Đế Chế Đại Việt

Chương 343: Xuất binh Dương Sơn



- Để hạ, quân tình gấp gáp, xin bệ hạ lệnh lập tức xuất quân đi cứu viện Quốc Tiên Muno.

Kim Alcheon lần nước đứng ra nói. Hiện tại Kim Yu Shin còn ở Dương Sơn nên quân đội Hàn quốc trú đóng ở Khai kinh một phần lớn là do Kim Alcheon chỉ huy. Triệu Kiến Thành đứng ra nói.

- Bẩm để ạ, nhìn khí trời ước chừng chỉ còn hai tuần nữa là sẽ XhbBK có tuyết rơi. Thần nghĩ quân Triều quốc nhất định sẽ dừng lại, nếu bọn hắn dám vượt qua Bình thành mùa Đông đến hậu cần của bọn hắn sẽ rất khó khăn, lúc đó chỉ sợ chúng ta không cần đánh bọn hắn cũng sẽ chết vì đói. Vì vậy thần xin để hạ dồn lực để tiêu diệt nội phản trước sau đó huấn luyện binh sĩ đến mùa Xuân chúng ta sẽ xuất binh đánh đuổi kẻ thù.

Phải nói rằng Triệu Kiến Thành mặc dù là cỏ đầu tường nhưng ở vị trí cao lâu như vậy cũng xem như là có chút tầm nhìn mà không phải đồ vô dụng. Hắn nói đúng trọng tâm chính là mục đích của Triều quốc, thế nhưng mùa Xuân Hàn quốc có thể lấy lại được không thì cũng là điều chưa chắc.

Kim Đức Mạn vừa mới lên ngôi lại gặp phải tràn diện như thế này không khỏi bối rối, sắc mặt biến đổi liên tục. Lý Anh Tú quay sang nàng khẽ nói.

- Bình tĩnh, nàng cứ thẳng tay giải quyết, có gì vẫn còn có ta.

Lý Anh Tú vô cùng tự tin, dù sao chỉ là một Triều quốc nhỏ bé, Lý Anh Tú tự tin với hai vạn quân hắn trong vòng chừng hai tháng là có thể đánh đến thủ đô của nó rồi. Kim Đức Mạn được Lý Anh Tú động viên cũng dần lấy lại được bình tĩnh, nhìn các triều thần còn xôn xao bàn tán ở dưới ồn ào cả điện lồng ngực nàng không khỏi tức lên, bọn hắn xem nàng là không khí sao?

- Im lặng.

Tiếng quát lớn của Kim Đức Mạn lại chấn nhiếp được toàn trường, bọn hắn lúc này mới nhớ phía trên vẫn còn hai vua đây này, lập tức bọn hắn im thin thít như những pho tượng phật. Kim Đức Mạn ánh mắt trở nên sắc lạnh liếc một vòng triều thần, cuối cùng mới nói.

- Triệu Kiến Thành nói đúng, nhưng Kim chỉ huy sứ cũng không sai, dù sao quân tình khẩn cấp, Quốc Tiên đã cầu viện ta không thể không giúp đỡ. Kim Alcheon nghe lệnh.

- Có thần.

Kim Alcheon lập tức bước ra khỏi hàng quỳ xuống nhận lệnh. Kim Đức Mạn nói.

- Ta lệnh cho khanh lĩnh ba ngàn binh sĩ, hai trăm Lang đồ lập tức di chuyển đến Bình thành nghe sự chỉ huy của Quốc Tiên Muno. Nói với hắn ta không cần hắn phải lấy lại ba thành nhưng Bình thành tuyệt đối phải giữ vững, không được để mất thêm một tòa thành nào nữa.

- Thần tuân lệnh.

Kim Alcheon lập tức lĩnh mệnh, Lý Anh Tú đối với biển hiện của nàng rất hài lòng, lần này xem như nàng đã lấy uy được với cả triều thần. Kim Đức Mạn nói tiếp.

- Còn đối với tộc Jara, ta hạ lệnh chinh phạt bọn hắn. Toàn bộ quân đội ở Khai kinh chuẩn bị, chờ ngày ta đích thân xuất chinh.

Triều tan, Lý Anh Tú trở về cùng Kim Đức Mạn, chỉ có hai người đi với nhau trên hành lang tả điện, đằng sau cũng chỉ có một mình Trần Thư cách đó mười mét. Lý Anh Tú lo lắng nói.

