Cản Bước Thiên Mệnh Chi Tử Tại Pháp Trị Thế Giới

Chương 7: Gặp mặt đại đương gia



Chương 7 : Gặp mặt đại đương gia

Nói xong, từ trong xe bước ra một vị trung niên mỹ phụ, một nốt ruồi dưới đuôi lông mày giúp nàng tăng thêm vài phần quyến rũ.

Lạc Hồng ngập ngừng hỏi : " Ta có thể không đi sao ?"

Nữ tử cười nói : " Không thể. "

Sau đó, từ lòng bàn tay của nàng, một cỗ hấp lực kì dị thoát ra, hút hắn lại gần. Lạc Hồng đang định dang hai tay ra ôm lấy nữ tử, thì bỗng bị xoay vòng vòng, sau đó bị trói gọn gàng, ném vào dưới sàn xe ngựa. Rõ ràng đây cũng là một kiện không gian pháp khí, khi diện tích bên trong khoảng 20 m2, tủ giường chăn đệm đầy đủ, ngoài ra còn có một chiếc lư hương đang nhả ra khói, toả ra một mùi rất dễ ngửi.

Nữ tử sau khi bắt Lạc Hồng vào trong xe cũng ngồi lên giường, sau đó xuất ra tẩu thuốc rít một hơi thật dài, nhả khói vào mặt khiến Lạc Hồng ho sặc sụa, tiếp theo dùng giọng nói an ủi Lạc Hồng : " Ngươi cũng đừng quá hốt hoảng, nhìn bộ dáng của ngươi 8, 9 phần mười được đại đương gia coi trọng, trở thành đại đương gia th·iếp thất, sau này vinh hoa phú quý hưởng không hết. "

Lạc Hồng bình tĩnh nói :" Các ngươi b·ắt c·óc thường nhân, phạm vào luật pháp của giới này, không sợ bị tinh thần đại lục phát hiện, hay bị công pháp phản phệ gì đó hay sao ? "

Nữ tử cười đáp : " Ngươi ngược lại là cũng có chút kiến thức, tuy nhiên quy tắc chi lực cũng không quản được quá rộng như vậy, ngoại trừ Pháp tu ra, nó chỉ có thể ảnh hưởng một phần đến phàm nhân cùng với tu sĩ cấp cao mà thôi, những người đã qua giai đoạn luyện thể cùng với chưa tới Nguyên Anh cảnh, thì không ảnh hưởng được quá nhiều, trừ phi ngươi làm quá nhiều việc ác, hoặc phạm những vụ án kinh khủng có thể đe doạ tới sinh mệnh của cả một đại lục, khi đó tinh thần đại lục mới có thể để ý đến ngươi. "



Ồ, hoá ra quy tắc chi lực cũng không toàn năng như ta tưởng tượng – Lạc Hồng thầm nghĩ. Như vậy, sau này làm việc cũng cần chú ý tới điều này.

Hắn cũng có thủ đoạn cho phép mình thoát khỏi tay của nữ tử này, nhưng ngược lại hệ thống kiểm định sức mạnh cũng không đánh giá quá cao sức mạnh của người phụ nữ trước mặt, chỉ bằng khoảng 1 % so với Lý Hoành .

Tất nhiên, 100 người như nữ tử này vẫn không đủ để Lý Hoành đánh, do đó hắn dự đoán rằng đại đương gia trong miệng cô ta cũng sẽ không quá mạnh. Đây cũng là cơ hội để hắn kiểm nghiệm thực tế sức mạnh của các tu sĩ tại đây, thuận tiện giải cứu luôn cho các con tin b·ị b·ắt cóc. Có lẽ đây cũng sẽ là một điểm cộng khi ghi danh vào Thiên ngục tông, cũng là công tích đầu tiên trên con đường trở thành chấp pháp giả của hắn.

" Vậy ngài có thể giới thiệu qua về Đại đương gia cho ta nghe được không " – Lạc Hồng hỏi.

Nữ tử chỉ liếc xéo hắn một chút, rồi dùng giọng ghét bỏ nói : Hừ, vừa mới nghe tới vinh hoa phú quý đã sáng mắt lên, chút nữa gặp đại đương gia ngươi thành thật cho ta một chút. Còn nữa, ngươi trên người mùi quá thối rồi, đeo lên tấm vệ sinh phù này, tẩy một chút mùi trên người của ngươi đi hi vọng sẽ không bị đại đương gia ghét bỏ.

Lạc Hồng nhìn qua tấm phù chú này, có chút kinh ngạc nhưng hắn cũng thu liễm rất nhanh, sau đó cũng cất kỹ tấm phù vào trong ngực.

Xe ngựa bay trên trời khoảng 3 ngày, sau đó tới một ngọn núi cao v·út trong mây, khi đó ấn ký trên xe ngựa sáng lên, sau đó xe ngựa xuyên thẳng qua ngọn núi, tiến thẳng vào vùng không gian tăm tối bên trong.

Ngay sau một khoảng ngắn hắc ám, hai người tiến nhập vào một vùng không gian hoàn toàn khác, nơi đây không khí có vẻ hơi u ám.



