Thuận Thiên

Chương 73: Tình người và Lợi ích



Chương 73: Tình người và Lợi ích

Trong lòng Tôn Thất Minh Tuyết đang tràn đầy hy vọng. Cô cũng mỉm cười đáp lại

“Cảm ơn chị Lan, quả thật lần này em đã tìm được một cơ hội rất tốt. Nói ra thì cũng rất tình cờ, nếu không phải do em gái của em nói ra thì em chắc chắn sẽ bỏ qua cơ hội này. Không chỉ là em, cho dù là bất cứ người nào nghe thấy cũng sẽ không tin đâu”

Kiều Mỹ Lan vô cùng ngạc nhiên và tò mò. Cô tiến sát lại gần Tôn Thất Minh Tuyết rồi hỏi

“Chuyện gì mà nghe hấp dẫn dữ vậy em? Em làm chị tò mò quá rồi nè!”

“Em tìm được thánh dược trị thương, chị có tin không?” Tôn Thất Minh Tuyết làm vẻ thần bí trêu đùa Kiều Mỹ Lan.

Kiều Mỹ Lan lại càng thêm tò mò, vội vàng nói

“Cái con bé này, bữa nay bày đặt thần thần bí bí nữa. Có tin là chị trừng phạt em hay không?”

Nói xong thì cô ta đã nhào tới, dùng đôi tay của mình không ngừng t·ấn c·ông đôi gò bồng đảo của Tôn Thất Minh Tuyết.

“Á á ..đừng mà, đừng mà”

Bị t·ấn c·ông bất ngờ, Tôn Thất Minh Tuyết chỉ biết co quắp thân người lại. Miệng thì không ngừng xin tha. Nếu có đấng mày râu nào ở đây, chắc chắn sẽ sinh ra cảm giác hâm mộ Kiều Mỹ Lan, hận không thể thay thế đối phương.

Cả hai đang vui đùa cao hứng thì điện thoại của Kiều Mỹ Lan reo lên. Sau khi nghe điện thoại thì Kiều Mỹ Lan tiếc nuối nhìn Tôn Thất Minh Tuyết mà nói

“Đội của chị đã tụ tập đủ rồi, chị phải đi qua gặp họ đây. Haiz .. thật là tiếc quá mà, cảm giác thật là mềm mại quá nha”

Kiểu Mỹ Lan vừa nói vừa chặc chặc lưỡi, ánh mắt còn đảo qua đảo trên bộ ngực đầy đặn của đối phương. Bộ dáng chẳng khác nào một tên sắc lan. Nếu không phải bà chị này đã có chồng con, đồng thời cũng rất là mê trai, nói không chừng sẽ có nhiều người nghi ngờ bà chị này có ham mê đặc biệt.

Mặc dù đã là phụ nữ có chồng, nhưng Tôn Thất Minh Tuyết cũng không nhịn được mà đỏ cả mặt. Kiều Mỹ Lan cũng không có nán lại, nói xong thì cô ta cũng liền rời đi. Trước khi đi cũng nói thêm một câu

“Minh Tuyết à, cố lên nha em. Hy vọng lần này em sẽ thành công”

“Cảm ơn chị Lan, em sẽ cố gắng”





Kiều Mỹ Lan rời khỏi tòa nhà, đi thẳng tới một quán cà phê máy lạnh ở gần đó. Lúc này đã có 5 người đang ngồi trong một phòng riêng, họ chính là đội ngũ dưới quyền của Kiều Mỹ Lan.

Nhìn thấy Kiều Mỹ Lan bước tới thì ai nấy đều tỏ ra vô cùng vui mừng chào hỏi

“Chị Lan, lần này có tin cực kỳ vui cho đội của chúng ta luôn”

“Đúng đó chị Lan, nói ra chị sẽ không tin đâu. Chúng ta sắp phát tài rồi”

“Khi nãy, lúc nghe bé Thư kể lại, chính em còn không dám tin luôn đó”

Người nào người nấy trên mặt đầy hưng phấn, liên tục nói không ngừng, làm cho Kiều Mỹ Lan chẳng hiểu ra làm sao.

Lúc này, Trần Lê Thư mới lên tiếng

“Được rồi, được rồi. Mọi người bình tĩnh chút đi. Không thấy chị Lan còn chưa ngồi xuống hay sao.”

Nghe nhắc nhở thì mọi người mới bình tĩnh lại, sau đó thì xấu hổ trở lại chỗ ngồi.

Kiều Mỹ Lan trên mặt đầy nghi hoặc, tìm một chỗ ngồi xuống. Sau đó, cô nhìn qua Trần Lê Thư mà hỏi

“Được rồi, mấy đứa làm chị cũng chẳng hiểu ra làm sao. Bây giờ bé Thư nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?”

