Cùng thời gian đó, cha mẹ và anh chị của Trần Minh Quân bắt đầu gặp phải rắc rối vô cùng lớn.
Trần Minh Quân đã đánh giá thấp mức độ gây náo động của Liệu Thương Dịch. Cho dù đó chỉ là Liệu Thương Dịch được hắn xem là thất bại.
Lúc ban đầu, chỉ có công ty lớn là Dược Thiên Hoa để ý tới. Nhưng chẳng mấy chốc thì đã tạo thành một trận đ·ại h·ồng t·hủy, có thể nói là quét ngang toàn bộ các ông lớn ngành dược.
Sau nhiều lần lôi kéo và thương thảo không thành công. Những ông lớn ngành dược này bắt đầu giở thủ đoạn. Bộ phận pháp lý của các ông lớn này phát hiện một chuyện. Nhà thuốc Minh Yến chưa từng đăng ký sở hữu thương hiệu và nhận dạng sản phẩm.
Như vậy là họ cùng nhau hợp tác, quyết tâm bắt buộc nhà thuốc Minh Yến phải thỏa hiệp. Không có một công ty nào dám một mình đứng ra làm chuyện này. Bởi vì bên nào cũng nhận thức được một sự việc, Liệu Thương Dịch không phải là thứ bọn họ có thể tự nuốt trôi.
Cho dù là bắt tay hợp tác nhiều bên thì lợi nhuận chắc chắn cũng sẽ vô cùng khổng lồ. Bởi vì thức này sẽ có cả thị trường toàn cầu ủng hộ. Đến lúc đó, con số mà họ nói chuyện cùng nhau sẽ là tỷ đô chứ không còn là tỷ đồng nữa.
Thế là một tổ chức được ra đời, nó được gọi là công ty cổ phần liên doanh Dược Việt. Cổ đông chính của công ty mới này chính là 14 ông lớn ngành dược trong nước.
Sau đó, Dược Việt đứng ra đăng ký sở hữu thương hiệu, quyền thương mại và mọi thứ khác liên quan tới 3 chữ Liệu Thương Dịch. Thậm chí, họ còn tạo dựng bằng chứng là 14 công ty dược đã nghiên cứu thứ này từ lâu. Chỉ là chưa kịp công bố ra thị trường.
Sau khi đã công chính danh thuận, Dược Việt liền kiện nhà thuốc Minh Yến. Đồi nhà thuốc Minh Yến bồi thường thiệt hại hàng nghìn tỷ đồng. Đồng thời, yêu cầu nhà thuốc Minh Yến chấm dứt hoạt động pha chế, mua bán. Cuối cùng, còn phải bàn giao lại toàn bộ quá trình sản xuất thuốc.
Trần Thăng là một bác sĩ bình thường, còn Nguyễn Minh Yến cũng chỉ kinh doanh nhà thuốc Đông Y nhỏ ở huyện. Nào ai có hiểu biết quá sâu về luật và sở hữu thương mại.
Chính vì vậy mà vừa ra tòa là thất thế nghiêm trọng. Một bên có đầy đủ chứng cứ giấy tờ để chứng minh. Còn một bên thì chỉ có thể nói ra bằng miệng. Cho dù đã thuê luật sư hỗ trợ thì cũng chẳng thể cứu vãn được tình hình.
Sau khi kết thúc phiên tòa đầu tiên. Cả nhà Trần Minh Quân tìm cách liên lạc với hắn nhưng bất thành. Trần Hồng Thắm cũng hỏi Lâm Thu Dung, nhưng bản thân Lâm Thu Dung cũng không có chút tin tức gì của hắn.
Nhất thời, bọn họ vừa lo lắng cho an nguy của hắn. Lại vừa đau đầu về vụ k·iện t·ụng. Cha mẹ Trần Minh Quân cũng quyết định tạm thời không tiếp tục bán Liệu Thương Dịch.
