Mọi chuyện được giải quyết, Nhạc Thanh vọng tưởng dựa vào sức mạnh hoán thiên đại trận bị xoá bỏ.
Âm khí và cả những linh hồn đang thống khổ cũng bị hút đi, sẽ không gây ra ảnh hưởng lớn tới vị diện.
Gọn gàng giải quyết tất cả mọi chuyện.
Người ở đây chả ai dám hó hé gì, Giáo Y đại thúc bước đi trong không trung, một bước nhỏ khoảng cách lớn, thân hình chỉ một lát đã biến mất.
Ninh Thư nhìn theo bóng Giáo Y đại thúc, một bước ngàn dặm, đây là pháp tắc Không Gian?
Ninh Thư thu hồi tầm mắt, nhìn Mai Tử Khanh. Mai Tử Khanh ngơ ngác ngồi dưới đất, hai mắt đăm đăm, ngay cả mi mắt cũng không chớp, trông giống như một bức tượng gỗ.
Linh hồn dường như không còn trong thân thể.
Ninh Thư ho khan một tiếng, đẩy đẩy Mai Tử Khanh, Mai Tử Khanh cứng ngắc quay đầu lại, ánh mắt trống rỗng nhìn Ninh Thư.
Ninh Thư không hỏi được câu cô không sao chứ.
Nhìn Mai Tử Khanh thế này mà không sao được à?
Lal và Dao găm Mục cũng ngơ ngác nhìn mọi việc xảy ra.
Trong đầu là một mảnh hỗn loạn, ai có thể nói cho bọn họ biết có chuyện gì xảy ra không, cái người mặc áo gió đen kia là ai?
Lal nhìn phần lưng trần của Ninh Thư, phía sau máu thịt lẫn lộn, còn có cành cây, đá vụn găm vào trong da, anh bước tới chỗ Ninh Thư nói: “Xử lý miệng vết thương một chút đi.”
Ninh Thư đau đến kêu á á, chuyển người đạp Dao găm Mục, “Cút, không cần mi nhúng tay.”
Dao găm Mục bị Ninh Thư đá lăn vài vòng trên đất, trong tay cầm hòn đá to bằng ngón út dính đầy máu, “Khặc khặc, đáng lắm.”
Dao găm Mục cầm hòn đá dính máu giơ lên trước mặt Lal, “Liếm một cái là anh có thể sa đọa, sau đó anh sẽ được tự do, không cần đi theo cái con nhóc tàn bạo này nữa.”
“Cút…” Ninh Thư lại cho nó một đá.
Lal cẩn thận rửa sạch miệng vết thương, nhưng toàn bộ lưng Ninh Thư đều bị thương.
Lal lấy thuốc ra, nói với Ninh Thư đang quỳ rạp dưới đất: “Hơi đau, cô kiên nhẫn chút.”
“A, không sao, đcm, đau thế.” Ninh Thư kêu một tiếng, như bôi nước ớt lên ấy, đây mà là thuốc à?
Lal lấy quần áo trong người ra cho Ninh Thư thay, quần áo trên người đều rách hết rồi.
Ninh Thư thay quần áo xong, nhìn Mai Tử Khanh vẫn là bộ dáng vô thần, không động đậy, giống hệt tượng đá Bồ Tát.
Bây giờ nên làm gì giờ?
Thật bất đắc dĩ!
Mai Tử Khanh ngồi từ ban ngày tới ban đêm vẫn không nhúc nhích, làm Ninh Thư nhìn mà nổi da gà.
Lal lấy bánh bột ngô và nước trong người ra, nói với Ninh Thư: “Ăn chút gì đi.”
Ninh Thư gật đầu, cầm bánh bột ngô gặm, uống nước, nhìn Mai Tử Khanh vẫn không động đậy.
Ninh Thư ăn xong, cầm bánh bột ngô và nước tới cạnh Mai Tử Khanh, nói: “Ăn gì đi này.”
Mai Tử Khanh cứ như không nghe thấy tiếng Ninh Thư.
Ninh Thư cũng không để ý, có vẻ như Mai Tử Khanh vẫn chưa phục hồi sau cú sốc chứng kiến Nhạc Thanh hoàn toàn bị xoá bỏ.
Bây giờ đang tự khép kín mình.
Nhiệm vụ giả chỉ cần không bị xoá bỏ thì chính là bất tử, quen được một người trong kiếp sống dài vô tận này, xong giờ người đó đột nhiên biến mất.
Nói thật, Mai Tử Khanh cứ không ăn không uống, không khóc không ầm ĩ như vậy trông có chút đáng sợ.
Ninh Thư ngồi bên cạnh Mai Tử Khanh, nói: “Ăn chút gì đi.”
Mai Tử Khanh không phản ứng.
Ninh Thư thở dài, “Nếu đã đau khổ như vậy, tại sao còn muốn làm?”
Kết thúc cuộc đời của người yêu, hiện tại lại đau khổ như vậy, không quan tâm thì tốt rồi.
