Đầu Gấu Là Tổng Tài

Chương 18: Nội tâm của Từ Minh



 Lời thật trong lòng thốt ra, khóe mắt của Bảo Ngọc có chút hoe đỏ. Cô thật sự thèm cảm giác được có ba mẹ như bao người khác, nhưng một tai nạn đã cướp mất của cô cả ba lẫn mẹ. Cô trở thành đứa trẻ mồ côi khi chỉ mới lên hai, mười mấy năm qua tuy sống trong sự yêu thương của bà ngoại và dì Thẩm, tuy được yêu thương nhưng có đứa trẻ nào mà không muốn có đầy đủ ba mẹ như bao người khác chứ! Vậy thì tại sao những người vẫn còn có ba mẹ để yêu thương lại không muốn thừa nhận và cảm thấy phiền vì sự quan tâm của họ chứ!

Nhưng đó chỉ là tâm trạng riêng của Bảo Ngọc, Phó Từ Minh đối với những lời của cô không những không làm anh chạnh lòng, trái lại anh còn nở nụ cười mỉa dành cho bản thân mình nói.

 "Không phải đứa trẻ nào còn có cha mẹ cũng là một hạnh phúc và tự hào. Nếu như tôi nói là nếu như, ba cô là nguyên nhân gián tiếp dẫn đến cái chết của mẹ cô, cô sẽ làm thế nào? Cô tha thứ hay cô sẽ hận?"

Đứng trước một câu hỏi khó Diệp Bảo Ngọc cũng không biết nên trả lời anh thế nào, hóa ra hiềm khích trong lòng anh dành cho Phó lão gia từ hơn mười năm trước đến nay vẫn còn. Cũng khó trách, chứng kiến ba mình đưa người phụ nữ khác cùng con riêng về nhà khi mẹ mình đang bệnh nặng khiến bà tức tưởi mà chết, hỏi sao có thể xem như không có gì mà hòa thuận không so đo tính toán đây!

 Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, chẳng phải dì Thẩm nói tình cảm của Phó lão gia và phu nhân quá cố rất thấm thiết và mặn nồng sao? Có khi nào có một sự hiểu lầm nào đó mà người trong cuộc không hề biết không! Một sự hiểu lầm hy hữu nào đó chẳng hạn.

 "Sao thế, không trả lời được à? Lời khuyên cho cô, đừng bao giờ có niềm tin tuyệt đối vào bất cứ ai hay bất cứ điều gì. Trên đời này đáng sợ nhất chính là lòng người đấy!"

 Phó Từ Minh lại đề xe, nhìn sang cô anh trầm giọng.

 "Nếu sợ thì bây giờ cô xuống xe vẫn còn kịp đấy!"

 "Thiếu gia anh lại muốn đi đâu?"

 "Tôi không có nghĩa vụ phải thông báo với cô việc tôi làm gì và đi đâu. Cô nên nhớ cô là người làm của tôi, không phải bà chủ của tôi đâu."

Nói rồi anh đạp mạnh chân ga, Bảo Ngọc lại một phen hoảng sợ vì tốc độ quá nhanh của anh. Không biết làm gì, Bảo Ngọc chỉ biết chấp tay cầu nguyện thần chết hôm nay ngủ quên đừng làm việc, cô vẫn còn yêu cuộc đời này lắm.

 Phó Từ Minh chạy một vòng thành phố chán chê rồi lại dừng lại một quán rượu. Diệp Bảo Ngọc như được giải cứu, cô bước xuống xe nôn thốc nôn tháo vì lần đầu tiên trải nghiệm tốc độ đi tìm thần chết của anh.



Mặc kệ tình trạng của cô thế nào, anh cứ thế đi thẳng vào bên trong, tiến thẳng đến quầy rượu gọi một chai rượu mạnh rót một ly uống vội. Biết bản thân cần phải nhẫn nhịn vì đại cuộc, nhưng cứ mỗi lần thấy ba mình đứng về phía mẹ con bà ta anh lại không kiềm chế được cảm xúc trong lòng mình. Có lẽ trong lòng ông ấy từ lâu đã không còn nhớ anh cũng là đứa con mà ông tạo ra nữa rồi, trong mắt ông ấy giờ chỉ có mẹ con bà ta là trên hết.

