Ninh Thư không phục, hỏi: “Tôi đáng thương chỗ nào?”
Chẳng lẽ phải tê tâm liệt phế một lần giống Mai Tử Khanh mới không đáng thương.
Mọi chuyện đều không đi đến đâu cả, tình yêu cũng tiêu tan.
Mai Tử Khanh uống cốc nước ấm Ninh Thư đưa cho mình, thản nhiên nói: “Sao cô phải kích động như vậy, ý tôi nói nhìn cô giống như nhìn thấy tôi của quá khứ, bước chân không vững, thật khiến cho người ta đau lòng.”
Ninh Thư: …
“Ai mà chẳng như vậy.” Muốn thành công thì phải nỗ lực, đây là trao đổi đồng giá.
Không, không phải trao đổi đồng giá, nỗ lực không nhất định thành công, nhưng không nỗ lực khẳng định sẽ không thành công.
Không có chuyện miếng bánh từ trên trời rơi xuống, dù cho phụ nữ dựa vào đàn ông để sống cũng là bỏ ra tâm lực, lấy lòng đàn ông, trả giá bằng thân thể, từ bỏ tôn nghiêm của mình.
Bất cứ chuyện gì cũng có cái giá của nó, tuỳ thuộc vào sự lựa chọn của bạn.
Mai Tử Khanh uống một ngụm nước ấm, “Bây giờ tâm trạng của tôi rất kỳ lạ, có nhẹ nhõm, nhưng cũng trống vắng lạ thường.”
Ninh Thư nói: “Cô như vậy thì tôi yên tâm rồi, giống như một tảng đá đè nặng lên vai cô, giờ tảng đá đột nhiên biến mất, tất nhiên có chút không quen.”
Mai Tử Khanh không nói lời nào, ngẩng đầu nhìn không trung, sau đó phun một ngụm máu.
Ninh Thư: …
“Đm, cô phải sống, nếu cô chết rồi, cha cô còn không treo thưởng tôi khắp nơi chắc, nhiệm vụ của tôi toi mất.” Ninh Thư vội vàng nói.
Ra ngoài một chuyến, con gái chết, bạn đồng hành lại còn sống, trong lòng không chừng hoài nghi cô mưu tài hại mệnh.
Mai Tử Khanh lau máu tươi ở khóe miệng, xua tay, “Không sao, chỉ là phun vài ngụm máu thôi mà.”
“Chỉ cần tôi không chết là được , coi như không trụ nổi cũng nên chờ đến khi cô về nhà rồi mới chết.”
Ninh Thư nói với Lal: “Bây giờ chúng ta trở về, hơn nữa anh cũng cần đi săn, quanh đây đã không còn thú mặt trăng, phải đi nhanh thôi.”
Mẹ nó, xe ngựa cũng không còn, con ngựa đã bị hoán thiên đại trận hút thành xác khô.
Cho nên chỉ có thể dựa vào chân mà đi.
Có điều nhìn bộ dáng của Mai Tử Khanh có vẻ không thể đi đường dài, ba bước phun một búng máu, còn chưa về đến nhà đã hộc máu mà chết.
Lal nói: “Để tôi cõng cô ấy, sau lưng cô bị thương.”
Ninh Thư lập tức gật đầu, “Được, vất vả cho anh rồi.”
Mai Tử Khanh leo lên lưng Lal, sắc mặt trắng bệch.
Ninh Thư tìm trái tìm phải, không thấy dây thừng, “Dây thừng đâu?”
“Chắc là bị thu lại rồi, vốn là đồ vật nơi đó sản xuất, tất nhiên không thể để lại đây.”
Mai Tử Khanh nói rất mơ hồ.
Ninh Thư chậc chậc hai tiếng, “Không ngờ hắn thực sự ra tay với cô.”
Mai Tử Khanh nhìn Ninh Thư, “Sao tôi luôn cảm thấy cô đang cười trên nỗi đau của người khác nhờ, vì sao cô lại nghĩ hắn không xuống tay được? Ai chắn trước mặt hắn người đó là kẻ thù.”
“Tôi cũng coi như là kẻ thù của hắn.”
“Nói như vậy, hắn đối với cô vẫn rất nhân từ, dù sao cũng không giết chết cô.” Ninh Thư buông tay nói.
Mai Tử Khanh: “Cút…”
Rừng núi không dễ đi, đám Ninh Thư đi rất lâu mới đến một trấn nhỏ không người.
Không riêng gì trấn nhỏ, núi rừng ngay cả một tiếng dế kêu cũng không có, yên tĩnh đến đáng sợ.
Tất cả cây cối đều chết héo, cỏ cũng chết, đất đai bắt đầu sa mạc hóa.
Nhiều năm về sau nơi này chắc sẽ biến thành sa mạc đi?
Không có thảm thực vật cố định, đất đai sẽ trở nên khô cằn, chậm rãi trở thành sa mạc.
Mai Tử Khanh nhìn núi rừng không còn sự sống, vận dụng pháp tắc Thuỷ, những giọt nước lưa thưa từ trên trời rơi xuống.
Ninh Thư nhướng mày, “Lợi hại.”