- Lần này nàng đích thân xuất chinh? Không cần ta giúp đỡ hay sao?

Kim Đức Mạn quay lại nhìn hắn nói.

- Thiếp biết nếu có chàng giúp mọi việc sẽ dễ dàng hơn đối với thiếp rất nhiều, nhưng đây vừa là thử thách, cũng vừa là một cơ hội. Nếu thiếp có thể xử lý tốt nó không những nhận được sự thừa nhận của Quốc Tiên Muno, cũng sẽ nhận được sự trung thành của dân chúng Hàn quốc.

Lý Anh Tú biết Hàn quốc vừa mới trải qua loạn lạc, lòng người còn bàng hoàng, không đoàn kết, cuộc chiến với Triều quốc sẽ là cơ hội để Hàn quốc có thể cố kết lại dân tộc, đẩy mọi mâu thuẫn ra ngoài quốc gia, mà Kim Đức Mạn cũng sẽ xây dựng uy tín đầu tiên của mình. Thế nhưng hắn kỳ quái hỏi.

- Quốc Tiên Muno là ai? Hắn rất có uy tín tại Hàn quốc?

Kim Đức Mạn lại tiếp tục chậm rãi bước đi nói.

- Bốn đội Hoa Lang có chung một tổng thủ lĩnh, người này nắm quyền chỉ huy toàn bộ Hoa Lang có trách nhiệm thủ vệ Hàn quốc. Quốc Tiên Muno chính là tổng thủ lĩnh Hoa Lang từ đời của Thiên Minh nữ vương, đã làm quan ba đời tiên vương công lao cực lớn, có thể nói là đệ nhất Nguyên Soái của Hàn quốc. Hắn từ lúc Chân Thánh nữ vương trị vì đã dẫn theo năm ngàn quân và một ngàn Hoa Lang trấn thủ tại vùng phía Bắc chống lại Triều quốc. Lúc Chân vương tạo phản hắn cũng không ủng hộ mà một mực đóng quân ở biên giới, nếu lần này thiếp nhận được sự ủng hộ của hắn thì trong triều sẽ không còn ai dám dị nghị.

Nàng lại nhìn thật sâu Lý Anh Tú rồi nói.

- Huống chi chàng không thuộc về nơi này, chàng không thể lúc nào cũng ở bên cạnh thiếp, thiếp phải học cách cai trị vương quốc của chính mình.

Kim Đức Mạn nói đến đây lại có chút thương cảm, thân phận của nàng và hắn quá đặc thù, thực sự quá khó để có thể công khai, chỉ có thể lén lút như vậy. Lý Anh Tú nhìn thấy sự ưu thương trong đôi mắt xinh đẹp đó, hắn khẽ ôm lấy Kim Đức Mạn. Phía sau Trần Thư lập tức quay đi cảnh giới.

Thật lâu Lý Anh Tú mới buông nàng ra nói.

- Bất luận nàng muốn làm gì cũng nhớ rằng có ta ở phía sau. Rất nhanh vũ khí sẽ có để huấn luyện quân đội của nàng, khi đó nàng sẽ thừa sức đập đám Triều quốc kia ra bã.

Kim Đức Mạn bật cười nói.

- Đúng vậy, sẽ đập bọn chúng ra bã.

Lý Anh Tú cũng cười nói.

- Chỉ là trước tiên ta cũng cần đi thanh toán nợ nần với Chân vương một chút.

====================Ta là đường phân cách=================

Hai ngày sau sau Lý Anh Tú dẫn theo hai ngàn Cảnh vệ rời Khai kinh đi đến Dương Sơn. Hắn biết thời gian mình ở lại Hàn quốc đang cạn dần, hắn đã rời khỏi Đại Việt bốn tháng, là thời gian quá lâu. Tuy mô hình triều đình mới giúp các triều thần bớt phụ thuộc vào hắn nhưng vẫn có một số việc cần đến hắn mới có thể thực hiện. Lý Anh Tú biết đã sắp đến lúc hắn cần phải trở về. Khi gió Đông thổi cũng là lúc hắn trở về phía Tây, do đó hắn phải giải quyết Chân vương nhanh chóng, cũng là một sự trợ giúp lớn đối với Kim Đức Mạn.