Tất cả mọi người tập trung tìm cách vượt qua k·iện t·ụng rồi tính tiếp. Thật sự mà nói, họ cũng không phải không muốn hợp tác với công ty khác. Chỉ là Trần Minh Quân đã căn dặn trước, nên họ muốn chờ hắn về. Không ngờ còn chưa chờ được hắn thì đã bị dính vào rắc rối rồi.
Theo suy nghĩ của cha mẹ Trần Minh Quân. Họ sẵn sàng ngừng kinh doanh, nhưng họ sợ bị thua kiện. Bởi vì cái đám người kia đưa ra yêu cầu bồi thường quá khủng kh·iếp. Cho dù thời gian qua bán được rất nhiều tiền, nhưng tính bằng nghìn tỷ thì vẫn là một con số quá xa vời với họ.
Dù có sợ thì cũng không thể không đối mặt. Chuyện đã đem ra tới tòa án, cách duy nhất là phải thắng kiện. Vì vậy mà mọi người có liên quan đều phải ngồi lại cùng nhau và thảo luận.
Trong thời gian này, Dương Trí Thần thường xuyên lui tới nhà xưởng. Cậu ta đang chuẩn bị chuyện gì đó khá quan trọng. Đây cũng là quyết định của riêng cậu ta. Bởi vì chỉ có cậu ta mới biết hết về Trần Minh Quân, cậu ta có nhiều mối lo lắng hơn so với người nhà của hắn.
…
Trên một hòn đảo bí mật, nơi đã từng diễn ra cuộc đấu giá cách đây không lâu.
Một con tàu vừa tiến vào sâu bên trong bến. Chính là nơi mà Trần Minh Quân lần đầu lên đảo. Từng hành lần lượt rời khỏi thuyền và bước lên bờ. Ánh mắt người nào người nấy vô cùng tò mò và hiếu kỳ.
Bọn họ là những người có kiến thức và thành tựu tương đối cao trong vấn đề dược phẩm hoặc hóa học. Tất cả bọn họ đều nhận được một lời đề nghị rất là hấp dẫn. Đi đến một nơi bí mật, hỗ trợ nghiên cứu và tìm cách tái chế một loại thuốc.
Chỉ cần nhận lời, mỗi cá nhân đều sẽ nhận được số tiền 50 tỷ đồng. Hơn nửa, số tiền này sẽ được trả trước. Nếu quá trình tham gia nghiên cứu có đóng góp lớn thì sẽ được trọng thưởng thêm. Với ưu đãi khủng như vậy, gần như người nào cũng nhận lời.
Mặc dù ưu đãi lớn, nhưng số lượng người nhận được lời mời này khá hạn chế. Phải là những cá nhân vô cùng kiệt xuất, đã có những thành tựu và thành tích rõ ràng từng được ghi nhận. Lại thông qua thêm một bước đánh giá của một nhóm người, cuối cùng mới ra được danh sách đối tượng.
Trong chuyến tàu này, có 7 người được đưa đến. Trong số đó, có 3 người làm cho Dược Thiên Hoa, 2 người làm cho Dược Miền Nam và 2 người là nhà nghiên cứu tự do.
“A! Giáo sư Lý, đúng là ngài rồi. Không ngờ lại có thể gặp giáo sư ở chỗ này”
Một người phụ nữ khoảng 45 tuổi gương mặt mừng rỡ, đang tiến đến gửi lời chào với một người ông lão đã ngoài 60 vừa mới bước khỏi con tàu.
Ông lão này nghe có người nhắc tới mình thì nhìn qua. Khi thấy người đó thì cũng mỉm cười đáp lại
“Hóa ra là tiến sĩ Lê! Sao rồi, dự án cô đang theo đuổi đã có kết quả gì chưa mà lại chọn đến đây vậy?”