Mai Tử Khanh lắc đầu, “Lợi hại gì chứ, phạm vi ảnh hưởng chỉ có 10 mét đường kính.”
“Cấp thấp nhất cấp thấp nhất, aiz…” Mai Tử Khanh chán nản nói.
Ninh Thư ngẩng đầu nhìn trời mây, nếu cô nắm giữ pháp tắc Thuỷ, sau này sẽ không lo nước uống nữa rồi.
Ít nhất có thể tiết kiệm một chút tích phân.
Đến trấn nhỏ, trên đường đều là lá rụng, gió thổi qua cuốn đống lá cuộn lại.
Quá hoang vắng.
Mai Tử Khanh nhìn thị trấn vắng vẻ này, thở dài một hơi, “Đôi khi cảm thấy bản thân toàn tự làm tự chịu, tốn công vô ích.”
Ninh Thư: …
Lại bắt đầu.
Quá khứ đã qua thì cho qua đi.
Lal thả Mai Tử Khanh xuống, mang theo Dao găm Mục đi tìm thức ăn.
Ninh Thư ngồi cùng Mai Tử Khanh ở ven đường, Ninh Thư hỏi: “Trước kia tôi không nghe nói cô có người yêu?”
“Trước khi quen biết cô hắn đã bắt đầu trốn tránh tôi rồi.” Mai Tử Khanh chống cằm.
Ninh Thư đưa tay gối sau đầu, nằm xuống, quả nhiên đụng phải miệng vết thương, lập tức ngồi dậy, nhe răng nhếch miệng nói: “Tôi lại cảm thấy cuộc sống của cô sẽ tiến thêm một bước, thoát thai hoán cốt, về sau sẽ càng thêm lợi hại.”
Trải qua chuyện này, cuộc đời Mai Tử Khanh đi lên một nấc thang mới, mọi chuyện đều có tốt có xấu, chỉ sợ vẫn luôn sa vào trong đó không có cách nào thoát khỏi.
Có vẻ như Mai Tử Khanh đã vượt qua.
“Cô cũng tốt với hắn thật đấy, vì để hắn không bị mạt sát mà quỳ xuống cầu người, cũng coi như không phụ lòng hắn, tận tâm tận lực đối với hắn.” Ninh Thư nói.
Mai Tử Khanh buông tay, “Cô cũng thấy rồi đấy, hắn dường như cũng không cảm kích, luôn cảm thấy tôi cản trở tương lai của hắn, chỉ có sống là quan trọng nhất.”
“Cho dù cuối cùng hắn thật sự dung hợp thành công, người ở phía trên vẫn có rất nhiều biện pháp xử hắn.”
“Không có thực lực, lại sợ hãi không biết mình sống được bao lâu với số lượng nhiệm vụ giả khổng lồ như vậy.”
Ninh Thư ồ một tiếng, tổ chức này sâu không lường được, kịch bản chơi không lại.
Lal đẩy một chiếc xe đẩy tới, không có xe ngựa, cũng chỉ có thể đi xe đẩy.
Trên xe đẩy có hai chiếc giường được trải chăn mền, như vậy sẽ không xóc nảy quá nhiều.
“Anh đã không ăn cơm một thời gian, còn chịu được không?” Ninh Thư hỏi Lal.
“Được.” Lal cười cười với Ninh Thư.
“Để tôi đẩy.” Ninh Thư đẩy xe, không phí một chút sức nào.
Dao găm Mục bò lên trên xe đẩy, “Tôi đi mệt rồi, tôi muốn nghỉ một lát.”
“Cút xuống.” Ninh Thư lạnh mặt.
Dao găm Mục chui vào trong chăn, ôm chặt Mai Tử Khanh, “Tôi không muốn.”
Dù sao cũng không phải ôm cô, không sao cả, Ninh Thư đẩy xe ra khỏi thị trấn.
Đi nửa ngày đường, không gian xung quanh vẫn vô cùng hoang vắng.
Chẳng lẽ vẫn chưa ra khỏi phạm vi bao trùm của trận pháp?
Trận pháp này thật là quá lợi hại, đáng tiếc đã biến mất, không chừng có thể nghiên cứu một chút, không nhất định là dùng để hoán thiên, thay đổi một chút nói không chừng có tác dụng khác.
Người có thể thiết kế và phát minh ra loại trận pháp này cũng là một nhân tài.
Ninh Thư một bên đẩy xe, một bên hỏi Mai Tử Khanh: “Vong phu của cô làm thế nào có được hoán thiên đại trận thế?”
Mai Tử Khanh: …
Vong phu!?
“Úi, cô đừng nôn ra máu nha.” Ninh Thư lấy khăn lau miệng Mai Tử Khanh.
Mai Tử Khanh: “Tôi cũng không biết hắn lấy đâu ra thứ đó.”
Vì mãi vẫn chưa tìm thấy thú mặt trăng, trong thân thể Lal đã cạn kiệt năng lượng, đói đến biến về nguyên hình, thành cung nỏ.
Trong lòng Ninh Thư tràn đầy áy náy.
Dao găm Mục đoạt Lal từ trong tay Ninh Thư, ôm vào trong ngực, “Đưa cho tôi.”