Kiều Mỹ Lan cũng không muốn nói gì thêm, cứ thế mà rời đi. Mọi người nhìn nhau, cảm giác có chút mất mát, sau thì đồng loạt lắc đầu rồi giải tán.
Trong khi mọi người đều đã rời đi, thì Trần Lê Thư vẫn còn ngồi im tại chỗ. Trong đầu cô đang suy nghĩ điều gì đó. Chỉ thấy cô lấy điện thoại ra, bấm một dãy số rồi gọi.
…
Đúng 9h30 sáng
Bên trong một phòng họp của tòa nhà. Hầu hết nhân sự của bộ phận điều tra thị trường đều đã có mặt đầy đủ. Cuộc họp tổng kết và đề xuất hàng tháng sắp sửa bắt đầu.
Đếm sơ qua có thể thấy hơn 50 nhân sự, phân chia theo nhóm rõ ràng. Cá biệt chỉ có Tôn Thất Minh Tuyết là một mình một nhóm.
Tiếng chuông báo giờ họp vang lên. Nhưng không thấy một ai trong ban giám định có mặt. Chuyện này rất là bất thường, bởi vì chưa bao giờ có tiền lệ các thành viên trong ban giám định đến trễ giờ họp.
Ngồi ở một góc trong phòng họp, Kiều Mỹ Lan nhìn lại các thành viên của nhóm mình. Phát hiện vẫn chưa thấy Trần Lệ Thư đến. Cô hỏi các thành viên khác
“Mọi người, bé Thư đâu rồi? Sao còn chưa có mặt?”
Một chàng trai ngồi bên cạnh cô trả lời
“Em đoán là bé Thư còn ngồi ở chỗ lúc nãy. Vì khi mọi người tản đi, em thấy bé Thư vẫn ngồi lại ở đó.”
Kiều Mỹ Lan nghe vậy thì tưởng rằng Trần Lệ Thư cảm thấy thất vọng, cho nên không muốn đến họp, mặc dù sẽ bị trừ điểm thi đua. Cô liền nói với những người còn lại.
“Chị biết các em rất buồn, nhưng cái này không thay đổi được gì đâu. Dù sao cũng có thứ tự trước sau. Một lát kết thúc cuộc họp cả nhóm nhớ phải tìm bé Thư và an ủi con bé nhé”
Đúng lúc này thì có tiếng bước chân của nhiều người đang tiến đến. Khi mọi người nhìn qua thì thấy có tổng cộng 6 người đang từ cửa phòng bước vào.
Kiều Mỹ Lan nhìn qua thì bất ngờ vô cùng. Bởi vì một trong 6 người chính là Trần Lệ Thư. Hơn nữa, trong số 5 người còn lại, có một người rất đặc biệt. Chính là Ngô Văn Thiên, giám đốc Dược và Thị Trường của công ty cổ phần Dược Thiên Hoa.
Nhìn thấy người này, toàn bộ những người có mặt đều đứng lên chào hỏi
“Chào giám đốc Ngô”
“Chào giám đốc Ngô”
“Chào giám đốc Ngô”
…
Ngô Văn Thiên cũng không có tiến đến chỗ chủ vị để tiến hành buổi họp. Một buổi họp kiểu này thì ông không phải là người điều hành. Việc của ông là đưa ra những quyết sách mang tính quyết định sau cùng. Hoặc là khi có sự việc gì đó đặc biệt lớn.
Ông tiến đến giữa phòng rồi nói
“Xin chào tất cả mọi người. Xin lỗi vì đã chen ngang buổi họp của mọi người. Tôi đến đây là vì có một sự việc vô cùng quan trọng đã phát sinh. Cho nên mới làm trễ thời gian của ban giám định.”