Lê Kim Tiên nghe hỏi thì cung kính trả lời
“Dạ, không dám giấu giáo sư. Dự án kia đã bị đình chỉ rồi, bởi vì kinh phí không đủ để duy trì. Lần này con nhận lời đến đây là có 2 mục đích. Thứ nhất là để có thêm kinh phí, nhưng cũng đồng thời muốn nhìn xem thứ gì lại có giá trị cao như vậy”
Lý Văn Hóa vuốt nhẹ chòm râu trắng của mình rồi gật đầu nói
“Không sai, lão già như tôi cũng rất là tò mò. Không biết thứ gì mà bọn họ nhắc tới cứ như là tiên dược vậy. Hy vọng là không làm cho chúng ta thất vọng”
“Dạ, dạ, giáo sư nói rất đúng. Nguyên nhân lớn nhất mà con đồng ý tới đây cũng là vì tò mò.”
Đúng lúc này thì có tiếng thông báo vang lên. Yêu cầu tất cả mọi người di chuyển theo con đường ánh sáng đến điểm báo danh.
Sau đó, Lê Kim Tiên cung kính đi theo Lý Văn Hóa. Hai người vừa đi vừa nói chuyện. Đa số là những chuyện về nghiên cứu dược.
Thì ra Lê Kim Tiên là học trò cũ của Lý Văn Hóa. Thời điểm bà ta học lên tiến sĩ chính là được giáo sư Lý Văn Hóa hướng dẫn. Cho nên, trước mặt Lý Văn Hóa thì Lê Kim Tiên luôn tự xưng là con, như là một cách thể hiện vị trí học trò của bản thân trước thầy của mình.
Trong lúc đôi bên đang trò chuyện thì Lý Văn Hóa nhớ ra chuyện gì đó, liền hỏi Lê Kim Tiên
“Gần đây tôi có nghe một chút tin tức. Có phải công ty của tiến sĩ Lê đang hợp tác với mấy công ty dược khác vì một thứ thuộc nào đó hay không? Thứ lỗi cho lão già tôi nhiều chuyện, tôi nghe đồn đoán rằng, thứ thuốc kia do một nhà thuốc bình thường sản xuất. Chỉ vì không chịu hợp tác với người khác nên mới bị chèn ép”
Lý Văn Hóa chỉ nói tới đó thì dừng, ánh mắt thì như có như không nhìn qua Lê Kim Tiên. Muốn nhìn xem biểu hiện của Lê Kim Tiên sẽ như thế nào.
Quả nhiên, khi nghe đề cập đến chuyện này thì Lê Kim Tiên tỏ vẻ hơi xấu hổ. Bà ta cẩn thận suy nghĩ lời nói rồi mới trịnh trọng trả lời
“Dạ, giáo sư nói không sai. Thứ kia gọi là Liệu Thương Dịch. Bản thân của con cũng đã tự mình kiểm chứng qua. Đúng là một thứ thần dược chữa thương, khó mà dùng từ ngữ để hình dung được. Còn những chuyện khác thì con cũng không có nhúng tay vào. Đó hoàn toàn là những quyết định của những người cầm lái công ty. Suy cho cùng thì con cũng chỉ là một người làm công ăn lương thôi”
Lý Văn Hóa nghe xong thì lắc lắc cái đầu, ông ta vừa như nhắc nhở cũng vừa như tự nói
“Bản thân chúng ta đều là những người nghiên cứu dược. Phải biết tôn trọng thành quả lao động của người khác. Bất cứ ai có thể tạo ra được thứ gì điều là đóng góp to lớn cho nhân loại. Đừng để đồng tiền làm mờ mắt mà có những hành động và bước đi sai lầm”
Lê Kim Tiên cũng không có phản bác gì, nghe xong thì cũng chỉ cung kính vâng dạ. Kỳ thực, trong lòng của bà cũng không có ủng hộ chuyện này. Nhưng mà, bà cũng cảm thấy không có hảo cảm với nhà thuốc kia. Bà cảm thấy nhà thuốc kia là đang không muốn phổ biến thuốc. Một thứ tốt như thế, nếu phổ biến rộng rãi thì có thể cứu được cho rất nhiều người.
Theo suy nghĩ đó, trong lòng bà cho rằng hành vi không muốn hợp tác của nhà thuốc Minh Yến là rất đáng giận. Chính vì vậy, dù biết cách làm của công ty là sai trái. Nhưng mà bà cũng không có can dự, cũng không phản đối.