tiệc mừng công, tôi sẽ tham dự.