Elina đi tận ra cửa thành để tiễn hắn, Kim Đức Mạn không có xuất hiện. Lý Anh Tú quay sang nàng cười nói.

- Nàng ngoan ngoãn ở yên tại Khai kinh. Chờ sau khi ta diệt được Chân vương chúng ta liền trở về.

Elina bị hắn xoa đầu liền hất tay hắn xuống tỏ vẻ bất mãn nói.

- Thiếp biết rồi mà. Ngoài chiến trường ác liệt, chàng nhất định phải giữ mình an toàn.

Lý Anh Tú cười nói.

- Nàng yên tâm, còn có cả Trần Thư bảo vệ ta đây.

Như để khẳng định lời nói của Lý Anh Tú Trần Thư liền nói.

- Elina tiểu thư yên tâm, ta tuyệt đối sẽ bảo vệ bệ hạ cẩn thận.

- Vậy thì ta yên tâm, xin phiền phức Trần cục trưởng.

Elina mỉm cười nói, nàng quen biết Trần Thư rất lâu, đối với sự cẩn thận của Trần Thư tuyệt đối yên tâm. Đại quân rời đi xa một chút Lý Anh Tú liền cho người gọi Bạch Liêu đến nói.

- Khanh ở lại Khai kinh trợ giúp Kim Đức Mạn, ta đã nói với nàng để khanh làm quân sư. Nhất định phải tận tâm giúp đỡ nàng, đã rõ chưa.

Tinh minh như Bạch Liêu từ khi đến Khai kinh nhìn bệ hạ và Thiện Đức nữ vương thật sớm đã nhìn ra có vấn đề. Bạch Liêu tủm tỉm cười nói.

- Bệ hạ, có phải ngài lại thu nữ vương nhà người ta vào tay.

Lý Anh Tú trừng mắt.

- Ngươi biết nhiều thêm chút nữa ngươi tuyệt đối sẽ chết. Còn nữa, khanh trở về nói với Ngô Tuấn, bản danh sách Trẫm giao cho hắn, những kẻ đó xử lý bí mật một chút.

=====================Ta là đường phân cách======================

Núi Dương Sơn, hơn một vạn quân của Đại Việt và Hàn quốc vây kín lấy Dương Sơn. Tình hình thất giống như mấy tháng trước, chỉ là nhân vật đảo ngược, lúc này Chân vương mới là người bị vây bên trong, còn Đại Việt là kẻ bao vây lấy núi. Đinh Lễ không cho đại quân tấn công lên mà sử dụng đội bắn tỉa, chia thành từng tổ nhỏ đi vào rừng tiến hành bắn du kích. Chỉ trong vòng mấy ngày số lính Joson bị bắn hạ đã lên đến hàng trăm.

- Bẩm Bộ trưởng, ngày hôm nay chúng ta không tìm thấy được dấu hiệu hoạt động của quân địch, tựa như chúng đã bốc hơi vậy.

Đội trưởng đội bắn tỉa trở về báo cáo nói, hằng ngày bọn hắn đều lên núi đi săn, nhưng hôm nay tuyệt đối lại không phát hiện ra được một con mồi nào. Đinh Lễ và Nguyễn Xí đồng thời nhíu mày. Bị vây như trong núi như thế nào bọn hắn biết rõ nhất. Năm xưa nghĩa quân bị vây suốt trên núi Chí Linh mấy tháng trời đói đến mức phải giết cả ngựa, quân Minh vây chặt không có đường thoát chỉ có thể phi thiên độn địa thì may ra. Đinh Lễ chợt nói.

- Khoan đã, chẳng lẽ nào chúng lại đào hầm thoát ra.

Nguyễn Xí nghĩ cũng có khả năng nhưng rất nhanh lắc đầu nói.

- Không thể nào, ta đã xem xét tầng đất của núi này rất lớn, quân ta lại bao vây bán kính rộng, nếu phải đào hầm để gần hai ngàn quân thoát ra thì phải mất bao lâu.

Chợt Trần Quốc Toản đi vào nói.

- Bẩm bộ trưởng, chúng ta bắt được một kẻ khả nghi, hắn nói hắn là đến đầu hàng báo cáo quân tình.

Gamer Xưng Bá Dị Giới không biết viết gì, thôi cứ vào đọc thử đi.