Chiến Thần Bất Bại

Chương 2094



 Học viện võ thuật vừa mới thành lập chưa đến một tuần, có thể nói Tiêu Chính Văn là học viên đầu tiên bị đuổi!

 

Hơn nữa, với quy định nội bộ của học viện võ thuật, đừng nói Tiêu Chính Văn mới chỉ phạm phải một lỗi sai nhỏ như vậy, dù cho có đấu võ kịch liệt bên trong học viện võ thuật, đánh trọng thương người khác, thậm chí là đánh chết thì cũng sẽ không bị đuổi!

 

Nếu như Tiêu Chính Văn thật sự bị đuổi, điều đó không chỉ khiến Tiêu Chính Văn trở thành trò cười cho học viện võ thuật mà ngay cả uy danh của Hoa Quốc cũng sẽ bị tổn hại.

 

Một số học sinh tới từ các nước khác đều dùng ánh mắt cực kỳ khó hiểu để nhìn Lữ Thanh Dương!

 

Lẽ nào ông ta không thèm bảo vệ cho tôn nghiêm của Hoa Quốc dù chỉ là một chút sao?

 

Nghe thấy Lữ Thanh Dương nói vậy, Tiêu Chính Văn dừng bước ngay trước cửa, quay đầu lại nhìn Lữ Thanh Dương bằng vẻ mặt thú vị.

 

“Là tôi nghe nhầm phải không? Ông nói ông muốn đuổi tôi à?”

 

Lữ Thanh Dương cười lạnh lùng lên tiếng: “Cậu không nghe nhầm đâu, tôi cũng không nói nhầm, bây giờ cậu đã bị đuổi rồi, cậu có thể cút về Hoa Quốc!”

 

Tiêu Chính Văn khẽ lắc ngón tay, nói: “Lữ Thanh Dương, ông chỉ là một giáo viên bình thường, bên trong nội quy trường học viết rất rõ ràng, giáo viên không có quyền đuổi bất cứ học sinh nào!”

 

“Cách làm của ông đã vượt quá quyền hạn rồi!”

 

Lữ Thanh Dương nghe xong thì bật cười lạnh lùng.

 

Bên trong nội quy trường học quả thực có ghi điều này, thế nhưng người nào có thể tới đây dạy học mà không có chút quan hệ, bản thân Lữ Thanh Dương chính là người của Hoa Sơn!

 

Mà từ rất lâu trước đây, Hoa Sơn đã từng có qua lại với các thế lực lớn của Âu Lục.

 

Chỉ cần ông ta ra mặt, ngay cả hiệu trưởng Andre cũng phải nể mặt vài phần.

 

Hơn nữa, chỉ đuổi một học sinh không quan trọng, liệu học viện võ thuật sẽ vì một chuyện nhỏ như vậy mà lật mặt với Hoa Sơn sao?

 

“Cậu nói không sai, tôi chỉ là một giáo viên rất bình thường ở nơi này, thế nhưng sau lưng tôi là Hoa Sơn! Chỉ cần tôi nói đuổi học cậu thì không ai có thể giữ cậu lại!”

 

Lữ Thanh Dương nói với vẻ hết sức tự tin.

 

Quả thực, Hoa Sơn có tầm ảnh hưởng nhất định ở Âu Lục, mà trong số mười gia tộc lớn cũng có không ít người có qua lại mật thiết với người của Hoa Sơn.

 

Vào lúc Lữ Thanh Dương nói ra thân phận của mình, không ít người nhìn Tiêu Chính Văn bằng ánh mắt cảm thông.

 

Với thân phận này của Lữ Thanh Dương mà nói, muốn đuổi học Tiêu Chính Văn thì chỉ cần một câu nói mà thôi.

 

“Tiêu Quân Lâm, tôi thấy anh vẫn nên chấp nhận đi, bị đuổi học mới chỉ là khởi đầu cho sự bất hạnh của anh mà thôi, trở về Hoa Quốc, có sẽ còn có đại lễ đang đợi anh nữa đấy! Có trách thì trách anh không nên mang họ Tiêu!”

 

Trương Lăng Phong cười khẩy, lên tiếng.

Hắn đã nghĩ kỹ rồi, chỉ cần Tiêu Chính Văn bị đuổi, hắn sẽ lập tức thông báo với nhà họ Trương truy giết Tiêu Chính Văn dọc đường.