“Không không, Tiểu Thất là quyền thủ tốt nhất của tôi, tôi không thể nào đá cô ấy được.” Cát gia lắc đầu, nói: “Nhưng năng lực của cô có vẻ không tệ, nếu có thể đánh thắng Tiểu Thất thì tôi không chỉ thả bạn của cô đi, mà còn có thể để cô gia nhập đội quyền Anh của tôi, được chứ?”
Nhiếp Nhiên khẽ cười, từ chối, “Xin lỗi nhé, tôi không có hứng thú.”
“Ồ? Có chỗ nào để cô không có hứng thú? Không đủ tiền à, hay là không có lòng tin với đội quyền Anh của tôi?” Cát gia lấy từ trong túi ra một điếu thuốc, đàn em bên cạnh lập tức tiến lên châm lửa cho ông ta.
“Đều không có hứng thú.” Nhiếp Nhiên trả lời thẳng thắn.
Triệu Lực vừa được tự do đang ngồi ôm lấy vết thương trên đầu, hắn hung tợn nói với Nhiếp Nhiên: “Dám nói chuyện với Cát gia như thế, mày muốn chết à!”
“Cát gia, làm nghề này không vì tiền thì chính là vì người, chữ chết này vẫn nên nói ít thôi, nhỡ nói nhiều quá lại thành thật thì không tốt đâu.”
Cát gia quắc mắt nhìn làm Triệu Lực sợ run người, lắp bắp: “Cát gia, em… em không có ý đó, em… em…”
“Chẳng lẽ cái giá tôi đưa ra chưa đủ để cô động lòng?”
“Tôi thích tự làm đại ca của chính mình, không thích đi theo sau mông người khác làm người hầu. Hi vọng Cát gia có thể hiểu được đạo lý ‘Dưa hái xanh thì không ngọt’.”
Cát gia lập tức cười phá lên, “Thích tự làm đại ca của chính mình? Ha ha ha, có cá tính! Được, cô thích tự xông pha, tôi không bắt buộc, nhưng nếu cô lăn lộn ở bên ngoài không nổi thì chỗ tôi lúc nào cũng hoan nghênh cô đến, cửa lớn vĩnh viễn rộng mở vì cô.”
Nhiếp Nhiên lại từ chối lần nữa: “Không cần đâu, nghe nói gần đây thành phố Z có nhiều trộm vặt và móc túi lắm, ngài vẫn nên đóng cửa lại thì tốt hơn.”
Nói xong cô đi ra bên ngoài.
Mà Thiên Dạ đứng ở tại chỗ, sau khi nghe chữ “người hầu” thì nắm đấm của cô ta hết nới lỏng lại siết chặt, cuối cùng vẫn không nhịn được.
Trong nháy mắt, cơ thể bật lên, cô ta đạp thẳng chân về phía lưng Nhiếp Nhiên.
Đương nhiên là Nhiếp Nhiên phát hiện ra sát khí rõ mồn một của cô ta. Cô chỉ cần lách người sang một bên là tránh được.
Lý Kiêu cũng nhạy bén không kém, mạnh mẽ đạp thẳng chân về phía xương bánh chè của Thiên Dạ.
Thiên Dạ biết nếu trúng cú đá này cô ta sẽ bị thương ở đầu gối nên đành phải rút chân về.
Nhiếp Nhiên xoay lại liếc nhìn Thiên Dạ rồi nhếch môi nhắc nhở: “Làm việc gì cũng phải suy nghĩ trước sau chứ, cẩn thận lại chọc giận Cát gia đấy.”
Thiên Dạ đứng im, ánh mắt hoàn toàn lạnh lẽo. Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com Mà đúng lúc này, Cát gia bỗng gọi một tiếng không nặng không nhẹ, “Tiểu Thất.”
Thiên Dạ không cam lòng lui về sau ba bước, nhìn Nhiếp Nhiên với ánh mắt thù địch.
Nhiếp Nhiên khẽ gật đầu với Cát gia, sau đó dẫn đám Hà Giai Ngọc nhanh chóng rời khỏi sàn đấm bốc ngầm.