Góc nhìn của Tạ Hựu Chi
Khi rơi xuống nước, trong đầu Tạ Hựu Chi hiện lên hình ảnh năm mười hai tuổi, lúc bị phán tội tru di gia tộc.
Cả gia tộc đều bị giải đi, khắp nơi là tiếng khóc than ai oán.
Mọi người đều sợ hãi lánh xa, ngay cả họ hàng cũng không dám lộ diện, sợ dính líu đến nhà họ Vệ.
Chỉ có một tiểu cô nương bên cạnh nhà ôm theo con chó nhỏ mà hắn tặng, vừa khóc vừa chạy theo hắn, bảo hắn quay về.
Cô nương đó còn nhỏ, chân ngắn, bị ngưỡng cửa làm vấp ngã, đập mạnh xuống đất, trán chảy máu.
Vốn dĩ yếu ớt là vậy, thấy côn trùng thậm chí còn hét lên, nhưng nay lại chỉ nhíu mày, dùng hết sức đứng dậy, lớn tiếng nói với hắn:
“Vệ ca ca, ta đợi huynh trở về, huynh đã hứa sẽ dẫn ta đi xem hội đèn lồng mà!”
Sau đó mười năm, hắn trải qua biết bao giông bão, người thân không còn, bạn bè cũng không nhận ra.
Điều duy nhất hắn có thể nhớ lại là khuôn mặt cô bé đó vừa khóc vừa gọi tên hắn.
Những năm qua, mỗi khi tay hắn nhuốm đầy máu, cảm thấy không thể chịu đựng nổi nữa, hắn sẽ ngồi trên mái nhà của cô bé ấy một lúc.
Hắn chưa bao giờ nhận lại nàng.
Giờ đây, danh tiếng của hắn lan truyền khắp nơi, có thể làm trẻ con khóc thét giữa đêm, nàng không nên quen biết một người như hắn.
Chỉ là ngồi bên kia mái nhà nàng một lúc, dường như hắn cũng có thể cảm nhận được chút ấm áp từ ngôi nhà ấy, xua tan đi sự lạnh lẽo trống rỗng trong lòng.
Hắn nhìn nàng cảm mến một người khác.
Hắn nhìn nàng thêu khăn tay tặng người ấy.
Hắn nhìn nàng lấy người ấy.
Hắn nghĩ, như vậy cũng tốt.
Những gì hắn không thể cho nàng, có người khác cho nàng cũng được.
Nàng là một cô gái tốt như vậy, nên xứng đáng có một cuộc sống thật tốt.
Chỉ là hắn không ngờ, người ấy lại đối xử với nàng như vậy.
Khi hắn đang truy tìm manh mối về cuộc nổi loạn của triều trước ở Lĩnh Nam, vừa mới trà trộn vào băng sơn tặc để dò la tin tức, đã nghe tin phu quân nàng bỏ rơi nàng.
Hắn không nói hai lời, cũng bỏ nhiệm vụ, dẫn người đi tìm nàng.
Hắn thấy nàng toàn thân đầy thương tích, trong mắt không còn chút ánh sáng, tay cầm một thanh đoản kiếm.
Đó là cô bé mà hắn luôn đặt ở trong tim từ nhỏ.
Nàng khóc cầu xin hắn, nói rằng nguyện ý làm áp trại phu nhân của hắn.
Tạ Hựu Chi không hề do dự, ôm chặt lấy nàng.
Nếu người kia không thể đối xử tốt với nàng, thì hãy trả nàng lại cho hắn.
Hắn sẽ không để nàng đi nữa.
Vì vậy, khi lưỡi kiếm của thích khách đâm về phía Lục Uyển Uyển, hắn không hề do dự mà che chắn cho nàng.
Hắn chết cũng không sao.
Nhưng cô nương của hắn phải sống.
Sống thật tốt.
Sau khi mất đi ý thức, dường như hắn bắt đầu mơ.
Trong mơ, Lục Uyển Uyển lại trở về nhà họ Vệ, Vệ Cảnh và Cố Vọng Thư cùng nhau ức hiếp nàng, nàng đáng thương đến mức nước mắt lưng tròng, mà không có ai đến cứu nàng.
Trong mơ, hắn tức đến mức máu sôi lên sùng sục, chỉ muốn tự tay giết chết hai kẻ đê tiện đó!
Hắn bất ngờ mở mắt!
Ngự y giật mình, nói rằng không ngờ hắn có thể tỉnh lại.
Nhưng hắn vẫn không thể cử động, sau đó mỗi ngày Tạ Hựu Chi đều chăm chỉ dùng thuốc, dồn hết sức để hồi phục.
Nửa năm sau, hắn đã có thể đi lại.
Ngự y bắt mạch cho hắn, ngạc nhiên thốt lên:
“Tạ đại nhân, lão phu hành nghề y nhiều năm, chưa từng thấy bệnh nhân nào hồi phục nhanh như ngài.”
“Theo lý mà nói với mức độ nghiêm trọng của vết thương ngài, ít nhất phải mất nửa năm nữa mới có thể hoạt động.”
“Ôi chao, Tạ đại nhân ngài đi đâu vậy?!”
Tạ Hựu Chi đột nhiên hất tung chăn.
“Đi cướp tân nương!”
-Hết-