Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1647: Tôi trung thành với em (27)



Edit: EE, Bạc Hà

“Đừng nghe cặn bã nói bừa, con người một khi thất bại thì sẽ tìm đủ mọi lý do, tôi không sai, thứ sai là thế giới này, như vậy trong lòng mới dễ chịu.” 2333 khinh thường nói.

Ninh Thư: “Ồ!”

“Nhiệm vụ các cô làm luôn phải rút đi một phần lực linh hồn của nguyên chủ, cái này không phải nhằm cung cấp cho người bên trên, mà là để duy trì vận hành cho toàn bộ tổ chức.”

Ninh Thư chống cằm, “Xin nghe rõ hơn.”

“Những lực linh hồn nộp lên đó để cung cấp nuôi dưỡng một tổ chức như quân đội vậy, quân đội đó là những linh hồn xuất hiện ở thế giới Dị Hình khi trước ấy.”

“Giống như công dân nộp thuế cho nhà nước thôi, tiền dùng để tổ chức quân đội và bồi dưỡng binh lính, cũng cung cấp cho chi phí dân sinh khác nữa, hiểu chưa?”

“Quân đội kia cũng là linh hồn, cần trả công bằng lực linh hồn mạnh mẽ, không có lợi lộc thì ai thèm làm, không trả lương cô có bằng lòng làm không công không, hiểu chưa?”

“Những vấn đề mà nhiệm vụ giả không giải quyết nổi thì sẽ do những người này ra tay, hiểu chưa?”

Ninh Thư gật đầu, “Hiểu rồi.”

Không thể thay đổi quy tắc, thì phải thích ứng quy tắc, lại nói, cũng không phải không cho cơ hội để mạnh lên, sử dụng đồ của hệ thống, lại nói là bị nô dịch.

Không muốn nhìn xem phải mất đi cái gì, chỉ muốn nhìn thấy những gì mình sẽ có?

Cứ luôn nghĩ mình sẽ mất cái gì, tâm thái dễ sụp đổ.

Nghĩ người khác tại sao có mà mình không có, trong lòng lại càng khó chịu, ngọn lửa ghen ghét hừng hực cháy.

Chẳng lẽ Nhạc Thanh không biết những lực linh hồn đó đi đâu sao?

Giống như chính Ninh Thư cũng không nghĩ tới, tất cả lực chú ý đều đang dồn vào việc tìm kiếm căn nguyên thế giới.

So đo được mất chẳng có ý nghĩa gì.

Cả người Ninh Thư đau nhức, úp lên chăn chuẩn bị ngủ, thấy Mai Tử Khanh hệt như tượng gỗ bèn bảo Lal: “Cho cô ấy một cái chăn đi.”

Ninh Thư nói xong liền nhắm mắt lại, quá mệt mỏi, thân thể có chút không chịu nổi.

Lal khoác cho Mai Tử Khanh đang đơ như gỗ một tấm chăn, sau đó lại cho Ninh Thư thêm cái nữa.

Trời tối hơi lạnh, xung quanh cũng không có gì nguy hiểm, dù sao phạm vi năm mươi dặm quanh đây đã chẳng còn sự sống nữa rồi.

Vừa đến tối, bốn phía vô cùng tĩnh lặng.

Ninh Thư bị cảm giác đau nhói trên lưng đánh thức, lúc mở mắt đã sáng trưng, Lal đang đắp thuốc lên vết thương cho cô.

Vẻ mặt Lal có chút ngưng trọng, “Diện tích bị thương quá lớn, có thể sẽ nhiễm trùng.”

Ninh Thư à một tiếng, đợi lát nữa lén uống thuốc.

Ninh Thư nhìn về phía Mai Tử Khanh, Mai Tử Khanh vẫn ngồi ở đó không nhúc nhích, tóc bị sương sớm thấm ướt nhẹp.

Ninh Thư đi đến, đẩy đẩy cô, “Được rồi, cũng nên thôi rồi đó.”

Mai Tử Khanh nói với Ninh Thư: “Chân tôi tê rần rồi, kéo tôi cái đi.”

Ninh Thư: …

Ninh Thư vươn tay kéo Mai Tử Khanh dậy, chân Mai Tử Khanh đúng là cứng đờ, vừa động vào là tê rần đến đau.

“Cô có sao không?” Ninh Thư nhìn vẻ mặt nhợt nhạt của Mai Tử Khanh, ngay cả môi cũng chẳng có chút máu.

Mai Tử Khanh xua tay, nói không sao.

Mai Tử Khanh đi hai vòng, cảm giác chân tốt rồi, mới ngồi xuống cạnh Ninh Thư.

Ninh Thư cầm một cái bánh bột ngô đưa cô, Mai Tử Khanh nhận bánh, bảo Ninh Thư: “Vết thương trên người cô khá hơn chút nào không?”

“Không khá, toàn bộ lưng đều bị rách, cô phải chịu trách nhiệm.” Ninh Thư gặm bánh bột ngô, ấm ớ nói.

Mai Tử Khanh nói: “Chờ về sẽ tìm thuốc tốt nhất cho cô.”

Ninh Thư thấy Mai Tử Khanh có vẻ như đã trở lại bình thường, hỏi: “Đã vượt qua chưa?”