Xe ngựa đáp xuống đất, nữ tử xách Lạc Hồng đi tới cổng một sơn trại, nơi đây đang có hai hán tử đang trông giữ, một lùn tịt chỉ cao khoảng 1m5, 1 thô to vạm vỡ nhưng có vết sẹo rất to khiến khuôn mặt của gã thập phần dữ tợn, trông rất giống dân anh chị ở thế giới cũ của Lạc Hồng.

Hai tên hán tử thấy Anh Mực Mực sau đó, lập tức tiến lên cung kính cúi chào : " Tham kiến nhị đương gia. "

Anh Mực Mực chỉ gật đầu một cái, sau đó liền hỏi : " Đại đương gia có ở bên trong không ? "

Hai tên hán tử lễ phép đáp : " Bẩm nhị đương gia, đại đương gia đang sủng hạnh các vị phu quân, đã được 3 ngày, có lẽ hôm nay sẽ đi ra, thỉnh nhị đương gia về trại nghỉ ngơi trước, thuộc hạ sẽ bẩm báo cho đại đương gia, khi nào đại đương gia gọi sẽ mời ngài tới sau."

Anh Mực Mực khẽ cau mày một cái, sau đó quay lưng mang theo Lạc Hồng, yên lặng rời đi.

Trại của Anh Mực Mực cách xa trại của đại đương gia khoảng 2 km, chỉ trong nháy mắt đã tới nơi. Khi vào trong đấu bồng, Lạc Hồng lại bị ném xuống đất, dù không đau bởi ngay trước khi chạm đất đã được một cỗ nhu kình đỡ xuống, nhưng cảm giác bị ném qua ném lại như một món đồ cũng không dễ chịu.



Lạc Hồng cất tiếng hỏi : " Xin ngài cho ta biết tên của đại đương gia trước, lát nữa vào chào hỏi ta còn có cái bàn giao, ngộ nhỡ cất lên câu “ Cửu ngưỡng đại danh của ngài đã lâu “ mà không biết tên họ thì cũng thật lúng túng. "

A, nàng tên Anh Như Phượng, Anh Mực Mực hời hợt nói ra một câu, sau đó im lặng ngồi trên bảo toạ được bọc bởi da hổ, trông có vẻ là không muốn nói chuyện. Thấy thế, Lạc Hồng cũng im lặng nhắm mắt dưỡng thần, hồi phục một chút tinh thần của bản thân sau thời gian căng thẳng vừa qua. Hắn đã không dám ngủ sâu kể từ khi xuyên việt tới giờ, đã là 3 đêm rồi.

Khoảng 2 tiếng sau, một thị nữ đi vào bẩm báo : " Bẩm nhị đương gia, đại đương gia cho mời. "

Nghe thấy những lời đó, Anh Mực Mực nhẹ nhàng mở mắt ra, không nói gì xách theo Lạc Hồng tới trại của đại đương gia, không gõ cửa mà đi thẳng vào trong, khi thấy một vị lão bà bà đang đứng trong điện, cổ đeo vòng được làm bằng xương thú, trên mặt vẽ những hoa văn kì lạ thì dừng lại, chắp tay nói :" Bái kiến đại tế ti. "

Lão bà bà được xưng là đại tế ti nhíu mày không vui nhìn về phía Anh Mực Mực, nói : " Nhị đương gia thật sự là ngày càng vô pháp vô thiên, xông vào trong nội trại của Đại Đương gia còn không xin phép, đã vậy còn dẫn thêm một kẻ ngoại lai nhập trại, nói ra không biết ngươi là đại đương gia hay Như Phượng mới là đại đương gia. "

Anh Mực Mực lập tức ôm quyền nhận lỗi : " Là sơ sót của ta, mong Đại tế ti, đại tỷ bỏ qua cho. "

Trong màn chướng lập tức phát ra tiếng nữ tử cười to, xen trong tiếng cười còn mang theo mấy phần vũ mị : " Ha ha, Mực Mực đã gọi ta 2 tiếng đại tỷ, vậy cũng không phải lỗi lầm gì quá lớn mà không thể bỏ qua được có lẽ là do quá nóng lòng muốn báo cáo công trạng với ta, phải không vậy Mực Mực ?"

Anh Mực Mực lập tức đáp lễ : " Phải, ta đến đây là có hai việc muốn báo cáo cho đại tỷ, còn xin đại tỷ tiến ra ngoài đấu bồng để ta thuận tiện báo cáo. "

Ngay sau đó, một nữ tử từ trong màn trướng đi ra, nữ tử mang theo mạng che mặt, có lẽ cũng là một kiện pháp khí, nhìn không rõ dung mạo, nhưng khí chất của nữ tử cũng rất siêu phàm, cho người ta một cảm giác thần bí khó lường.

Ánh mắt của nữ tử đảo qua Lạc Hồng một chút, ngay sau đó nhìn về phía Anh Mực Mực cười hỏi : " Đây là ? "

Anh Mực Mực cung kính đáp : " Tiểu muội nghe nói đệ thập tẩu mắc bệnh n·an y· không may q·ua đ·ời, để đại tỷ không quá đau buồn nên đã cố ý tìm đến một phàm nhân tướng mạo không tệ, mong đại tỷ không ngại. "