Trần Lê Thư mỉm cười rồi hỏi ngược lại

“Chị Lan, chị còn nhớ chuyện cậu bé ở Sóc Trăng liều mình cứu mẹ nuôi chứ?”

Kiều Mỹ Lan gật đầu “Ừ, chị có nhớ, nhóm chúng ta cũng có gửi chút tiền giúp đỡ đứa bé. Nhưng chuyện đó có liên quan gì tới ngày hôm nay chứ?”

Trần Lê Thư trịnh trọng báo



“Nếu em nói với chị, cậu bé đã bình phục hoàn toàn. Ý em là bình phục hoàn toàn, nếu không phải đã từng nhìn qua cậu bé lúc bị tổn thương. Chắc chắn sẽ không ai tin rằng cậu bé từng b·ị n·ạn như vậy cả. Chị có tin không?”

Kiều Mỹ Lan nhíu mày, cô cũng có nhìn qua hình ảnh đứa bé kia. Vô cùng thê thảm, gương mặt biến dạng, tay chân nhiều chỗ cũng bị biến dạng. Toàn thân chằng chịt sẹo và sẹo. Tổn thương như vậy thì sao lại nói là bình phục hoàn toàn, còn là không thể nhìn ra từng bị tổn thương. Cô bèn nghi ngờ hỏi

“Rốt cục là em định nói chuyện gì? Sao lại đưa ra câu hỏi không thực tế như vậy?”

Trần Lê Thư ra vẻ như đã biết từ trước

“Biết ngay là chị sẽ không tin mà. Cho nên em có chuẩn bị một đoạn video, chị cứ xem thì sẽ rõ”

Trần Lê Thư nói xong thì đưa điện thoại về phía Kiều Mỹ Lan, trên điện thoại đang phát một đoạn video.

Nội dung đoạn video này chính là một cuộc phỏng vấn ngắn. Người hỏi là Trần Lê Thư, còn người trả lời là một cậu bé nhìn rất đáng yêu.

Lúc đầu, Kiều Mỹ Lan còn không hiểu chuyện gì. Nhưng khi nghe xong nội dung nói chuyện trong video thì cô đưa ánh mắt không thể tin được nhìn Trần Lê Thư mà hỏi

“Bé Thư, cậu bé trong video này đúng là cậu bé bị bỏng kia thật sao?”

Trần Lê Thư nghiêm túc gật đầu. Điều này khiến cho Kiều Mỹ Lan không tự chủ được mà thốt lên

“Làm sao có thể? Chẳng lẽ có một bệnh viện tiên tiến nào trên thế giới đã giúp cậu bé sao? Y thuật cũng không khỏi quá cao đi”

Trần Lê Thư chen ngang vào

“Chị Lan, chuyện đơn giản hơn chị nghĩ rất nhiều. Chị xem hết đoạn video đi”

Nghe vậy thì Kiều Mỹ Lan lấy lại bình tĩnh, tiếp tục xem đoạn cuối của video. Cho đến khi nghe cậu bé nói mình được một người đem thuốc đến tặng. Sau khi dùng thuốc thì thương thế bắt đầu lành lại. Qua đúng một tuần thì đã khỏi hoàn toàn. Toàn thân không còn lại một vết sẹo, dù là vết sẹo nhỏ cũng không có.

Sau cùng, Kiều Mỹ Lan lại nghe cậu bé nhắc 3 chữ “Liệu Thương Dịch”. Cô bỗng nhiên cảm thấy cái tên này sao nghe cứ quen quen. Chỉ một chút suy tư thì cô cũng nhớ lại, trên hồ sơ của Tôn Thất Minh Tuyết có 3 chữ này.

Kiều Mỹ Lan liền yêu cầu Trần Lê Thư kể rõ cho mình nghe. Thông qua tường thuật của Trần Lê Thư, Kiều Mỹ Lan đã hiểu rõ đầu đuôi sự việc.



Nhóm của cô có phân chia địa bàn cho từng thành viên. Mà Trần Lê Thư hiện tại đang phụ trách địa bàn tỉnh Sóc Trăng. Một thời gian trước, Trần Lê Thư tranh thủ lúc đi công tác thì ghé qua nhà của cậu bé hiếu thảo. Vốn ý định thăm hỏi cậu bé và xem tình hình gia đình cậu bé hiện tại ra sao.

Không ngờ cô lại biết được cậu bé đã bình phục hoàn toàn. Nếu không phải tận mắt chứng kiến thì Trần Lê Thư có bị đ·ánh c·hết cũng không dám tin. Khi được biết cậu bé đã sử dụng một loại thuốc thần kỳ. Trần Lê Thư liền tìm hiểu rõ ngọn ngành.

