18
Trước ngày đại hôn, ta từ chỗ Tạ Hựu Chi biết được tin tức về Cố Vọng Thư.
Nghe nói khi nàng ta bị đưa đến ngoại ô kinh thành thì bị thổ phỉ bắt đi, Vệ Cảnh đã đi cứu nàng và đưa nàng trở về.
Ta không nhịn được liếc nhìn sắc mặt của Tạ Hựu Chi.
“…Không phải ngươi sắp xếp đấy chứ?”
Tạ Hựu Chi chỉ cười mà không nói.
Tối hôm đó, sau khi hắn rời đi, cửa sổ của ta lại bị gõ.
Ta dụi mắt đi tới, khó chịu nói:
“Tạ Hựu Chi ngươi còn chưa xong à, ngày mai là đại hôn, ta—”
Ta khựng lại, Vệ Cảnh mặc đồ đen đứng bên ngoài cửa sổ.
Từ khi Tạ Hựu Chi trở về, hắn đã lâu không tìm ta nữa.
Ta tưởng rằng hắn đã từ bỏ, không ngờ vẫn còn dây dưa không dứt.
Mắt hắn đầy tơ máu, trông tiều tụy đi nhiều.
“A Uyển,” hắn gần như cầu xin, “Đừng thành hôn với hắn.”
“Chúng ta đã là phu thê bao năm, dù gì cũng còn chút tình nghĩa, từ nay về sau ta nhất định sẽ đối xử với nàng tốt hơn hắn, coi như ta cầu xin nàng.”
Vệ Cảnh vốn luôn là thiên chi kiêu tử, đã bao giờ nghe hắn nói đến hai chữ “cầu xin” chưa.
Ta nghĩ một lúc rồi nói:
“Thế còn Cố Vọng Thư thì sao? Nghe nói ngươi đã cứu nàng ta về rồi.”
Ta chế giễu: “Chẳng lẽ ngươi cũng đưa cho nàng ta một thanh đoản kiếm?”
Vệ Cảnh khẽ nói: “Ta không đưa nàng ấy về, ta đã đưa nàng ấy đến chùa ngoại ô kinh thành rồi.”
“Từ nay về sau nàng ấy sẽ không quay lại nữa.”
Ta không nhịn được cười.
“Vệ Cảnh, ngươi quả thật vẫn như trước kia.
“Ngày trước khi ngươi yêu thích Cố Vọng Thư, ngươi đưa ta một thanh đoản kiếm để ta tự kết liễu.”
“Bây giờ ngươi muốn quay đầu, lại đưa nàng ta đến nương nhờ Phật pháp.”
Ta nhẹ nhàng nói, “Người ngươi yêu nhất, vẫn luôn là chính mình.”
“Vệ Cảnh, ngươi biết điều ta hối hận nhất trong đời là gì không?”
Giọng Vệ Cảnh đã không còn rõ ràng nữa, nhưng hắn vẫn khàn giọng hỏi:
“Là gì?”
Ta cười.
“Là năm đó ta thêu khăn tặng ngươi.”
“Bây giờ nghĩ lại, đúng là làm dơ bẩn chiếc khăn ấy.”
Ta đưa tay đóng cửa sổ.
“Ta sắp xuất giá rồi, đừng đến tìm ta nữa.”
…
Đêm đó, Vệ Cảnh đứng mãi bên cửa sổ phòng ta.
Nửa đêm, trời đổ mưa tầm tã, hắn vẫn đứng bất động, bóng hắn hiện lên trên giấy cửa sổ lờ mờ dưới ánh nến trong phòng.
Ta quay người lại, nhắm mắt không nhìn nữa.
Trong lòng lại dâng lên nỗi chua xót khó tả.
Ta đã từng thích người này biết bao nhiêu.
Chỉ là khi đó ta quá trẻ, cứ nghĩ rằng tình cảm đôi bên chỉ cần nhiệt huyết là đủ.
Nhưng hóa ra, không phải như vậy.
19
Vào ngày đại hôn, tất cả những người có danh tiếng trong kinh thành đều đến, ngay cả hoàng thượng cũng ban cho nhiều vật phẩm quý giá.
Khi xuống kiệu, Tạ Hựu Chi đáng lẽ phải dùng dải lụa đỏ để dìu ta, nhưng hắn lại đưa tay ra, tự mình đỡ ta xuống kiệu.
Ta bất giác nhớ lại ba năm trước, khi ta gả cho Vệ Cảnh.
Hắn mặt không chút biểu cảm, ngay cả dải lụa đỏ cũng không muốn cầm, để mặc ta loạng choạng tự mình xuống kiệu.
Một cơn gió thổi qua, khăn che đầu của ta bay lên một góc.
Ta theo phản xạ nhìn sang, thấy một bóng người đứng trong góc, đang chăm chú nhìn ta, ánh mắt không có gì cả, nhưng lại như chứa đựng muôn vàn cảm xúc.
Ta sững sờ.
Tạ Hựu Chi nắm chặt tay ta:
“Uyển Uyển.”
Tay hắn ấm áp và mạnh mẽ, ta như tìm thấy điểm tựa, khi khăn che đầu rơi xuống, ta cũng thu lại ánh mắt.
Những lo lắng và bất an trong lòng dần dần tan biến.
Ta không kìm được mà nở một nụ cười, siết chặt tay Tạ Hựu Chi.
Chuyện cũ đã qua.
Phần đời còn lại, chỉ còn lại niềm vui.