 Càng nghĩ anh lại càng thấy mẹ mình thật đáng thương, mù quáng tin vào tình yêu chân thật để rồi bị ông ta phản bội một cách trắng trợn như thế. Sao lòng người lại có thể lạnh lẽo như thế chứ! Tình yêu bao năm bên nhau cùng vun vén xây lâu đài hạnh phúc, cuối cùng chỉ nhận được những vết thương đến mức không sao lành được nữa. Ôm nỗi đau bị phản bội xuống tận mồ sâu, còn ông ta thì ung dung sống một cuộc sống yên vui đầm ấm bên người mới. Công bằng ở đâu chứ!

 Nâng ly rượu lên một lần nữa uống cạn, rồi lại liên tiếp nhiều hơn nữa, đến khi Bảo Ngọc tìm được anh thì anh đã ngà say. Gương mặt có chút bơ phờ vì mệt cô đến trước mặt anh lên tiếng.

 "Đại thiếu gia, rượu không tốt cho sức khỏe đâu. Sáng anh còn chưa ăn gì, bây giờ cũng đã trưa rồi chúng ta về nhà thôi."

 "Chuyện của tôi không cần cô quản? Mau biến đi!"

 "Tôi là người, có phải yêu ma quỷ quái gì đâu mà biết biến. Nếu thấy tôi phiền thì anh đưa tôi về nhà đi!"

"Tôi có bảo cô đi theo tôi sao? Tự ý đi theo thì tự mà tìm đường về."

"Không được, lúc nãy tôi ngồi xe anh đến thì bây giờ anh phải đưa tôi về. Anh là chủ thì phải có trách nhiệm với người làm chứ!"

 "Muốn tôi có trách nhiệm với cô? Được, vậy ngồi xuống đây uống với tôi đi! Nếu cô say tôi sẽ có trách nhiệm đưa cô về."

 Diệp Bảo Ngọc đưa mắt nhìn ly rượu anh đang đưa về phía mình, định lừa mình sao? Tưởng nhà quê như mình thì dễ lừa lắm à.

 "Đại thiếu gia anh định lừa tôi sao? Tôi không uống."



"Vậy thì cô tự mà tìm đường về."

Phó Từ Minh lại nâng ly rượu lên uống cạn không thèm quan tâm đến cô nữa. Diệp Bảo Ngọc nhìn anh như thế cũng không biết nên làm thế nào, nếu anh ta cứ uống thế này mãi thì làm sao mà lái xe chứ! Mà cô cũng không biết đường về, sáng nay đi vội theo anh nên trong túi cô cũng không mang tiền phải làm sao đây! Nghĩ tới nghĩ lui Bảo Ngọc bạo gan bước đến cướp lấy chai rượu trong tay anh nói.

 "Đại thiếu gia anh sai quá rồi, không được uống nữa."

"Trả cho tôi!"

 "Không được, đại thiếu gia chúng ta phải về thôi."

"Hôm nay cô ăn gan hùm sao? Mau đưa cho tôi!"

 Diệp Bảo Ngọc nhất quyết không trả cho anh, cô dấu chai rượu vào lưng mình thụt lùi tránh né bàn tay anh đang với tới, vô tình cô đụng phải một người thanh niên khiến rượu văng đổ lên người hắn. Biết mình sai cô vội vã quay lại liên tục xin lỗi và đưa tay lau rượu dính trên áo hắn ta. Người thanh niên kia nhìn thấy Bảo Ngọc liền nở nụ cười gian xảo nắm lấy tay cô nói.

 "Cô gái xinh đẹp, có nhã hứng uống với anh vài ly không?"

 "Xin lỗi tôi không uống rượu."

 Vừa nói Bảo Ngọc vừa rút tay mình ra khỏi tay hắn ta, nhưng gã ta không có ý định buông tay, hắn vẫn nắm chặt lấy tay cô kéo về phía mình ôm lấy. Bảo Ngọc hoảng sợ vừa vùng vẫy vừa la lên.

 "Anh làm gì thế, bỏ tôi ra!"

 "Ngoan nào đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt thế chứ! Nghe lời..."