Dựa theo những gì cậu bé kể lại, Trần Lê Thư bắt đầu đi điều tra. Càng điều tra thì cô càng kinh hỉ. Bởi vì hầu hết đầu mối thông tin đều dẫn tới một kết luận. Thứ thuốc kia quả thật có tồn tại, hơn nữa lại còn có kết quả rất khủng bố.

Do vậy mà cô chuyển toàn bộ thông tin này về cho nhóm. Lại cử ra một người đi thu thập thêm thông tin. Cuối cùng là đã xác nhận hoàn toàn sự tồn tại của thứ thuốc kia. Đồng thời cũng đã biết được nguồn gốc của thuốc là do một nhà thuốc đông y tên là Minh Yến tự sản xuất và bán ra.

Ngày hôm nay, cả nhóm sẽ đem chuyện này báo lên trên. Đồng thời cũng đã cử người đến nói chuyện với bên nhà thuốc Minh Yến. Nếu thành công đàm phán mối làm ăn này, cuộc sống của cả nhóm có thể sẽ thay đổi cực lớn.

Kiều Mỹ Lan đã hiểu tất cả sự tình. Nhưng khác với tâm trạng vui vẻ của mọi người. Trong lòng của cô đang giằng co giữa lợi ích và tình nghĩa.

Nếu cô đoán không nhầm, Tôn Thất Minh Tuyết cũng định đem thứ thuốc này báo lên cấp trên. Chuyện này đã trở thành vấn đề bên nào báo trước thì được trước rồi. Và thứ tự báo cáo của nhóm này sẽ đứng sau Tôn Thất Minh Tuyết.

Nếu Tôn Thất Minh Tuyết không hoàn thành được nhiệm vụ nào trong đợt này, chắc chắn sẽ bị sa thải. Còn nếu nhường phần làm ăn này lại thì cô có chút không muốn. Lợi ích từ vụ làm ăn này thật sự quá lớn, nhất thời khó mà cam tâm buông bỏ.

Kiều Mỹ Lan biết rõ hoàn cảnh của Tôn Thất Minh Tuyết. Nếu bị sa thải, chẳng khác nào dồn đối phương vào con đường cùng. Chính vì hiểu rõ điều đó nên lương tâm của Kiều Mỹ Lan mới phải đấu tranh với lợi ích.Cả nhóm cười nói vui vẻ, hoàn toàn không để ý Kiều Mỹ Lan đang trầm mặc.

Qua một lúc lâu, Kiều Mỹ Lan thở dài một hơi. Như đã làm ra quyết định gì đó rất khó khăn, nhưng nhận lại chính là cảm giác thanh thản. Cô thực sự không thể vượt qua được sự cắn rứt của lương tâm. Cho nên quyết định không can thiệp chuyện này. Để Tôn Thất Minh Tuyết có thể thuận lợi báo lên cấp trên.

“Chị xin lỗi mọi người. Mối làm ăn này nhóm của chúng ta sẽ không nhận được đâu”

Tiếng nói của Kiều Mỹ Lan vang lên trong lúc người nào cũng đang hào hứng. Nhất thời cả đám làm ra vẻ mặt khó hiểu. Chỉ có Trần Lê Thư là thông minh hoạt bát nhất, cô cảm nhận dường như có chuyện gì rồi, cho nên mới hỏi lại

“Chị Lan, tại sao chị lại nói như vậy? Bộ có chuyện gì hả chị?”

Kiểu Mỹ Lan thở dài rồi nói

“Nói chung là các em chỉ cần biết vậy là được. Khi nào cuộc họp diễn ra thì các em tự sẽ hiểu. Chị nói vậy để em chuẩn bị tâm lý trước, tránh gặp phải thất vọng”

Cô cũng không thể nói trực tiếp ra, không muốn để mọi người nảy sinh tâm tư không tốt. Chỉ cần cuộc họp diễn ra thì tự khắc mọi người sẽ hiểu.

Kiều Mỹ Lan không nói ra, nhưng không phải không ai đoán được. Nhất là người thông minh như Trần Lê Thư. Hơn nữa, khi Kiều Mỹ Lan còn nhắc tới cuộc họp.

Chỉ bấy nhiêu đó thông tin, Trần Lê Thư đã có thể đoán được sự tình đại khái. Chắc chắn là chị Lan đã biết được, có nhóm khác ở thứ tự trên họ trong buổi họp lần này cũng biết về Liệu Thương Dịch.

Thứ tự này cũng không phải tự nhiên mà có. Mỗi lần họp tháng xong sẽ bốc thăm để biết thứ tự báo cáo cho tháng tiếp theo. Sở dĩ cần có thứ tự này là để tránh việc có 2 nhóm cùng báo lên đúng một sự việc.