Ngay từ khi bắt đầu Mai Tử Khanh nên nghĩ tới chuyện này mới phải.
Nước mắt Mai Tử Khanh lăn xuống, cô lau nước mắt nói: “Anh ấy luôn nói đây là một cuộc trao đổi công bằng, đổi lấy sức mạnh cường đại, nhưng cuối cùng lại trở nên điên cuồng như vậy.”
“Cô cũng nhìn thấy những linh hồn trong tà khí vô tận rồi, một ngày nào đó hắn sẽ bị những thứ này cắn nuốt thôi.”
Mai Tử Khanh vùi đầu vào giữa hai tay, sụt sịt nói: “Tôi cho rằng tôi có thể cứu anh ấy.”
Ninh Thư: “Á…”
“Hai người chắc hẳn là tình yêu chị em nhỉ.” Ninh Thư hỏi.
Mai Tử Khanh tức giận phát khóc, “Chuyện này quan trọng à?”
Ninh Thư xua tay, “Không quan trọng, chỉ là cảm thấy Nhạc Thanh không trưởng thành như cô.”
Nhạc Thanh khát vọng sức mạnh, nhưng lại không hiểu rõ tình huống hiện tại của mình.
Từ xưa đến nay đều là một vài kẻ mạnh quản lý vô số người thường.
Tất cả kêu gào thật ra đều rất bất lực, khi ấy thì không nên kêu gào, người ta cũng khinh thường kêu gào.
Ninh Thư cầm một cái bánh bột ngô nhét vào tay Mai Tử Khanh, “Ăn đi.”
Nhiệm vụ này cô ấy đã rất cố gắng rồi, lời này hoàn toàn không phải lấy lòng.
Còn cô ngoài giúp Tuyệt Thế Võ Công khám phá ra một loại lực lượng khác thì chẳng có bất cứ ích lợi gì, lại phải bôn ba vì chuyện của Mai Tử Khanh, cuối cùng còn có thể bị trách móc.
Mai Tử Khanh cầm bánh bột ngô, chậm rãi cắn, vừa ăn vừa lau nước mắt.
Ninh Thư thấy cô chịu ăn rồi, bèn ngồi sang một bên.
Lúc này không nên lượn lờ trước mặt Mai Tử Khanh, nhỡ bị giận chó đánh mèo.
Muốn hận thì hãy hận Nhạc Thanh, không ai ép Nhạc Thanh sử dụng hoán thiên đại trận hòng dung hợp Thiên Đạo.
Cô dưới tình huống hoàn toàn không biết gì cả đi tới thế giới này, giúp đỡ Mai Tử Khanh.
Nếu Mai Tử Khanh bởi vậy mà oán hận cô, bạn bè này thôi thì không làm →_→
Đặc biệt là nhìn Mai Tử Khanh như bây giờ, Ninh Thư không quá thích.
Có lẽ loại phản ứng này là di chứng sau khi cắt bỏ khối u ác tính trong lòng, tự Mai Tử Khanh cũng đã nói đây là khối u của cô ấy.
Ninh Thư nằm úp sấp trên cái chăn Lal trải ra đất, sau lưng có vết thương, chỉ có thể làm vậy.
Ninh Thư lén uống thuốc hạ sốt, vết thương đằng sau hơi lớn, không uống thuốc hạ sốt không được.
Dao găm Mục nằm cạnh Ninh Thư, hai cái chân vung vẩy, hỏi Ninh Thư: “Người biến mất kia là chồng cô ấy hả?”
“Còn người áo đen là ai?”
Dao găm Mục đặt câu hỏi như vậy rất giống một đứa nhóc ngây ngô bình thường.
Ninh Thư nhìn nó, “Liên quan quái gì đến mi, cút ra xa một chút.”
“Khặc khặc, con nhóc chết tiệt.” Dao găm Mục đập một phát lên lưng Ninh Thư, làm cô đau đến mức nhảy dựng lên.
Dao găm Mục như con thỏ bị hoảng sợ, một phát chạy ra thật xa, cười âm hiểm, “Đồ chết tiệt, xứng đáng, lêu lêu lêu……” Nói rồi còn lè lưỡi với Ninh Thư.
Ninh Thư cũng âm hiểm nhìn Dao găm Mục, “Tốt nhất mi đừng rơi vào tay ta, ta sẽ làm mi chết rất có cảm giác.”
Ninh Thư nằm xuống, nhắm mắt dưỡng thần.
Lal đi qua chỗ Dao găm Mục, nói gì với Mục, vẻ mặt Dao găm Mục nghẹn khuất, cúi đầu như cà tím.
Ninh Thư hỏi 2333 trong lòng: “Nhạc Thanh nói nhiệm vụ giả là nô lệ chuyên cung cấp dinh dưỡng cho người bên trên là sao?”
Làm Nhạc Thanh hận thù như thế, Ninh Thư lại chưa từng ý thức được mình là một nô lệ.