Nói đến đây thì ông nhìn qua Kiều Mỹ Lan rồi tuyên bố
“Trước tiên, xin chúc mừng đội trưởng Kiều Mỹ Lan và thành viên trong nhóm. Cô Trần Lê Thư đây đã phát hiện ra một loại dược phẩm vô cùng thần kỳ tên là Liệu Thương Dịch. Tôi cùng với hội đồng kiểm định của công ty đã xác nhận thông tin. Tôi đến đây để tuyên bố, công ty sẽ thành lập thêm một phòng, gọi là phòng kinh doanh Liệu Thương Dịch. Do đội trưởng Kiều Mỹ Lan làm trưởng phòng, cô Trần Lê Thư làm phó phòng. Các thành viên khác của nhóm cũng sẽ được luân chuyển qua phòng mới này. Ngay bây giờ, mời cô Kiều Mỹ Lan và các thành viên trong nhóm theo tôi đến gặp các thành viên hội đồng để thảo luận các bước đi tiếp theo”
Giám đốc Ngô vừa nói xong, các thành viên trong đội của Kiều Mỹ Lan đều đứng lên hoan hô. Người nào người nấy vô cùng vui mừng. Cũng tiến lên nhầm chia vui với Kiều Mỹ Lan.
Thế nhưng, biểu cảm của Kiều Mỹ Lan lại là thất thần. Ánh mắt của cô nhìn qua chỗ của Tôn Thất Minh Tuyết. Khi nhìn thấy đôi mắt thất vọng, tức giận cùng với chất vấn của đối phương thì trong lòng cô cảm thấy vô cùng đau xót và khó chịu.
Kiều Mỹ Lan muốn mở miệng nói gì đó. Nhưng lại chẳng biết phải nói gì. Giải thích ư? Nhưng phải giải thích cái gì? Từ chối chuyện này rồi giao lại cho Tôn Thất Minh Tuyết ư? Như vậy thì thành viên trong nhóm của cô phải làm sao?
Cô lại nhìn qua Trần Lê Thư, nhìn thấy ánh mắt tự hào của Trần Lệ Thư nhìn mình thì trong lòng không khỏi cười khổ. Cô bé không có ý thức được chuyện gì, chỉ cảm thấy bản thân thông minh, biết tiên hạ thủ vi cường. Còn dùng ánh mắt như muốn Kiều Mỹ Lan tán thưởng mà nhìn cô.
Rõ ràng là cô bé đã hiểu lầm ý cô. Đồng thời cũng là quá thông minh. Không ngờ mình chỉ nói qua loa như vậy mà con bé có thể đoán ra được vấn đề thứ tự. Sau đó còn tìm ra cách hớt tay trên của đối phương.
Lúc này thì các thành viên lôi kéo Kiều Mỹ Lan rời đi. Cô cũng không biết mình phải làm gì lúc này. Chỉ có thể để mặc cho mọi người kéo đi. Đôi mắt thì nhìn về Tôn Thất Minh Tuyết rồi liên tục lắc đầu. Muốn thể hiện rằng chuyện này không phải do cô cố ý làm vậy.
Thế nhưng đổi lại là cái nhìn chăm chăm của đối phương. Còn có thể nhìn thấy từng giọt nước mắt bắt đầu rơi trên má của Tôn Thất Minh Tuyết.
Rất nhanh thì Kiều Mỹ Lan cũng bị kéo đi khỏi phòng. Giám đốc Ngô cũng rời đi, chỉ còn lại 2 người trong bam giám định là ở lại để chủ trì buổi họp này.
Đầu óc của Tôn Thất Minh Tuyết lúc này chẳng còn lại gì. Cô không nghe thấy, không nhìn thấy chuyện gì xảy ra tiếp theo. Cuộc họp kết thúc khi nào cô cũng không biết.
Tôn Thất Minh Tuyết bước đi thất thiểu trên đường phố, ánh mắt vô thần. Trong lòng vô cùng khó chịu. Chẳng những thất vọng vì bị người khác c·ướp mất cơ hội, còn đau lòng vì bị bạn bè phản bội. Hy vọng lớn bao nhiêu thì thất vọng cũng sẽ lớn bấy nhiêu.
Cả thế giới trước mắt của cô giống như đã không còn ánh sáng. Không thể nhìn thấy con đường nào có thể đi. Trên tay cô hiện giờ chỉ còn lại một tờ giấy, có thể thấy loáng thoáng 5 chữ nghiệt ngã “Quyết định cho thôi việc”.
“CẨN THẬN !”
Tôn Thất Minh Tuyết chợt nghe một tiếng la thất thanh vang lên bên tai. Rồi cô cảm thấy mình bị va vào, đầu đập mạnh xuống vật gì đó. Rồi toàn bộ thân thể bị hất văng lên cao. Sau đó thì … không còn sau đó.
