Đầu ngón tay của ma nữ trượt nhẹ, sợi dây buộc Trương Thác bị đứt hoàn toàn.
Cơ thể Trương Thác ngã xuống.
Ma nữ đưa tay ra bắt lấy Trương Thác.
Đúng lúc này, một thanh kiếm màu đen xuyên qua trời cao, đâm thẳng đến chỗ ma nữ.
Sắc mặt ma nữ đột nhiên thay đổi, bà ta cảm nhận được ánh sáng của thanh kiếm, muốn trốn nhưng đã quá muộn, thanh kiếm màu đen chém vào ma nữ, trực tiếp làm cho ma nữ lún xuống đất không biết bao nhiêu mét.
Mà người bị ma nữ cố định đã lấy lại khả năng cử động, lúc này không chút do dự cũng không kịp xem Trương Thác như thế nào, cậu ta bắt lấy cánh tay Trương Thác xông vào lối thông ra ngoài kia.
Ở một nơi xa.
Huyền Thiên Lân thu lại thanh kiếm khổng lồ sau lưng.
Người đứng đối diện với Huyền Thiên Lân lạnh lùng nói: “Nếu như ông đã đối đầu với tôi còn muốn ra tay giúp người khác, ông không để tôi vào mắt đấy à?”
“Tại sao phải để ông vào trong mắt?” Vẻ mặt Huyền Thiên Lân khó hiểu: “Chỉ bằng tên nhóc con sau lưng ông?”
Đối thủ của Huyền Thiên Lân sở hữu gần năm trăm mét anh linh.
Nhưng trong mắt Huyền Thiên Lân, năm trăm mét anh linh cũng chỉ là nhóc con.
Người đứng đối diện với Huyền Thiê hận: “Loài người, ông quá kiêu ngạo “Loài người?” Huyền Thiên Lân khẽ nhướng mày: “Ông tự xưng là thần, nhưng tôi thấy ông không có cái gì gọi là bản lĩnh, nhưng mà ông cũng chỉ là người trấn giữ Thiên Môn không có tuyệt kỹ gì, tính toán thời gian thì không phải hôm nay cánh cửa đã đến lúc mở rồi sao?”
Lân lộ ra vẻ căm Khi Huyền Thiên Lân nói những lời này, ông ta quay sang hỏi Thành chủ ở phía sau.
Thánh chủ đeo mặt nạ trắng ngồi xổm ở đó không biết làm gì, Lý Dung Tài, Đường Nạp Đức, còn cả đám người chị Po đều đang quây thành một vòng tròn tò mò quan sát.
“Còn phải mất một lúc lâu nữa, nhưng cũng không thành vấn đề, tiền bối Huyền Thiên Lân, cái này có thể giết”
“Được rồi” Huyền Thiên Lân gật đầu, ông ta nói chuyện với Thánh chủ giống như đang tán gẫu.
Đối với việc Huyền Thiên Lân có thể giết chết sự tồn tại của năm trăm mét anh linh này hay không, Thánh chủ dường như không lo lắng chút nào, cái danh quỷ thần đâu chỉ để nói suông.
Lúc này, chỗ của bọn họ đã cách xa Thành Thánh màu trắng của thế giới thân thánh, ngay cả tôn chủ cấp bậc cường giả chạy hết tốc lực cũng phải mất mấy ngày.
Trước lối vào của thế giới thần thánh, ma nữ bị đánh lún xuống đất bò lên, bà ta lau máu tươi ở khóe miệng mình, ánh mắt hoảng sợ nhìn thoáng quan bầu trời, bà ta rất sợ ánh sáng của thanh kiếm màu đen vừa rồi.
Nhìn thấy người cõng Trương Thác sắp nhảy vào lối thông ra ngoài, ma nữ hét lên một tiếng, duỗi năm ngón tay ra và phóng ra tia sáng về phía người nọ.
Nhìn thấy đòn tấn công của ma nữ, người nọ không cần suy nghĩ trực tiếp ném Trương Thác vào trong lối thông ra ngoài, còn mình thì quay lại nghênh đón đòn tấn công của ma nữ. Dưới đòn tấn công của ma nữ, người nọ không có cách nào chống lại nhưng trên mặt lại mang theo một nụ cười, nói ra một câu cuối cùng của cuộc đời mình.
“Chủ thượng, may mà thuộc hạ không làm trái mệnh lệnh”
Sau khi giọng nói của người nọ im bặt, cả người cậu ta tan ra thành một vũng máu, một tiếng “rầm”, hoàn toàn nổ tung, máu tươi tràn ra khắp lối thông ra ngoài.
Nhìn thấy Trương Thác rơi vào trong lối thông ra ngoài, bóng người của ma nữ dao động rồi đuổi theo, bà ta và Trương Thác cùng nhau biến mất trong lối thông ra ngoài.
Sau khi một tia sáng yếu ớt phát ra từ lối thông ra ngoài, nó lại trở nên yên tĩnh.