“Cần một chút thời gian, một người biến mất vĩnh viễn, thậm chí không có kiếp sau, dù sao vẫn cần thời gian, coi như là vết thương cũng cần thời gian khép lại.”

Mai Tử Khanh nhìn Ninh Thư, “Lần này cảm ơn cô.”

“Không cần, đưa phiếu quyền hạn cho tôi, tôi còn phải mua ba viên Định Hồn đan, tốn 15 công đức đấy.” Ninh Thư thẳng thắn nói.

Mai Tử Khanh gật gật đầu, “Tôi sẽ đưa, không có chuyện gọi cô tới hỗ trợ còn khiến cô thiệt thòi.”

Ninh Thư nhướng mày, “Không trách tôi thật chứ?”

“Không đâu, tôi và hắn sớm muộn cũng sẽ thế này.”

“Hai người là tình yêu chị em?” Ninh Thư hỏi.

Mai Tử Khanh: …

“Tuy Nhạc Thanh lúc chết tương đối trẻ tuổi, nhưng thời gian trở thành nhiệm vụ giả dài hơn tôi.”

Ninh Thư: …

“Vì sao còn bị cám dỗ như vậy?” Ninh Thư có chút khó hiểu hỏi.

Mai Tử Khanh cúi đầu gặm bánh bột ngô, “Có lẽ là không thể chịu đựng được cuộc sống như vậy, trở thành người khác, thay đổi số phận của người khác, nhưng ai thay đổi cuộc đời chúng ta?”

“Muốn thoát khỏi dạng trói buộc này, dù chỉ có một tia hy vọng hắn cũng sẽ thử, càng có thể là không muốn sống nữa, sống đủ rồi.”

Sinh mệnh vô hạn đại biểu cho cô đơn, vì sống quá lâu nên cảm thấy nhàm chán.

Ninh Thư nghĩ nghĩ hỏi: “Chẳng lẽ có cô còn chưa đủ để an ủi hắn sao?”

Hai người động viên và ủng hộ nhau.

“Không phải sự vật nào hình thành rồi cũng không thay đổi, huống hồ là tình yêu.”

Mai Tử Khanh quay đầu lại nhìn Ninh Thư, “Huống chi không phải chỉ có mỗi tình yêu.”

“Tôi và Nhạc Thanh cũng đã từng rất yêu nhau, thế nhưng hiện giờ anh ấy lại luôn miệng nói hận tôi, đây chính là sự thay đổi, tất cả mọi chuyện đều vô cùng khó đoán.”

Ninh Thư: …

Đã là người thứ hai nói như vậy với cô, có một số việc là một hành trình đẹp đẽ trong cuộc đời.

Đến là may mắn, nhưng cũng là bất hạnh.

Tình yêu giữa nhiệm vụ giả cũng không tránh khỏi những vấn đề của người thường.

Ninh Thư cảm thấy trước mắt bản thân cũng không có thời gian xuân đau thu buồn chuyện như vậy.

Linh hồn yếu ớt, thế giới chưa xây dựng được, pháp tắc cũng không lĩnh ngộ được.

Rất nhiều mục tiêu chờ cô hoàn thành, nếu muốn gắn bó với một người thì phải dành thời gian bên cạnh người đó.

Một khi thành lập quan hệ nào đó, cũng có nghĩa là cho người đó bước vào cuộc đời cô.

Ninh Thư: Cút cút cút…

Giống như khi Mai Tử Khanh can thiệp vào cuộc sống của cô, cô cũng đã can thiệp vào cuộc sống của Mai Tử Khanh.

Sau đó vị diện này xảy ra chuyện.

Gặp nhau thì sẽ xảy ra va chạm, có va chạm thì sẽ xảy ra chuyện, không tránh được.

Nếu cô không quen biết Mai Tử Khanh thì sẽ xảy ra chuyện như vậy không? Không hề.

Ninh Thư muốn làm hài lòng bản thân hơn là lấy lòng người khác.

Không ai có thể trung thành và yêu bản thân hơn chính cô.

Tự công tự thụ!?

Ninh Thư bị dây thừng của Nhạc Thanh siết đến tổn thương nội tạng, ăn xong bánh bột ngô lại phun ra, hơn nữa còn xen lẫn tơ máu.

Sắc mặt Mai Tử Khanh ảm đạm, nhìn dáng vẻ cảm giác có chút không sống được lâu.

Ninh Thư cùng Lal tìm củi đốt, Lal lấy nồi nhỏ trong người ra, đổ nước vào.

Đốt miếng lửa bắt đầu nấu nước, để ấm mới bưng cho Mai Tử Khanh.

Mai Tử Khanh uống nước ấm, cười với Ninh Thư một chút, nói: “Đôi khi cô khiến cho người ta thật đau lòng.”

Ninh Thư: Excuses me??

Tôi đáng thương, tôi còn cảm thấy cô đáng thương đây.

Vẻ mặt Ninh Thư lãnh đạm, “Tôi làm sao lại khiến người ta đau lòng?”

“Chỉ là cảm giác.” Mai Tử Khanh nhợt nhạt cười, khiến Ninh Thư cảm thấy không nói nên lời.