Bởi vì Tôn Thất Minh Tuyết bước đi qua ngã tư trong khi đèn vẫn đỏ. Một chiếc ô tô bán tải không kịp tránh né đã tông vào cô. Cú tông mạnh làm đầu cô đập vào nắp cabin, cả người cũng bị hất văng lên không, quay mấy vòng. Khi rơi xuống đất thì cô đã b·ất t·ỉnh, không rõ sống c·hết. Toàn bộ xương đùi đã bị dập nát, hai chân bị gập lại, nhìn rất đáng sợ. Phần đầu cũng bị c·hấn t·hương nặng, máu me đầm đè.
….
Hòn Khoai
Trần Minh Quân vẫn đang chăm chỉ ngồi mài đá. Nhưng không phải viên đầu tiên mà là viên thứ hai. Tối qua, sau khi kiên trì cố gắng liên tục mấy tiếng đồng hồ thì hắn cũng thành công gần khai thông được một viên nguyên thủy dịch.
Đáng tiếc là thời điểm đó trời đã sắp sáng, không thể tu luyện. Hắn chỉ có thể cất viên đá kia đi, rồi tiếp tục lấy ra một viên khác để mài.
Đến khi cảm thấy hơi đói thì hắn lấy thịt ra ăn. Lần trước bắt được vài con mồi, nhưng hắn vẫn không có ăn hết. Vẫn còn dự trữ lại.
Không gian bên trong hộp trữ vật là một chỗ trữ thức ăn cực tốt. Bởi vì trong đó là hư vô, chẳng có gì cả. Nên đồ ăn thức uống đưa vào có thể đảm bảo không thể bị phân hủy. Vì không có vi khuẩn hay sinh vật gì tồn tại được ở bên trong.
Đến giữa trưa thì hắn lại thành công gần khai thông viên đá thứ hai. Hắn cất nó đi và tiếp tục lấy viên đá thứ ba ra để mài. Thời gian cứ như vậy trôi qua, vừa đến chiều tối thì viên đá thứ ba cũng đã làm xong.
Thời gian này, cứ thỉnh thoảng sẽ có chiến sĩ bộ đội biên phòng đi ngang qua. Chiến dịch tìm kiếm kẻ khả nghi vẫn chưa kết thúc. Có lẽ còn cần thêm một thời gian mới chính thức kết thúc. Trần Minh Quân cũng không còn xoắn xuýt chuyện đó nữa.
Chờ lúc trời đã tối đen, Trần Minh Quân lại chơi trò tắm tiên. Hắn cũng không dám tắm quá lâu, cơ bản là nhảy xuống cọ rửa chưa tới 20 giây là quay trở lại trận pháp.
Lần này thì đã xảy ra chuyện làm cho Trần Minh Quân sợ hết hồn. Lúc hắn vừa trở lại trận pháp không lâu, một bóng người xuất hiện gần trận pháp.
Đó không phải một chiến sĩ bộ đội biên phòng mà là một người phụ nữ. Người này di chuyển cực nhanh, cứ như là bay đi chứ không phải đạp trên mặt đất. Nhìn qua là biết đối phương chắc chắn là một cao thủ chân võ sư.
Không cần suy nghĩ thì Trần Minh Quân cũng biết, đối phương chắc chắn là người truy đuổi mình. Hoặc ít nhất cũng là người có liên quan đến người truy đuổi mình.
Đây không phải ai khác mà chính là Tử Sát Điệp. Sau khi chờ đợi 2 ngày, Tử Sát Điệp đã quyết định đích thân trà trộn lên đảo để tìm kiếm. Cô là một cao thủ đại tông sư chân võ thực sự, không phải hàng dỏm như Trần Minh Quân, nên có thể dễ dàng né tránh các chiến sĩ.
Tử Sát Điệp tiến đến chỗ Trần Minh Quân vừa tắm, cẩn thận quan sát hiện trường. Chiếc đèn Tử Sát Điệp sử dụng vô cùng đặc biệt, ánh sáng tỏa ra vô cùng tập trung, không hề phản xạ đi xa. Thậm chí còn không nhìn thấy đường ánh sáng.
Tử Sát Điệp từ từ theo dấu vết mà di chuyển, Trần Minh Quân hết sức hồi hộp theo dõi tình hình. Đồng thời cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, tay cầm chắc thanh chủy thủy. Một khi bị phát hiện thì sẽ phải liều mạng, tốt nhất là bất ngờ làm đối phương trọng thương.